Bên tai Thẩm Kinh Từ vẫn văng vẳng tiếng xin lỗi của Thẩm Tung.
Cơ thể cậu bé ốm yếu gầy gò, trên cánh tay còn nổi rõ mạch máu màu xanh, còn thấy rõ cả lỗ kim tiêm ở trên da thịt.
Đầu móng tay mảnh khảnh được cắt tỉa sạch sẽ, cậu mân mê hai quả vải, rồi nói, âm thanh mang theo cảm xúc thấp thỏm tự giễu.
“Em xin lỗi, chị.”
“Em quên mất bây giờ không phải là mùa vải.”
….
Thẩm Kinh Từ dựa lưng vào tường, cong eo giống như không thể chịu nổi. Cổ áo trống không, áo mỏng nhìn thấy cả xương sống lưng, chẳng khác gì xương bướm lạc bám vào vách tường.
Cô nhắm mắt lại biểu tình thống khổ.
Thẩm Tung sao lại tự trách mình như vậy, rõ ràng là cô sai, tại sao Thẩm Tung lại nói xin lỗi chứ.
Hai bàn tay gầy che cả khuôn mặt, Thẩm Kinh Từ theo bờ tường mà trượt dần xuống, áp suất không khí xung quanh rất thấp, giống một vòng xoáy sâu.
Cô không khỏi nghĩ tới năm đó.
Năm đó Thẩm Tung còn chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn ấy.
Nếu như lúc đó tấm biển quảng cáo không rơi xuống, nếu không phải Thẩm Tung đứng ra chắn cho cô thì bây giờ em ấy sẽ là một thanh niên cường tráng.
Cậu nhỏ hơn Thẩm Kinh Từ hai tuổi, đáng lẽ đang học năm thứ ba của cấp ba, cậu bé từng đạt được vô số giải thưởng lớn nhỏ, luôn đứng đầu bảng trên trường học, ngày nghỉ cậu cũng chỉ ra ngoài chơi bóng với bạn bè, mẹ Thẩm cười mắng cậu một câu rồi đón cậu về ăn cơm.
Thẩm Tung quá tốt.
Bố mẹ xem trọng con trai riêng, Thẩm Tung là người luôn lén lút mang đồ tốt tới cho Thẩm Kinh Từ. Cậu còn nhướn mày vui vẻ, hài lòng giục cô ăn thêm một chút.
Lúc nào cha mẹ Thẩm Kinh Từ muốn nhờ cô làm việc gì đó, Thẩm Tung sẽ lập tức xuất hiện ở ngoài cửa nói mình sẽ đi. Sau đó còn quay đầu làm mặt quỷ với Thẩm Kinh Từ, nói rằng chị gái không thể đi ra ngoài phơi nắng.
Trời mưa, Thẩm Tung sẽ đi bộ cả một giờ đồng hồ chỉ để mang dù cho Thẩm Kinh Từ, khi có tuyết rơi, lúc nửa đêm cũng sẽ ra ngoài để mua túi giữ ấm cho Thẩm Kinh Từ.
Những lời bàn tán về thân thế, Thẩm Kinh Từ chưa từng nghe thấy, bởi vì Thẩm Tung đã cầm ghế đánh nhau với người khác suýt chút nữa nhập viện.
“Chị là chị gái của em, có em ở đây, từ nay trở đi sẽ không ai bắt nạt chị cả.”
Trong mười mấy năm qua, người đối xử với cô tốt nhất, luôn che chở cô là người em trai Thẩm Tung nhỏ hơn cô hai tuổi.
Nhưng A Tung của cô, một khi khép mắt, khép liền một mạch ba năm.
Đến khi tỉnh lại, thậm chí còn chẳng biết mùa vải là bao giờ.
Cú rơi đó khiến Thẩm Tung bị thương nặng, hôn mê gần ba năm.
Những ngày Thẩm Kinh Từ học cấp ba, không còn ai khoác vai cô, cầm cặp sách giúp cô và cười nói, chị ơi, cặp nặng lắm, để em xách giúp chị.
Cô đã thấy bố mẹ thức trắng đêm không ngủ, nhìn thấy bọn họ ở ngoài phòng bệnh Thẩm Tung lén lút lau nước mắt, tóc cũng bạc sớm vì đau buồn.
Tất cả mọi chuyện này đều bắt nguồn từ cô.
Nhưng bọn họ không nói lời độc ác với Thẩm Kinh Từ, bọn họ chăm lo ăn học cho cô tới khi lên đại học bởi vì câu nói cuối cùng của Thẩm Tung là: “Đừng trách chị con.”
Thẩm Kinh Từ luôn cho rằng, nếu nhà họ Thẩm không nhận nuôi cô thì tốt biết mấy, dù sao cô đã bị vứt bỏ từ khi còn nhỏ mà.
Cô đã đánh cắp cuộc sống vốn dĩ thuộc về Thẩm Tung.
Máy điều hòa trong bệnh viện bật rất mạnh, Thẩm Kinh Từ dần cảm nhận được cánh tay mình trở nên lạnh lẽo.
Mái tóc dài rũ xuống che khuất đôi mắt đỏ hoe.
Dưới chân cũng tê rần, đứng không vững.
Sau khi chống tay lên tường một lúc, Thẩm Kinh Từ mới chậm rãi tiến ra cửa thoát hiểm.
Cô không muốn quan tâm tới ánh mắt dò xét của người khác, Thẩm Kinh Từ xoay người, đi theo hướng cầu thang ngược lại.
Bóng đèn chỉ hướng phản chiếu màu xanh lục.
Thẩm Kinh Từ đẩy cánh cửa gỗ ở cầu thang, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Cuối hành lang ánh sáng mờ mịt, tới khi cửa mở ra ánh sáng chói mắt ập tới, tòa cao ốc đối diện bên kia đường cao chót vót, nghê hồng lập lòe ngập trong vàng son.
Gió đêm thổi vào cửa sổ làm tóc rối Tung che khuất tầm nhìn.
Cô ho nhẹ một tiếng, vén tóc ra đằng sau tai.
Gót giày va chạm vào đá cẩm thạch loang lổ màu xám phát ra âm thanh thanh thúy, đèn cảm ứng bật lên, Thẩm Kinh Từ rũ mắt nhìn bậc thang dưới chân, chán nản.
Đi xuống một tầng nữa, trong tầm mắt tối tăm chẳng thấy ánh sáng, Thẩm Kinh Từ theo bản năng ngẩng đầu lên, đèn đã bị hỏng.
Khi bước xuống đoạn bậc thang cuối cùng, cô dựa vào tay vịn, đang định lấy điện thoại ra để soi đèn thì chợt phát hiện ra một thứ gì đó.
Trước cửa sổ bên cạnh bậc thang bên dưới có bóng dáng một người đàn ông.
Tiếng bước chân đang dần đi xuống đột ngột dừng lại.
Dưới ánh đèn xanh, làn khói trắng lượn lờ, bánh răng của chiếc bật lửa va chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh. Một bàn tay đẹp đẽ tùy ý chơi đùa với ngọn lửa xanh mờ mờ, thoắt ẩn thoắt hiện.
Cửa sổ mở toang, gió bên ngoài không ngừng thổi vào. Người đàn ông cong lưng lại, hút thuốc lá rồi nhả khói ra ngoài cửa sổ, chẳng khác gì muốn bắt kịp tốc độ với xe cộ bên ngoài.
Thẩm Kinh Từ ngây người, cô sửng sốt nhìn người đàn ông trước mắt.
Trần Trì Ngự đứng ngược sáng, cả người chìm trong bóng tối mờ mịt, chẳng khác gì một vị thần, lặng lẽ đến bên cô trong thời điểm khó khăn nhất. Áo sơ mi màu xám bạc mềm mại tôn lên vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh.
Ở giữa hai người bọn họ có một ranh giới tối như mực, khoảng chừng mười bậc thang.
Thẩm Kinh Từ không đi xuống nữa, rõ ràng đang ở nơi cao nhưng lại không giống như đang nhìn xuống. Cô tham lam nhìn người đàn ông trước mặt mình, khoang mũi chua xót như muốn bật khóc.
Tại sao Trần Trì Ngự luôn xuất hiện tại thời điểm cô muốn gặp anh nhất.
Cô muốn đi tới ôm lấy anh.
Tới tận lúc điếu thuốc trên tay anh cháy hết, chỉ còn lại mùi thuốc lá thoang thoảng trên lối cầu thang.
Trần Trì Ngự vươn vai, ngửa cổ, không chút phòng bị.
Nhưng Thẩm Kinh Từ sợ hãi, trái tim cô đập loạn, vội vàng trốn sang một bên.
Tiếng giày cao gót nện trên nền đá hoa cương cầu thang vô tình khuyếch đại, truyền đến tai anh.
Động tác của Trần Trì Ngự dừng lại, anh chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Thẩm Kinh Từ siết chặt tay vịn, hô hấp dồn dập cũng vì thế mà nghẹn lại. Lông mi không ngừng chớp chớp không muốn Trần Trì Ngự phát hiện ra mình.
Cũng may anh không để ý, quai hàm tinh tế lộ ra lạnh lùng cứng rắn, anh thờ ơ nhìn đi chỗ khác.
Từ trong khe hở ấy, Thẩm Kinh Từ nhìn thấy anh dơ tay lấy hộp thuốc lá trên bệ cửa sổ, xoay người mở cánh cửa bên cạnh rồi đi ra ngoài.
Cầu thang yên tĩnh trở lại, đèn cảm ứng vụt tắt, Thẩm Kinh Từ nhẹ nhõm thở phào trong bóng tối.
Cô nhìn nơi Trần Trì Ngự vừa đứng, hốc mắt đỏ lên.
Qua khung cửa sổ, Thẩm Kinh Từ nhìn phong cảnh cũng chẳng khác gì thấy Trần Trì Ngự.
Mùi thuốc lá và mùi bạc hà trên người Trần Trì Ngự vẫn còn phảng phất trong không khí, khiến cho cô bình tĩnh lại.
….
Sự chênh lệch nhiệt độ của Lịch Chu so với Tầm Ninh rất lớn, ra ngoài quên không mang theo áo khoác, gió thổi lạnh thấu xương, bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi.
Biển quảng cáo màu vàng nhạt nhấp nháy, Thẩm Kinh Từ mới nhớ ra tối nay mình vẫn chưa ăn cơm.
Suất cơm mua về sớm đã nguội ngắt, ăn không ra cái gì cả.
Cô đành phải bước vào cửa hàng tiện lợi.
Dạ dày Thẩm Kinh Từ không tốt nên không ăn được đồ linh tinh, cô cầm một hộp sữa chua ra thanh toán.
Nhân viên thu ngân ngáp một cái, quét mã QR rồi báo giá: “Tổng cộng hết 6 tệ.”
Lúc tính tiền, Thẩm Kinh Từ chú ý tới dãy giá ở phía sau nhân viên thu ngân.
Thẩm Kinh Từ lại nhớ tới Trần Trì Ngự đã vươn tay lấy bao thuốc kia.
Cả mùi thuốc lá vương lại trong không khí làm cô bình tĩnh.
Sau đó, Thẩm Kinh Từ chỉ tay vào bao thuốc giống Trần Trì Ngự.
Giọng nói vang lên: “Tôi muốn mua một gói Hoàng Hạc Lâu.”
…
Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trên tay Thẩm Kinh Từ còn cầm theo một chiếc túi.
Trái tim đập liên hồi, chẳng khác gì lần đầu tiên cô uống trộm rượu của Thẩm Hồng.
Thẩm Kinh Từ lấy một điếu thuốc trong bao, một tay cầm chiếc bật lửa một tệ.
Chiếc bật lửa có lớp vỏ nhựa trong suốt, nhìn rõ xăng ở bên trong, chẳng thể so với bật lửa trong tay Trần Trì Ngự.
Cô hướng mặt vào một góc tối yên tĩnh, màu đỏ tươi của ngọn lửa thoát ra từ đầu ngón tay.
Ở cuối làn khói, bốc cháy lên thành cụm lửa cháy thành vòng.
Thẩm Kinh Từ hoảng hốt, nhớ tới hành động vừa rồi của Trần Trì Ngự, cô cau mày lại.
Cánh môi đỏ hồng ngậm lấy điếu thuốc, Thẩm Kinh Từ nhẹ nhàng hít một hơi.
Làn khói thoát ra từ đôi môi Thẩm Kinh Từ, trộn lẫn với mùi hương kỳ lạ.
Chẳng có cảm giác gì, giống với mùi thuốc lá bình thường, không hề giống với Trần Trì Ngự. Cũng chẳng có cảm giác yên bình như trong tưởng tượng.
Thẩm Kinh Từ rời môi ra, sửng sốt hai giây.
Cô rũ mắt nhìn điếu thuốc, mím môi hít một hơi rồi lại ngậm lấy nó.
Thẩm Kinh Từ không biết nên truyền khói vào phổi hay nuốt xuống. Đây là lần đầu tiên cô hút thuốc, hút rất mạnh, liều lĩnh cùng với non nớt hiện rất rõ.
Mùi thuốc lá vừa rồi tràn ngập trong khoang miệng, mùi không quen thuộc khiến cô thấy khó chịu.
Thẩm Kinh Từ vẫn đang cố làm quen, trong làn khói mù mịt, âm thanh vang lên phá vỡ sự im lặng của nơi này. Mang theo một loại cảm xúc lạnh nhạt, cùng với gió lạnh ban đêm như hòa làm một.
“Thẩm Kinh Từ.”
Nghe thấy người gọi tên mình, cô gái mỏng manh theo bản năng quay đầu lại, trên môi còn đang ngậm điếu thuốc, ánh mắt sạch sẽ như hồ nước trong vắt.
Nhưng, cô gái nhìn có vẻ ngoan ngoãn Thẩm Kinh Từ còn đang cầm một điếu thuốc cháy dở trên tay.
Trần Trì Ngự đứng cách khoảng chừng năm mét, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Đôi mắt trong veo lộ ra kinh ngạc cùng với hoảng loạn, không tin được đó lại là Trần Trì Ngự.
Cô vội vàng nuốt làn khói trong miệng xuống.
Tiếp theo đó là những tiếng ho khan lớn.
“Khụ khụ khụ khụ.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ.”
Không kịp đề phòng bị sặc khói thuốc, cổ họng cô đau như bị đá lăn qua, Thẩm Kinh Từ lấy tay che ngực, hoảng hốt mà ho khan.
Trần Trì Ngự rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, giờ phút này lại không thèm che giấu mà cười nhạo.
“Thẩm Kinh Từ.” Anh gọi tên cô từng chữ rõ ràng, nhưng lại xa cách lạnh nhạt.
Thẩm Kinh Từ nhịn ho khan lại, ngẩng đầu lên, nghe thấy nửa câu sau Trần Trì Ngự nói–
“Không có gan thì đừng học theo.”