Quả nhiên không lâu sau đó truyền đến tiếng ồn ào đánh thức Trình Khanh Lan từ trong giấc ngủ, y lờ mờ mở mắt đứng dậy mở cửa, y ló chiếc đầu nhỏ nhắn của mình ra ngoài xem thử có chuyện gì.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng va chạm kim loại của giáp sắt, binh lính hiện giờ đang lục soát khắp nơi thấy tình hình như vậy, Trình Khanh Lan đoán được hai người anh của mình đã đưa sổ sách cho hai người phụ, mẫu rồi, nên chắc giờ hai người họ mới làm ra chuyện như thế này.

Y không muốn bị vướng vào nên len lén trốn ra ngoài bằng đường trước đó, chỉ là không may cho Trình Khanh Lan vừa mới chui ra thì gặp ngay một đội binh lính đi tới. Trình Khanh Lan dùng hết tốc lực để mà chạy, binh lính thấy có bóng người chui ra từ trong nhà thì liền đuổi theo, nhưng mà thể lực của một đứa trẻ đương nhiên là không thể so với binh lính đã qua huấn luyện được.

Trình Khanh Lan chậm dần rồi bị một binh lính tóm lấy cổ xách lên, nhân lúc này y lấy ra con dao nhỏ, quay người chém một nhát vào tay binh sĩ đang nắm lấy cổ áo mình, rồi y thuận thế theo tay người kia trèo lên người binh sĩ đó ngồi trên cổ hắn, dí sát con dao vào vùng thái dương đe doạ, những binh sĩ còn lại.

- Không được lại gần, nếu không ta sẽ đâm hắn

Các binh sĩ cũng lần đầu thấy một đứa bé dùng con tin uy hiếp người khác, Trình Khanh Lan ra lệnh cho binh sĩ bị bắt làm con tin chạy vào rừng, binh sĩ đó đương nhiên vì giữ mạng nên làm theo. Chạy vào trong rừng những binh sĩ khác cũng đuổi theo gần sát đến nơi, y thúc giục binh sĩ chạy nhanh hơn nữa.

Chạy được một đoạn binh sĩ bị bắt làm con tin kia nhân lúc Trình Khanh Lan không chú ý, hắn kéo y ra khỏi người mình vật xuống đất, Trình Khanh Lan cảm thấy đau ở phần lưng khi va chạm với mặt đất.

Nhưng cơn đau làm y tỉnh táo hơn, Trình Khanh Lan định vung dao, thì người kia đã đá con dao đi nơi khác, Trình Khanh Lan lùi lại về sau khi binh sĩ kia định bắt y thì y đã nhanh tay bốc một nắm đất ném vào mặt binh sĩ đó khiến hắn ngứa lấy tay che mắt mình, sau đó Trình Khanh Lan nhanh chân đứng dậy chạy đi.

Nương theo ánh trăng chiếu xuyên qua khe lá, Trình Khanh Lan chật vật mà chạy ở trong đêm, y cứ vậy mà chạy sâu vào trong rừng mà không còn nhận ra những binh sĩ kia đã không còn đuổi theo nữa.

Đến khi nhìn thấy hang động Trình Khanh Lan liền mừng rỡ, y mở mật thất hớt hải mà chạy đi tìm người kia, thấy bộ dạng lấm lem dính đầy lá cùng cành khô của Trình Khanh Lan thì người kia hỏi.

- Ngươi sao thành ra như vậy, ở nhà xảy ra chuyện gì hả

Trình Khanh Lan lại gần người kia ngồi xuống thở hổn hển, rồi sau đó cười rất vui giống như nhặt được bảo bối, người kia thấy y như vậy thì liền hỏi y đã có chuyện gì xảy ra, Trình Khanh Lan kể lại chuyện xảy ra ở nhà dì hai cho người kia nghe. Người kia nghe xong thì hiếu kỳ hỏi

- Ngươi không định gặp lại cha mẹ mình sao, họ đến đây để đón ngươi về không phải sao.

Nụ cười của Trình Khanh Lan tắt dần chỉ còn lại sự lạnh nhạt đến cực điểm, hai lần bị chính gia đình vứt bỏ, đối với Trình Khanh Lan hoàn toàn đã chết tâm với thứ tình cảm gọi là tình thương kia, y cũng đâu phải món đồ ai muốn vứt là vứt ai muốn nhặt là nhặt, hai lần đã là quá đủ rồi.

- Ta về làm gì chứ, họ vì một lời nói của một tên đạo sĩ không biết từ đâu ra mà vứt ta ở đây, nếu ta về chỉ sợ bị phán thành yêu quái đem đi tế trời cầu phúc.

Vừa nói lệ khí trên người Trình Khanh Lan lại toát ra càng nhiều, người kia thật không biết nói gì để an ủi, bị chính cha mẹ mình bỏ rơi đau khổ đến chừng nào. Hắn vỗ đầu Trình Khanh Lan phấn khởi nói.

- Nếu ngươi không về thì cứ ở lại đây tìm cách mở khóa cho ta, mấy viên dạ minh châu ở đây bán đi đủ để ngươi sống đến già.

Trình Khanh Lan đương nhiên là đáp ứng với lời đề nghị kia của người kia, hiện tại y vẫn chỉ là một đứa trẻ không có gì trong tay, bây giờ chỉ có thể nương nhờ người này để mà sống qua ngày mà thôi.

Từ đó Trình Khanh Lan sống trong mật thất cùng với người kia, lúc đầu có hơi khó khăn vì binh sĩ ở khắp mọi nơi, cầm theo chân dung của y đi dò la nhưng khi không nhận được tin tức gì liền rút trở về.

Trình Khanh Lan cũng vì bảo vệ bản thân mà nam cải nữ trang đi ra ngoài, đổi dạ minh châu đi lấy tiền mua đồ ăn, quần áo sống qua ngày, vì để tránh nghi ngờ sáng Trình Khanh Lan vào rừng hái thuốc đem bán, tối lại trở về được người kia dạy học, rồi mở còng giúp hắn.

Nhà dì hai của Trình Khanh Lan bị niêm phong cả nhà đều bị đem đi sung công, vì tội tham ô hối lộ quan trên, còn tam thiếu gia của Trình gia vẫn là không thấy tung tích ở đâu, mọi người đều nghĩ đến một chuyện rằng tam thiếu gia chỉ sợ đã chết khi chạy vào trong rừng.

Thời gian thấm thoát trôi chẳng còn mấy ai nhớ đến chuyện này nữa, Trình Khanh Lan vì vậy mà bình an lớn lên, xinh đẹp như hoa nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng vì để đề phòng mọi người nhận ra hoặc bị bắt cóc bán vào kỹ viện, Trình Khanh Lan luôn phải đeo khăn che đi dung nhan của mình.

Thậm chí y còn không tiếc tiền dệt lên một câu chuyện về thân phận nữ nhi của mình, Trình Khanh Lan lan truyền tin đồn rằng mình là một nữ tử sống ở trong rừng, ngày ngày chờ đợi phu quân đi làm ăn xa của mình trở về.

Ban đầu tuy kéo theo không ít người vì hiếu kỳ mà đi vào rừng, nhưng sau cùng vì không thể chứng thực được lời đồn nên lâu dần ai nấy cũng đều cho rằng đây là sự thật.

Người trong mật thất kia vẫn cứ là bộ dạng của một tên ăn mày, nhếch nhác sơ xác chẳng ốm yếu và không hề già đi, Trình Khanh Lan cũng không gọi hắn là này mãi được, nên đặt cho hắn cái tên Thiên Thụ vì hắn giống như một nhân vật bất tử mà Trình Khanh Lan từng xem ở kiếp trước, mọi người gọi người bất tử đó là Thiên Thụ Sương Thi.

Hôm nay lại là một ngày dài Trình Khanh Lan trở về tiếp tục công việc mở khoá của mình, đã mười năm trôi qua y vẫn miệt mài mở khoá bây giờ chỉ còn lại một cái khoá nữa, là Thiên Thụ sẽ tự do. Trình Khanh Lan ở một bên miệt mài mở khoá, còn Thiên Thụ thì vẫn thoải mái nằm ườn trên đất ngâm nga, bất chợt Trình Khanh Lan hỏi hắn.

- Thiên Thụ khi ngươi thoát ra khỏi đây ngươi sẽ làm gì ?

Thiên Thụ ngẫm nghĩ một lát rồi nói

- Chắc là đi theo ngươi, bây giờ bên ngoài đã thay đổi hai tên nhốt ta ở đây chắc đã chết lâu rồi ta cũng chẳng hứng thú đi tìm hậu bối hay truyền nhân để trả thù, vậy còn ngươi thì sao?

Trình Khanh Lan vừa miệt mài mở khoá vừa nói

- Ta muốn đến thành Hà Bắc

Thiên Thụ nghe xong thì bất ngờ đó chẳng phải nơi cư trị của Trình gia sao.

- Ngươi định quay về Trình gia

Trình Khanh Lan lắc đầu phủ nhận

- Ta không phải về mà là trốn, ta nghe trấn trên nói rằng Trình gia đã mở rộng khu vực tìm kiếm, trốn ở nơi khác không an toàn, chi bằng đến đó trốn vẫn tốt hơn, dù gì họ cũng sẽ không ngờ ta tới chỗ họ để trốn.

Thiên Thụ bật cười khanh khách khen Trình Khanh Lan ra chủ ý hay, Trình gia lại sẽ không ngờ rằng đứa con mà họ tìm kiếm, xa tận chân trời lại gần ngay trước mặt, thật sự rằng người xưa nói không sai, có không giữ mất đừng tìm. Thiên Thụ thật sự muốn thấy biểu cảm tuyệt vọng của người Trình gia, khi không thể tìm thấy được con của mình.

Cạch một tiếng chiếc còng cuối cùng cũng mở ra, niềm vui của Thiên Thụ nhân đôi hắn vui sướng cười như điên, cái ngày này hắn đã chờ rất lâu rồi.

Thiên Thụ dùng kinh công bay nhảy khắp nơi rồi lao đến ôm lấy Trình Khanh Lan, vui vẻ không thôi, Trình Khanh Lan thấy hắn vui như vậy chính mình cũng cảm thấy vui cho hắn, ôm ấp một hồi lâu hai người tách ra đánh chén bữa tối.

Trình Khanh Lan ăn uống xong thì rơi vào trầm tư, y vì muốn tránh thoát khỏi khỏi số mạng chết sớm nên mới tránh xa Trình gia, trong truyện nguyên chủ năm 16 tuổi được đón về Trình gia, sống không được bao lâu thì xuất hiện thích khách đến hành thích Trình tướng quân, cũng chính là cha của y. Nguyên chủ lúc đó xông ra đỡ lấy một đao từ thích khách để rồi mất mạng, Trình Khanh Lan không muốn chuyện đó xảy ra, nhưng nếu y không ở Trình gia thì Trình tướng quân lúc đó thực sự sẽ phải chết.

Dù Trình Khanh Lan không muốn quan tâm nhiều nhưng Trình tướng quân là một nhân vật quan trọng, trong việc bảo vệ giang sơn đồng thời trấn áp các thế lực phản loạn trong triều.

Nếu như vì y mà mọi thứ thay đổi, chỉ e đất nước này sẽ không còn mà cuộc sống y từng ao ước sẽ tan thành mây khói, chính vì lẽ đó mà y mới tới Hà Bắc một phần là che giấu bản thân, phần còn lại chính là có thể nghe ngóng được tình hình của Trình gia.

Thấy Trình Khanh Lan ngồi trầm tư như vậy Thiên Thụ sáp lại gần, hỏi

- Ngươi suy nghĩ cái gì mà chăm chú vậy, đang lo lắng chuyện tương lai sau này sao

Trình Khanh Lan đẩy hắn ra nhưng hắn vẫn cứ sáp lại gần hơn, còn nắm lấy tay của Trình Khanh Lan nói mấy lời sến súa.

- Yên tâm không ai bắt ngươi đi đâu, với tư cách là phu quân mười năm của ngươi, ta nhất định bảo vệ người suốt đời.

Trình Khanh Lan ghét bỏ đẩy Thiên Thụ chỉ hận không thể đâm tên điên này một dao

- Ngươi vừa phải thôi, chúng ta lấy nhau hồi nào mà ngươi dám nói là phu quân của ta

Thiên Thụ cười hắc hắc mà đáp lại.

- Chẳng phải ngươi đồn khắp xóm rằng ta là phu quân của ngươi à.

Trình Khanh Lan đẩy hắn đứng dậy đạp Thiên Thụ một cái, rồi đi lấy quần áo đã mua sẵn trước đó, ném cho hắn rồi bỏ đi ngủ. Thiên Thụ cầm quần áo, miệng huýt sao mà đi ra ngoài, bước chân ra khỏi hang động hắn mới cảm nhận được khí trời của vạn vật, cũng như sự tự do mà bấy lâu nay hắn luôn khao khát.

Đã qua bao nhiêu năm rồi hắn cuối cùng cũng có thể ra ngoài, đi đến bờ sông hắn cởi hết đống quần áo rách trên người mình, lặn xuống sông tắm rửa đột nhiên có một trận gió thổi đến. Thiên Thụ nhìn hai cái bóng ở trên bờ một trắng một đen cười nói.

- Lâu rồi không gặp, ta cứ nghĩ hai ngươi giờ đang nằm ở dưới ba tấc đất rồi chứ.

Cái bóng trắng liên tiếng

- Nhà ngươi vậy mà không chết, còn thoát được ra ngoài, xem ra ngươi đã nuốt loại thuốc kia rồi.

Thiên Thụ cười khẩy dội nước lên mái tóc bù xù của mình, mái tóc dần trở nên đâu vào đấy, vuốt ngược tóc ra sau để lộ ra dung nhan tuấn mỹ, mang theo vài nét tà mị.

- Ta uống thì có làm sao là do ta tạo ra, ta không được uống sao, chẳng phải hai ngươi bây giờ cũng là lão bất tử hả

Thiên Thụ bước lên bờ mặc quần áo vào, cái bóng đen lạnh nhạt hỏi hắn

- Là ai giúp ngươi mở khóa?

- Ta cần gì phải cho ngươi biết, nếu muốn giết ta thì giờ là lúc đấy

Đang nói thì ở phía xa vọng ra tiếng của Trình Khanh Lan là đang gọi Thiên Thụ, sau khi thấy có bóng người ở dưới sông, Trình Khanh Lan mới lại gần, y gần như không nhận ra được đây còn là tên ăn mày ở chung với mình hơn mười năm, liền hỏi

- Là ngươi phải không, Thiên Thụ?

Trình Khanh Lan không chú ý có người khác có ở đây, Thiên Thụ đi tới vỗ trán y

- Không phải ta thì là ai, sao ta đẹp quá nên ngươi nhận không ra hả

Trình Khanh Lan đạp hắn cái tên này bình thường đã điên khùng rồi, mở còng ra thì càng trở nên quái dị, bây giờ thì có chút hối hận việc mở khoá cho tên này rồi.

- Ngươi bớt tự luyến đi, tắm xong rồi thì nhanh vào trong đi, ngươi mà bệnh thì ta không có chăm ngươi đâu

Trình Khanh Lan quay người bước đi, Thiên Thụ đuổi theo mặc kệ hai cái bóng trắng đen đứng ở một góc, vào bên trong mật thất Trình Khanh Lan hỏi Thiên Thụ.

- Võ công của ngươi cao đến đâu vậy.

Thiên Thụ dương dương tự đắc trả lời

- Ta đánh tứ hải bốn phương tám hướng thiên hạ vô địch, không ai là đối thủ

Lúc hắn nhìn sang biểu cảm nghiêm túc của Trình Khanh Lan, biết y là đang nghiêm túc liền nghiêm chỉnh nói.

- Ta chỉ thua hai kẻ nhốt ta ở đây thôi, một trăm quân của triều đình cũng không thành vấn đề, mà ngươi hỏi chi vây?

Trình Khanh Lan ngập ngừng một chút nhưng vẫn quyết định nói ra.

- Sáng mai ngươi khởi hành sớm, đến Trình gia nhanh nhất để có thể bảo vệ ... Trình tướng quân.

Trình Khanh Lan vẫn khó có thể nào gọi một tiếng cha được, nhưng mà y cũng không thể để mặc như vậy được, bản thân y vì để không phải chết nên đã đi trật ra khỏi quỹ đạo câu chuyện.

Theo nguyên tác Trình tướng quân sau lần bị hành thích lúc nào cũng cẩn thận, nên mới có thể sống đến cuối truyện giúp nhân vật chính thuận lợi đăng cơ.

Nhưng mà bây giờ vì y mà mọi chuyện thay đổi theo chiều hướng xấu nhất, thì y dù có tái sinh lại thì cũng như không. Cái gì đều sẽ phải trả giá, Trình Khanh Lan lại càng không muốn vì quyết định thay đổi cái chết, mà trả cái giá không đáng.

Thiên Thụ thấy Trình Khanh Lan có chút trầm mặc dù thường ngày cũng chẳng năng nổ gì, mà y lúc trước muốn chạy trốn khỏi Trình gia, bây giờ bảo hắn đi bảo vệ Trình tướng quân thì có hơi lạ. Nhưng thấy Trình Khanh Lan không nói ra nguyên nhân, hắn cũng không hỏi nhưng vẫn là không nhịn được  trêu chọc.

- Ây da, tiểu Lan chỉ cần gọi ta một tiếng phu quân, lên núi đao xuống biển lửa giúp ngươi nha.

Khi Thiên Thụ liên thuyên Trình Khanh Lan đã ở một góc nằm ngủ, hắn liền sáp lại kéo chăn đắp chung, miệng cứ không ngừng luyên thuyên, bắt y gọi mình là phu quân. Trình Khanh Lan không chịu nổi hắn, cho hắn một cốc vào đầu giật lại chăn bọc bản thân kỹ càng mặc kệ hắn luyên thuyên.

Thiên Thụ nằm bên cạnh không chọc nữa gác hai tay sau đầu, nói

- Ta đi rồi còn ngươi thì sao, ngươi còn chưa đặt chân ra khỏi huyện lạ nước lạ cái, lỡ xảy ra chuyện gì ta cũng không bảo vệ ngươi được.

Trình Khanh Lan quay lưng thản nhiên nói

- Ta mười năm nay vẫn tự lo cho mình được, chẳng lẽ đi mấy ngày đường không thể đối phó được sao

Trình Khanh Lan sau đó không nói gì nữa khi y chìm vào giấc ngủ sâu, Thiên Thụ nằm sáp lại gần vỗ về y ngủ như lúc nhỏ, hai cái bóng trắng đen đứng ở một góc quan sát tất cả, cái bóng đen lên tiếng.

- Ngươi thay đổi rồi, đứa trẻ này là người đã mở khóa cho ngươi

Thiên Thụ không nhìn y chỉ lạnh nhạt nói

- Nếu các ngươi không tới để giết ta thì đi đi

Bóng trắng lên tiếng

- Ngươi đừng có hở cái là chém giết chứ, bọn ta ngay từ đầu cũng đâu thù oán gì với ngươi, nhưng mà đứa trẻ này liên quan gì đến Trình gia.

Thiên Thụ nằm yên không tiếp chuyện với hai kẻ này, đột nhiên hắn đưa tay ra chụp lấy một viên đá bay tới do cái bóng trắng phóng ra. Sau đó phóng trả trở lại hai cái bóng tránh đi viên đá in sâu vào trong tường tạo thành vết lõm, hắn quay đầu nhìn hai kẻ này ánh mắt đầy sát khí.

- Cút khỏi đây nhanh trước khi ta đổi ý trả thù các ngươi vì dám nhốt ta ở đây

Thiên Thụ quát một tiếng khí thế toả ra bốn phía, hai cái bóng nhanh chóng rút đi vì cả hai biết hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, Trình Khanh Lan bị khí thế của hắn làm cho tỉnh, Thiên Thụ thấy vậy vỗ vỗ y quay lại giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play