Chàng trai thân cao chân dài, bước chân cũng dài. Thẩm Kinh Từ đi theo anh ta rất khó khăn.

Dưới chân lối đi gồ ghề lồi lõm, phanh lại quá đột ngột làm trán của Thẩm Kinh Từ bất ngờ va mạnh phải một vật cứng.

 “A”

    Vì quá bất ngờ, cô bị dội về phía sau mấy bước, lấy tay sờ sờ trán, ngước mắt lên thì thấy Trần Trì Ngự đứng bên cạnh một chiếc ô tô.

    Anh quay đầu lại nhìn cô.

    Lúc này giữa hai người đã không còn còn khoảng cách, anh ta như biến thành một công tử hào hoa, tao nhã, nhìn đôi bàn tay, tản mạn đáp: “ Em chuẩn bị đi về à?” 

Thẩm Kinh Từ lắc đầu, nhận ra rằng Trần Trì Ngự muốn đưa mình đi về nên có một chút bất ngờ.

    Hoặc là nói, từ lúc anh ấy bắt đầu gọi mình, dường như có cái gì đó khác với suy nghĩ của cô. 

    Thẩm Kinh Từ ngoan ngoãn đi đến cửa xe do Trần Trì Ngự mở, muốn ngồi vào.

    Nhưng anh vẫn đứng đó không nhúc nhích.

    Ánh mắt của cô ngập ngừng, nhìn vào cửa xe đang mở một nửa, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Trì Ngự. Đôi môi khẽ hé mở, muốn nhắc nhở điều gì, nhưng cuối cùng chỉ còn lại hai người nhìn nhau.

    Cô không vào được.

    Trần Trì Ngự nhìn vẻ mặt đầy khó xử của Thẩm Kinh Từ, anh mỉm cười gật gật đầu, đã nhận ra: “Cũng được.”

    “Vậy cho bạn học Thẩm quá giang một đoạn đường vậy.”

    Thẩm Kinh Từ phản ứng chậm chạp cố gắng biện minh tình huống này. Cô chớp chớp mắt, chậm rãi phản bác: “Vậy anh mở cửa đi.”

    Trần Trì Ngự buồn cười, anh không nói chuyện, chỉ cúi eo, từ ghế sau lấy ra một chiếc áo khoác.

    Sau đó, anh đóng sầm cửa xe sau lưng, khoác áo khoác lên vai Thẩm Kinh Từ.

    Cái áo khoác đen có mùi thuốc lá bạc hà the lạnh đã khiến cô ngẩn ra, giọng nói của Trần Trì Ngự truyền đến mang theo sự trêu chọc, như thể đang nói cho Thẩm Kinh Từ nghe: "Ừm, anh đi mở cửa."

    Chàng trai nhướng mi, chỉ vào ghế phụ bên tài xế, ý bảo: "Ngồi ở chỗ đó đi."

    …

    Trong xe yên tĩnh, Trần Trì Ngự tựa khuỷu tay vào mép cửa sổ, im lặng không nói lời nào cũng không nhúc nhích, như thể đang trầm tư suy nghĩ vấn đề gì.

    Ngược lại, Thẩm Kinh Từ thì ngồi im lặng, cô mặc cái áo khoác quá rộng che hết phần đùi.

    Cái túi nhựa trong suốt được đặt trên đùi cô, để lộ ra bên trong là gói sữa chua và bao thuốc lá.

    Trong không gian bịt kín, Trần Trì Ngự luôn cảm giác xung quanh.

    Không khí trở nên hòa hoãn hơn, Thẩm Kinh Từ cảm thấy ánh mắt của anh nhìn sang.

    "..."

    Một nửa ngón tay của cô nhô ra khỏi ống tay áo di chuyển ống tay áo rộng của chiếc áo khoác rất nhẹ để che túi nhựa.

    “Ha ha.” Trần Trì Ngự đột ngột cười phá lên, cắt ngang hành động của Thẩm Kinh Từ.

    Thẩm Kinh Từ vô thức co rút các ngón tay của mình, giấu chúng vào trong ống tay áo rộng kia.

    "Em cũng hút cái này?" Trần Trì Ngự thấy được đồ vật mà vừa rồi cô giấu.

    “Ừm… đúng vậy.” Sắc mặt Thẩm Kinh Từ không thay đổi.

    Trần Trì Ngự gật đầu, liếc nhìn chai sữa chua trong túi rồi với tay lấy hộp thuốc lá bị dẹp.

    Bao bì màu trắng, chữ vàng. Hoàng Hạc Lâu truyền thống.

    Anh gõ vào đáy bao lấy ra một điếu thuốc dài và mảnh, thản nhiên đưa cho Thẩm Kinh Từ.

    Thẩm Kinh Từ kinh ngạc nhìn vào con ngươi màu đen của Trần Trì Ngự, thấy một bóng đen nhỏ của cô được phản chiếu trong đó.

    “Mời.”

    Anh làm cô sợ hãi muốn nhảy dựng lên.

    Cổ họng của Thẩm Kinh Từ phát khô, vừa mới nhai viên kẹo bạc hà mát lạnh, mùi vị vẫn còn lưu giữ trong miệng.

    Anh ta kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, xương ngón tay trắng nõn hơi ửng đỏ.

    Tình huống giàng co, nhưng cuối cùng Thẩm Kinh Từ vẫn đưa tay ra lấy.

    Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng cười của Trần Trì Ngự.

    Giọng nói vui sướng mang theo hài hước, giữa môi phát ra mấy chữ dứt khoát

    “Đồ lừa đảo.”

    Tay Thẩm Kinh Từ run lên, như bị chọc thủng tâm sự, cả đêm nơm nớp lo sợ đến giờ phút này hóa thành yếu ớt như mảnh giấy gói.

    Trần Trì Ngự móc túi nhựa trên đùi Thẩm Kinh Từ ra, lập tức trên tay anh là chiếc bật lửa rẻ tiền và hộp thuốc lá mất đi niêm phong.

    Cạch, nó bị ném vào hộp giữ đồ trên xe

    “Tư thế sai rồi.” Anh nói, không chút gợn sóng, giống như chỉ đang lặp lại một sự thật, sống mũi cao cao lưu lại bóng đổ, cuối mắt chỉ còn lại nụ cười nhàn nhạt.

    Thẩm Kinh Từ cũng nhận ra tư thế cầm điếu thuốc của cô thật lạ lẫm.

    Trần Trì Ngự dời ánh mắt không nhìn cô nữa, dựa lưng vào ghế bành, hai tay gõ nhịp nhàng trên vô lăng, tùy ý.

    Thẩm Kinh Từ đặt cả lòng bàn tay quanh thân điếu thuốc, giữ nó, rồi đột nhiên hỏi: "Vậy còn anh?"

      " Hả?" 

  "Tại sao anh lại hút thuốc?"     

     Bên trong xe tràn ngập một loại nước hoa vị Cologne dễ ngửi, giống với loại trên người Trần Trì Ngự.

     Không khí yên lặng trong giây lát, tiếng còi xe cứu thương bên ngoài kêu inh ỏi, thấu trời đất, đèn xanh đỏ xen kẽ xuyên qua kính chiếu hậu. 

      Nôn nóng cùng sợ hãi ập đến, Trần Trì Ngự không nói gì, anh vẫn duy trì động tác ban đầu, như thể không nghe thấy Thẩm Kinh Từ nói gì.  

      Đôi lông mày cong cong đó cau lại, dường như cảm thấy lời mình nói vừa rồi quá mức lỗ mãng. 

   Cô ấy nói: "Xin lỗi, chỉ là em..."    

   "Lần sau đừng quên che váy."    

   Trần Trì Ngự không nói thêm nữa, nhưng giọng nói của anh như pháo hoa nổ tung bên tai Thẩm Kinh Từ.

    Sau đó, anh không nói về vấn đề này nữa, rồi nhún vai, dùng ngón tay vặn nắp chai sữa chua đưa cho Thẩm Kinh Từ: “ Làm thanh giọng đi”

    Chai sữa chua mới được lấy ra từ trong tủ lạnh còn toát ra khí lạnh, trên miệng chai còn có những giọt nước nhỏ li ti theo đầu ngón tay lạnh thấu tim.

    Thẩm Kinh Từ hạ giọng nói lời cảm ơn, cảm thấy bối rối vì cảm thấy mình bại lộ hơi  nhiều, quả nhiên anh ấy phát hiện ra mình.

    “ Về trường học à?”

    Thẩm Kinh Từ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ừm".

    Tiếng động cơ vang lên, Trần Trì Ngự đạp ga, đánh lái lưu loát.

    Anh căn bản chưa từng hỏi mình vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, cũng không hỏi tại sao muốn học anh hút thuốc.

    Thẩm Kinh Từ thậm chí không dám nghĩ là anh không có hứng thú với chuyện đó hay là anh đã đoán ra được lý do.

    Nhưng cũng may mắn thay, việc cô đang yêu thầm vẫn chưa bị anh biết được.

    Từng cơn gió lạnh buốt lùa vào trong xe. khiến cho Thẩm Kinh Từ thu mình vào trong áo khoác.

    Ngày hôm nay đã có rất nhiều chuyện đã xảy ra, cũng có thể là đã thử hút thuốc lá. Nhưng cô cảm thấy rằng tối nay cô gần hơn với Trần Trì Ngự.

    Nhìn về phía trước, ánh mắt lén lút nhìn xuống cổ tay anh, băng trắng đã được tháo ra, mu bàn tay có chút ửng đỏ, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện vài vết sẹo. Các khớp nhô ra rõ ràng, và có một vết máu nhỏ không nghiêm trọng

    Nhưng trừ những điểm này ra, là một đôi sạch sẽ xinh đẹp, bàn tay trống rỗng không nổi gân xanh.

    Đôi mắt của Thẩm Kinh Từ dại đi trong hai giây, rồi cô lẳng lặng quay đi không để lại một dấu vết.

    Trần Trì Ngự đậu xe bên bồn hoa phía sau khu ký túc xá, ở đây ít người qua lại, sẽ không ai nhìn thấy.

    Thẩm Kinh Từ định cởi áo khoác trả lại cho anh.

    Thì Trần Trì Ngự nói: " Cứ mặc đi, đừng để bị cảm lạnh."

    Thẩm Kinh Từ đứng ngoài xe nghe thấy câu này thì rơi vào im lặng, vậy có nghĩa là sẽ có một cơ hội để cô gặp lại anh.

    Cô kìm nén sự hồi hộp, nói: "Vậy khi nào em sẽ trả lại cho anh?"

    Trần Trì Ngự suy nghĩ một lúc, thờ ơ đáp, "Vậy đến lúc phỏng vấn đi."

    …

    Thẩm Kinh Từ cởi áo khoác, ôm nó vào lòng trước khi bước vào phòng ký túc xá.

    Tuy nhiên, đôi mắt của Khâu Sâm Nguyệt rất sắc bén, ngay lập tức nhận ra bộ quần áo mà Thẩm Kinh Từ đang ôm trên tay có gì đó sai sai.

    Đôi mắt cô trở nên cảnh giác: "Từ Từ! Cậu đang ôm áo khoác của anh chàng nào?"

    Sau khi dần bình tĩnh lại, tai Thẩm Kinh Từ đỏ bừng.

    Khâu Sam Nguyệt hét lên, lập tức bước tới để nhìn kỹ hơn.

    Thẩm Kinh Từ đột nhiên ném nó lên giường, rồi ôm Khâu Sam Nguyệt hòng ngăn cô bạn lại: "Lần sau tôi sẽ nói cho bà nghe, được không?”

      Khâu Sam Nguyệt hít một hơi thật sâu, giọng sắc bén: "Là đồ con trai thật à?!"

    Thẩm Kinh Từ vẫn im lặng, sau khi đầu óc cô tỉnh táo lại, nhớ lại mỗi lời Trần Trì Ngự nói ra đều khiến cô cảm thấy mình như phát điên.

   Khâu Sam Nguyệt cũng không dò hỏi đến cùng nữa.

    Trước khi đi ngủ, Thẩm Kinh Từ nghe Khâu Sam Nguyệt nói: " Đúng rồi Từ Từ, ngày mai CLB mô hình phỏng vấn."

    Thẩm Kinh Từ nói: "Sớm vậy?"

    "Vậy còn đỡ á. Đúng rồi, Mạnh Hữu Bác vừa mới hỏi tôi WeChat của bà, hình như có liên quan đến cuộc phỏng vấn, nên tôi cho anh ấy số của bà rồi."     

     Thẩm Kinh Từ thắc mắc: "Có liên quan gì đến cuộc phỏng vấn?"

      Khâu Sam Nguyệt im lặng, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Thẩm Kinh Từ, tinh quái nói: “Sao ảnh không hỏi trực tiếp? Không phải là anh ấy để ý đến bà nên mới xin phương thức liên lạc à.”

     Thẩm Kinh Từ ngừng lau tóc, rồi quay lại nói: "Chắc không phải đâu."     

      Thẩm Kinh Từ mở điện thoại ra, quả nhiên thấy một cuộc gọi từ số mới và chấm đỏ nhỏ được thêm vào sổ địa chỉ WeChat. 

     Cô bấm vào yêu cầu thêm bạn của bên kia. Không có ghi chú, tên hiển thị là Yu.

    Thẩm Kinh Từ sửng sốt một lúc, cô nhìn chằm chằm vào cái tên đó trong ba giây để chắc chắn rằng mình đã đọc đúng.

    Yu. Ngự?

    Khâu Sam Nguyệt cũng nhìn Thẩm Kinh Từ, hỏi: "Anh ấy add rồi à?"    

        Thẩm Kinh Từ tỉnh táo lại, cô đột nhiên đứng dậy: "Không có."

       Không màn đến ánh mắt của Khâu Sam Nguyệt, Thẩm Kinh Từ ẩn giấu tâm sự, nói:, "Tôi đi nghỉ trước đây."

    Cô nắm chặt điện thoại trong tay, lặng lẽ kéo màn giường xuống.

    Ánh sáng mờ hơn rất nhiều, Thẩm Kinh Từ nhìn chằm chằm vào tin nhắn để xác minh, tim cô đập ngày càng dữ dội.

    Chẳng lẽ là Trần Trì Ngự?

    Nhưng làm sao Trần Trì Ngự có thông tin liên lạc của cô, mà tại sao anh ấy lại addfriend cô?

    Trong đầu bỗng nghĩ đến khuôn mặt của Mạnh Hữu Bác hiện một chút giễu cợt, một suy nghĩ kỳ lạ và hợp lý đột nhiên xuất hiện.

    WeChat của Mạnh Hữu Bác, nhưng sử dụng tên hiển thị là "Yu".

      Để có thể add thêm nhiều con gái hơn.

    Trong mắt Thẩm Kinh Từ có chút mờ mịt, như đang tự thuyết phục chính mình.

    Trước đây đã nghe bọn họ nói chuyện nên chuyện này cũng không phải không có khả năng.

    Sau hai phút do dự, cô vẫn nhấp đồng ý.

    Hệ thống hiển thị tự động.

    [Ngày 13 tháng 10 lúc 11:21 tối]

    [Yu]

    [Trên đây là nội dung lời chào]

   [Bạn đã thêm Yu, và bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện.]

    Ảnh chụp hình đại diện là nền núi tuyết trắng tinh, trong góc xuất hiện một chiếc xe địa hình màu đen.

    Thẩm Kinh Từ nhìn nó hai giây, khác với chiếc xe của Trần Trì Ngự đã đi tối nay.

    Cô cảm thấy hơi thất vọng, cô gõ chữ và gửi một tin nhắn cho bên kia.

    [Anh Mạnh? ]

Trong vài giây, người ở phía bên kia đã xem tin nhắn.

    [? ]

    Mí mắt Thẩm Kinh Từ khó chịu giật giật, có linh cảm chẳng lành, quả nhiên, giây tiếp theo, đầu dây bên kia nói thẳng.

    [Tôi họ Trần. ]

    Hiện trường đầy hoang mang và xấu hổ, nhìn vào chữ Trần kia, Thẩm Kinh Từ đột nhiên nức nở một tiếng rồi vùi mặt vào gối.

    Vài giây sau, cô không nhịn được hé một mắt, không dám nhìn thẳng vào giao diện trò chuyện.

    Không còn tin nhắn nào nữa, thông báo chuyển khoản màu cam bất ngờ hiện ra.

    【35 tệ, Vui lòng nhận tiền】

    Hệ thống nhắc nhở, vui lòng nhận tiền.

    Cơ thể Thẩm Kinh Từ dần dần thả lỏng, bây giờ cô chắc chắn rằng người đang nhắn tin là Trần Trì Ngự

    Vì hộp thuốc lá Hoàng Hạc Lâu mà anh lấy đi.

    Chính xác là ba mươi lăm.

    Ban đầu Thẩm Kinh Từ nghĩ rằng tối nay cô sẽ không ngủ được. Cô thường xuyên bị mất ngủ, nhưng đêm qua cô ngủ rất ngon.

    Thẩm Kinh Từ lặng lẽ lấy chiếc áo khoác treo bên cạnh, gấp gọn gàng và cho vào túi.

    Lẽ ra phải đem đi giặt, nhưng không ngờ buổi phỏng vấn lại đến nhanh như vậy.

    Thẩm Kinh Từ trèo ra khỏi giường, thấy Khâu Sam Nguyệt đã trang điểm xong, thậm chí còn tô một đôi môi đỏ thẫm, đây là lần đầu tiên Thẩm Kinh Từ nhìn thấy Khâu Sam Nguyệt trang điểm lộng lẫy như vậy, làm cô nhìn không rời mắt.

    Thấy Thẩm Kinh Từ tỉnh dậy, Khâu Sam Nguyệt kéo cô lại: "Từ Từ, nhanh lên! Để tôi tô son cho, đảm bảo bọn họ sẽ nhìn bà không rời mắt" 

      Thẩm Kinh Từ mím chặt môi liên tiếp lùi về phía sau: "Không không không!! Đỏ quá".

     "Bà đừng tô cho tôi màu này!”

    Hai người một người từ chối, một người lôi kéo, cuối cùng chọn tông màu hồng khói, cảm giác thanh lãm hơn.

    Khâu Sam Nguyệt giả vờ tiếc nuối, chọc: " Đẹp như vậy, tôi không muốn cho thằng nào nhìn hết."

    “Nào có!"

    "Vậy nói cho tôi biết! Cái áo khoác tối qua là của ai."

    "..."

    " Quả nhiên bà còn giữ bí mật với tôi." 

       

      Không biết vì sao, có vẻ như có khá nhiều người đến phỏng vấn, mấy đàn anh đàn chị trong câu lạc bộ mô hình đưa bọn họ đến một căn phòng trống ngồi chờ.

    Thẩm Kinh Từ nhìn xung quanh, một nửa trong số họ là nữ sinh.

    Khâu Sam Nguyệt im lặng ba giây, rồi nói: "Tôi đoán tin tức Trần Trì Ngự ở câu lạc bộ mô hình… Đã bị lộ."

   Lúc này, Thẩm Kinh Từ cũng đang cầm một chiếc túi giấy trong tay, nó mờ đục nên không thể được nhìn từ bên ngoài rằng đó là quần áo.

    Cô thất thần trả lời, cô đang nghĩ xem sau này sẽ trả lại áo khoác cho Trần Trì Ngự như thế nào.

    Trong phòng có chút náo loạn, nhóm ba người, nhóm bốn người trò chuyện rôm rả.

    “ Cậu đừng lo lắng quá, loại phỏng vấn này không phải khoá học.”

    “ Không phải tham gia câu lạc bộ là để chơi à.”

    “Ai nha yên tâm được rồi”

      Mãi cho đến khi cửa trước bị đẩy ra, một nam sinh với vẻ mặt không kiên nhẫn bước vào .

    Cầm cặp sách ở dãy bàn đầu tiên rời đi, cửa bị đóng rầm một tiếng.

    Cả phòng rơi vào im lặng.

    Mọi người ngơ ngác nhìn nhau thì cánh cửa lại mở ra.

    Bọn họ vội vàng kêu lên, bắt đầu hỏi thăm tin tức: "Bạn gì ơi, làm sao vậy?"

    Người nọ lắc đầu: "Khó nói lắm, có lẽ là anh ta đang tức giận."

    Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, người trước mặt chậm rãi nói: “Bọn họ hỏi tôi có suy nghĩ gì về việc xác định hằng số hấp dẫn và thí nghiệm định luật hấp dẫn.”    .

    " Mẹ nó, cái quái gì vậy, chuyên ngành của chúng tôi không phải là những thứ này”   

    “Chúng tôi cũng không học…” Thẩm Kinh Từ cũng không ngờ các câu hỏi lại là các vấn đề này. 

      

       Cô hơi lo lắng.     

    Một người khác được gọi đi, Thẩm Kinh Từ cau mày, cô lấy điện thoại ra và tìm các thí nghiệm vật lý nổi tiếng.

     Nhìn thấy những con số dày đặc và những công thức xa lạ, Thẩm Kinh Từ cảm thấy đau đầu. 

      Cô cam chịu tắt điện thoại, ôm chiếc túi vào ngực. 

      Nằm trên bàn chưa đầy một phút, có người gọi tên cô từ hướng cửa sau. 

     “Thẩm Kinh Từ?”

     “Ai là bạn học Thẩm Kinh Từ?”

     Thẩm Kinh Từ quay đầu lại và đứng dậy: “Là tôi.”    

       “Ra ngoài một chút.”     

       Khâu Sam Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi, Thẩm Kinh Từ cũng ra vẻ chính mình cũng không biết là chuyện gì.

    

       Cô đi từ cửa sau ra ngoài, người vừa gọi cô dẫn cô đi vòng qua một góc, bảo cô đợi một lúc. Thẩm Kinh Từ đầy nghi hoặc hỏi: "Tại sao tôi lại đợi ở đây?"    

     "Mạnh Hữu Bác nhờ tôi tới gọi bạn, tôi không biết có chuyện gì, chỉ cần đợi một lát, anh ấy sẽ ra ngay."     

      Thẩm Kinh Từ nói lời chào, sau đó cô nghiêng người tựa vào cửa sổ, chợt nhớ ra là nên đem theo túi quần áo, lúc sau sẽ nhờ Mạnh Hữu Bác đưa lại cho Trần Trì Ngự.    

      Cô đi nhanh về phía sau, lúc chỗ rẽ không chú ý, vô ý đụng phải một người lạ.

    Người đàn ông đang cau có thì lông mày chợt giãn ra khi nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Kinh Từ. Anh ta nở nụ cười: “Không sao, không sao, vừa rồi tôi ở trong phòng chờ với bạn, tôi ngồi ngay sau lưng bạn.”

    Thẩm Kinh Từ không để ý lắm, cô gật đầu xin lỗi lần nữa.

    Người đó nhân cơ hội hỏi: "Tôi có thể xin WeChat của bạn được không, nếu chúng ta được nhận thì có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

    Nói xong, cậu ấy lấy điện thoại di động ra đưa tới trước mặt Thẩm Kinh Từ.

    Thẩm Kinh Từ không thích thêm WeChat những người không liên quan đến mình, huống chi bây giờ cô còn có việc khác.

    " Lần sau đi, có cơ hội lại nói."

    Thẩm Kinh Từ đang sốt ruột vội vàng quay lại, nhưng lại bị cậu ta chặn lại.

    "Tôi thấy bạn có ôm một chiếc túi đựng quần áo, có phải của bạn trai bạn không?"

    Thẩm Kinh Từ thiếu kiên nhẫn, kìm nén cảm xúc của mình, trực tiếp trả lời: "đúng vậy."

    " Hơn nữa bạn trai tôi đang ở bên trong, thực xin lỗi, không tiện cho bạn WeChat. " 

      

      Cậu ta ngạc nhiên, không ngờ kết quả lại như vậy, cậu có chút xấu hổ: “Ồ, được rồi. "

    Nói xong, cậu ấy chủ động đảo bước rời khỏi Thẩm Kinh Từ, bước đi rất nhanh.

    Thẩm Kinh Từ sợ Mạnh Hữu Bác đi ra sẽ không nhìn thấy, cô ấy định bước đi thật nhanh.

    Thì trên cổ tay cô xuất hiện một bàn tay mạnh mẽ kéo cô lại.

    Cô cố gắng vùng ra nhưng đều vô dụng, cô càng vùng vẫy thì nó càng  bám chặt lấy côi.

    Thẩm Kinh Từ hít một hơi thật sâu, nghĩ rằng đó là hành động của người vừa rồi, cô tức giận quay đầu nhìn lại.

      Những lời tức giận trong cổ họng cô đột nhiên nghẹn lại, bởi vì người phía sau cô vì một lý do nào đó đã biến thành Trần Trì Ngự.

    Bây giờ cô giống như một con mèo xù lông bỗng dịu lại tích tắc, móng vuốt lộ ra đã mất đi sức mạnh.

    Mà lúc này Trần Trì Ngự nghiêng đầu nhìn cô một cách nghiêm túc. Như là anh đã phát hiện ra có điều gì mới lạ trên người cô, tỏ ra rất thích thú với phản ứng của cô.

    Thẩm Kinh Từ ngạc nhiên chớp mắt, không nói nên lời.

    Nụ cười trên mặt của Trần Trì Ngự trở nên rõ ràng hơn, dưới ánh sáng, hình ảnh của anh trong mắt cô trở nên rõ ràng, sáng sủa hơn, cô cảm giác bản thân như mất khống chế.

    Anh buông tay Thẩm Kinh Từ ra, đặt lên môi, tiếng cười truyền đến, lồng ngực cũng rung động, trái tim của cô đập nhanh.

    Thẩm Kinh Từ không được tự nhiên lùi lại một bước, hơi thở dồn dập.

    Trần Trì Ngự lại tiến về phía trước, vừa đi vừa cười vòng đến phía sau cô.

    Một giây trước khi cô quay đầu lại, bàn tay anh đã chạm vào mái tóc của cô.

    Sự tiếp cận thân mật khiến cơ thể Thẩm Kinh Từ cứng đờ, và cô cảm thấy một sợi dây thun đang buộc tóc của mình lại.

    “Đừng nhúc nhích.”

    Bóng của hai người trên mặt đất chồng lên nhau, đường nét động tác của người đàn ông in ở trước mắt.

    Sợi dây thun bật ra quay trở lại với chủ nhân ban đầu, nhưng Trần Trì Ngự không không bỏ tay xuống.

    Động tác của anh không thành thạo, tựa hồ đang suy xét có nên cột lại lần nữa không.

    Khi ngón tay dừng lại ở một khoảng cách, giọng nói trầm thấp lướt qua tai cô, theo gió lên xuống, nửa thật nửa giả.

    “Thẩm Kinh Từ, em không ngoan chút nào”

    Dây thần kinh trong đầu giống như sợi dây thun, bỗng nhiên đứt phựt.

      Mái tóc đen dài theo xương cổ tay đung đưa, ngọn tóc cọ qua lại cổ tay. Bóng dáng trên mặt đất đong đưa.

    Trần Trì Ngự lại cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play