Trần Trì Ngự nói đúng, cô không phải là một cô gái ngoan.
Hoặc là nói, ít nhất thì trước đây không phải.
Trước khi lên chín tuổi, Thẩm Kinh Từ chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Hồng Triết và Từ Quyên không phải là bố mẹ ruột của cô.
Vào thời điểm đó, tính tình của Thẩm Kinh Từ hơi cáu kỉnh, thích cãi nhau với Thẩm Tung.
Gia đình khá giả, cuộc sống sung túc, cô xinh đẹp, học giỏi, thầy cô trong trường cũng quý mến cô. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng bị em trai không nghe lời bắt nạt, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Mỗi ngày đều mặc một cái váy thật đẹp, cảm thấy rất hạnh phúc.
Cho đến một ngày, Thẩm Kinh Từ đi ngang qua một nhóm các cụ già đang chơi cờ trước khu phố bên cạnh.
Cô sững sờ nghe thấy gì đó: “Đứa nhỏ mà Thẩm Hồng Triết mang từ cô nhi viện về đã lớn như vậy rồi.”
Cô ngẩn người tiếp tục bước về phía trước, sau đó cô cảm thấy, mấy người đó đang nói nhảm chứ sao có thể bố mẹ mình không phải là bố mẹ ruột sinh ra mình.
Chỉ là ý nghĩ đó một khi gieo xuống hạt giống, sớm muộn gì cũng sẽ bén rễ và nảy mầm.
Cô dần dần bắt đầu so sánh cách đối xử của Từ Quyên và Thẩm Hồng Triết đối với mình và Thẩm Tung, bắt đầu so sánh khi bọn họ chơi cờ, tự hỏi tại sao ông bà lại lạnh nhạt với cô ấy, nhưng lại đối xử tốt với Thẩm Tung như vậy.
Thẩm Kinh Từ suy nghĩ mãi không ra, sau đó, cô đi đến chỗ Từ Quyên, chớp mắt, thận trọng hỏi: "Mẹ, con là mẹ sinh ra ạ?"
Từ Quyên sửng sốt một lúc, sau đó quay lại ngạc nhiên hỏi: "Đương nhiên rồi, tại sao con lại hỏi như vậy?"
Cuối cùng cô cũng không nổi nỗi ấm ức, bao nhiêu uất ức hoá thành từng giọt nước mắt rơi xuống: "Bên ngoài nói con được ba mẹ mang từ cô nhi viện về nuôi."
Từ Quyên lập tức nổi giận, nắm lấy tay Thẩm Kinh Từ hỏi ai nói: "Mẹ sẽ đi tính sổ với người đó!"
Thẩm Kinh Từ lắc đầu, khóc trong vòng tay của Từ Quyên.
Cuộc đời giống như một vở kịch kỳ thú, ngay khi Thẩm Kinh Từ dần dần quên chuyện này, thì một bước ngoặt lại xuất hiện.
Thẩm Tung đánh nhau với một bạn học cùng lớp, đấm cho cậu ta một trận bầm tím mặt mày, thời điểm bị người khác can ngăn, cậu còn gắt gao cắn vào cánh tay của cậu bạn cùng lớp kia, làm bố mẹ cậu ta gọi cảnh sát đến để giải quyết.
Đêm đó, Thẩm Hồng Triết mất bình tĩnh dùng thước đánh Thẩm Tung một trận thậm tệ, cuối cùng Thẩm Tung hét lên không phục: "Bạn ấy nói chị con!"
" Bạn ấy nói chị không có bố, mẹ! Chị ấy là đứa con hoang! Chị ấy không phải người nhà chúng ta!!” Thẩm Tung cắn răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe, vẫn dựa vào góc đứng thẳng.
Thẩm Hồng Triết giơ bàn tay lên không trung định đánh thì đột ngột dừng lại, Thẩm Kinh Từ trốn bên ngoài phòng làm việc, như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể cô bị rút cạn.
Tại sao lại nói như vậy, tại sao tất cả mọi người đều nói như vậy.
Điều kỳ lạ hơn nữa là Thẩm Hồng Triết không bác bỏ lại lời nói của Thẩm Tung, buổi tối hôm đó khi Thẩm Tung trở về phòng ngủ thiếp đi, cô thấy đèn trong phòng làm việc của bố vẫn sáng.
Thẩm Kinh Từ không đi giày, nhẹ nhàng đứng bên ngoài phòng làm việc và nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ.
"Tôi nên làm gì bây giờ? Sau này đừng để Từ Từ nghe thấy." Từ Quyên run lên vì tức giận nói: "Một đám lão già miệng còn tệ hơn cả phụ nữ!" Thẩm Hồng Triết im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: "Chuyển nhà đi."
Nghe thấy Thẩm Hồng Triết nói, thì những nghi vấn của Thẩm Kinh Từ đã được chứng thực là đúng. Thẩm Kinh Từ kinh hãi dùng tay bịt miệng để âm thanh không được phát ra.
Sau đó, họ đã chuyển đến một ngôi nhà mới, những tưởng rằng sẽ không còn những lời đồn đãi như vậy nữa.
Nhưng trên đời không có chuyện gì có thể dấu mãi được, huống chi Tầm Ninh rất nhỏ bé.
Thẩm Kinh Từ dần lớn lên và cũng đã biết được mọi chuyện.
Thẩm Hồng Triết và Từ Quyên bởi vì thân thể không được tốt, ban đầu được bác sĩ thông báo rằng họ sẽ không thể có con nên đã nhận nuôi Thẩm Kinh Từ. Nhưng không ngờ sau này lại sinh được Thẩm Tung.
Hai người ngay cả khi có Thẩm Tung, họ vẫn yêu thương, chăm sóc coi Thẩm Kinh Từ như là con đẻ của mình.
Tuy mọi người trong gia đình không nói gì, nhưng trong lòng của Thẩm Kinh Từ không thể sống vui vẻ như trước kia.
Mỗi khi cô ấy cố gắng quên đi sự thật này, thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra để nhắc nhở cô rằng cô khác với Thẩm Tung.
Tình yêu của bố mẹ dành cho Thẩm Tung là vô điều kiện, nhưng cô thì không.
Khi cô còn là trẻ con, cô rất sợ hãi, nhưng lại không dám nói ra. Cô sợ một ngày nào đó, họ sẽ giống như bố mẹ ruột của mình, sẽ không cần cô nữa.
Sau khi ý thức được vấn đề này, để được mọi người công nhận, Thẩm Kinh Từ đã đặt ra cho mình những tiêu chuẩn gần như khắt khe để trở thành một cô bé ngoan, một học sinh giỏi trong mắt mọi người.
Nhất là sau khi Thẩm Tung gặp nạn.
Thẩm Kinh Từ đã thay đổi tính tình nóng nảy của mình, cô đủ may mắn và không có lý do gì tranh luận với người khác để thêm phiền toái.
Cô thực sự không phải là một đứa trẻ ngoan, nhưng cô ấy phải là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng, Trần Trì Ngự đã xuyên thủng lớp ngụy trang bấy lâu nay của cô bằng một câu nói bông đùa.
Một cảm xúc không rõ ràng len lỏi vào trong lòng đang run rẩy của Thẩm Kinh Từ.
-
Trước mặt cô có năm người đang ngồi, và Mạnh Hữu Bác ngồi ở giữa.
Người vừa vạch trần cô đang ngồi ở phía xa, mân mê cây bút trên bàn, cúi đầu như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Kinh Từ buộc mình phải nhìn đi chỗ khác, nghe người trước đó đã bắt đầu giới thiệu bản thân.
Cô ấy là người tiếp theo.
Mạnh Hữu Bác lúc này cũng khác trước, cậu ta mặc áo sơ mi trông rất thư sinh.
Thẩm Kinh Từ nghe cậu ta đặt một câu hỏi về máy bay không người lái và máy bay mô hình, và người được phỏng vấn đã trả lời một cách hùng hồn.
Các anh chị khóa trên ngồi bàn trước cúi đầu ghi chép hết lần này đến lần khác, chỉ có Trần Trì Ngự là bất động.
Anh chống một tay lên đầu, có vẻ buồn chán, trông rất lười biếng và mệt mỏi.
Mặt trời buổi sáng rất tốt, ánh sáng chói lọi chiếu vào trong không khí xuất hiện một ít hạt li ti như bông nhỏ đang bay.
Thỉnh thoảng cô liếc nhìn Trần Trì Ngự, thời gian bất tri bất giác trôi qua, cuộc phỏng vấn của người trước mặt đã kết thúc.
Mạnh Hữu Bác nghiêm túc gọi tên cô, nào còn sự nhiệt tình trước đó.
“Tiếp theo, Thẩm Kinh Từ.”
Thẩm Kinh Từ vội vàng thu hồi ánh mắt, đi đến trung tâm.
Cô hạ giọng, bắt đầu giới thiệu bản thân.
"Em chào anh chị, em là Thẩm Kinh Từ đến từ Khoa Báo chí 1501 của Học viện Truyền thông."
Trong khi nói, cô lịch sự liếc nhìn từng anh chị, và người cuối cùng là Trần Trì Ngự.
Trần Trì Ngự vẫn ở tư thế ban đầu, nhưng Thẩm Kinh Từ âm thầm thở dài.
Thẩm Kinh Từ nghĩ thầm trong đầu, anh ấy cúi đầu, chắc là không nghe đâu, lỡ như lát nữa nếu mình trả lời không tốt thì có lẽ anh ấy cũng sẽ không chú ý.
Khi bắt đầu cuộc phỏng vấn, Mạnh Hữu Bác chủ yếu đặt câu hỏi, làm việc nghiêm túc không thiên vị, một lúc sau liền hỏi đến vấn đề mấu chốt:
"Bạn vừa nói rằng bạn đến từ khoa Truyền thông, tại sao bạn lại đến câu lạc bộ mô hình?”
"Bạn biết bao nhiêu về những thứ này, và nếu bạn có ý định gia nhập câu lạc bộ, bạn có thể sử dụng kiến thức chuyên môn để thuyết phục chúng tôi".
Thẩm Kinh Từ không sợ sân khấu, cô đã nhiều lần phát biểu trên sân khấu từ khi còn nhỏ, nhưng lần này thì khác, ngồi bên dưới là Trần Trì Ngự.
Mặc dù anh ấy có thể không chú ý đến cô đang đứng ở đây.
Lòng bàn tay cô hơi đẫm mồ hôi, giọng nữ trong trẻo, ngọt ngào, giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng: “Có thể so với nhiều sinh viên khoa học kỹ thuật khác, em còn nhiều thiếu sót về lĩnh vực này, nhưng em sẽ cởi mở tiếp thu sự chỉ bảo và lúc nào cũng học hỏi kiến thức mới từ tất cả các anh, chị khóa trên."
Giọng nói vừa dứt, người vẫn luôn cúi đầu Trần Trì Ngự đột nhiên nhướng mi. Thẩm Kinh Từ ánh mắt liếc qua thấy vậy thì nhịp tim vừa lắng xuống đã đập nhộn nhịp trở lại.
Ánh mắt của Thẩm Kinh Từ tập trung vào Mạnh Hữu Bác đang ở giữa, không dám dời ánh mắt đi.
Cô cũng đứng thẳng hơn trước một chút.
Sau khi cô ấy nói xong thì tất cả im lặng một hồi, Mạnh Hữu Bác cũng không vội nói, những người xung quanh cũng đều bất đắc dĩ sau khi nghe câu trả lời này.
Thẩm Kinh Từ cuối cùng cũng hiểu tại sao những người ra ngoài đều có vẻ mặt xấu xí như vậy, bởi vì họ trả lời không được trôi chảy.
Không những thế, bọn họ còn cảm thấy hổ thẹn và xấu hổ.
Trong tầm nhìn của Trần Trì Ngự, hơi thở của cô dồn dập, bất an và không dám cử động.
Một cô gái bên cạnh Mạnh Hữu Bác có vẻ rất không hài lòng với câu trả lời này, cô ấy cau mày: "Thẩm Kinh Từ phải không? Em nghĩ rằng đây là đáp án sao, nói mấy câu đúng vào trọng tâm câu hỏi.”
Nói chung, kiểu phỏng vấn này sẽ không đưa ra những câu hỏi quá hóc búa, dù sao bọn họ cũng chỉ là sinh viên năm nhất.
Nhưng những lời này lại khiến cổ họng cô thắt lại, cứ như bị người ta chọc nỗi đau, có chút xấu hổ.
Đây là câu trả lời tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra. Thẩm Kinh Từ mím môi, xin lỗi: “Xin lỗi chị, mặc dù kiến thức cơ bản em biết là hời hợt nhưng cũng đã tra một ít thông tin.”
Cô gái dựa lưng vào chiếc ghế sau lưng, lông mày cũng không nhíu lại, mở miệng muốn nói sang chuyện khác.
Trước khi những lời đó được nghe thấy, Trần Trì Ngự đã đột ngột thay đổi tư thế.
“Bạn học Thẩm.”
Anh gọi.
Trong giọng nói lạnh lùng ẩn chứa một loại mệt mỏi, hai chân thon dài duỗi thẳng dưới gầm bàn, ngón tay tùy ý vắt chéo trên mặt bàn.
Anh vừa mở miệng, ánh mắt bốn người còn lại lập tức chuyển hướng về phía ánh.
Trần Trì Ngự liếc xéo những người khác, không nói gì, sau đó từ từ quay sang Thẩm Kinh Từ, nói: "Hỏi em một câu."
Thẩm Kinh Từ không biết vì sao, Trần Trì Ngự lại trở thành giám khảo của cô. Ngay cả Mạnh Hữu Bác cũng có vẻ sửng sốt.
Trần Trì Ngự rất bình tĩnh và điềm đạm, anh cầm một cây bút giữa những ngón tay mảnh khảnh, gõ ngược nó lên bàn.
Giọng Thẩm Kinh Từ thay đổi, đáp, "Vâng."
Thẩm Kinh Từ: "Nếu em làm hỏng đồ của người khác thì sao?"
Có vẻ như Mạnh Hữu Bác biết được ý nghĩa sâu sắc trong câu hỏi của Trần Trì Ngự nên không khỏi hít một hơi thật sâu.
Thẩm Kinh Từ cũng sửng sốt, nhưng vẻ mặt của Trần Trì Ngự rất nghiêm túc, sau khi anh dùng ánh mắt cảnh cáo Mạnh Hữu Bác thì cũng trở nên dịu dàng hơn.
“ Trước tiên thương lượng sau đó bồi thường.” Thẩm Cảnh Từ không đoán được tại sao anh lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời.
“Nếu không thể thương lượng, đâu phải lúc nào cũng như ý muốn.”
Thẩm Kinh Từ không chắc chắn nói: “Bồi thường cao hơn giá trị của đồ vật hoặc là bồi thường đồ vật giống vậy?”
Cây bút than đen rơi xuống bàn, “ bang" một tiếng, Trần Trì Ngự gật đầu.
"Được rồi, em có thể kết thúc."
......
Khi Khâu Sam Nguyệt đi ra, cô ấy cũng có một biểu cảm không chắc chắn trên khuôn mặt: "Đừng nói gì hết, lòng tớ thấy không chắc chắn."
Thẩm Kinh Từ không nói gì, bởi vì cô cũng không chắc chắn.
Trần Trì Ngự hỏi câu kia là có ý gì.
Anh kêu cô về đi, có phải là câu trả lời của cô quá tệ?
Từ lúc đó cho đến khi cô về ký túc xá, tâm trạng của Thẩm Kinh Từ có chút đê mê.
Cô nhớ tới những gì Trần Trì Ngự đã nói, nhớ biểu hiện không tốt của mình trong buổi phỏng vấn.
Không phải là tôi bắt buộc phải được tham gia vào, tôi chỉ muốn biểu hiện thật tốt trước mặt người tôi thích.
—— “Thẩm Kinh Từ, em không ngoan chút nào.”
—— “Được rồi, em có thể kết thúc.”
Suy nghĩ như tơ rối, Thẩm Kinh Từ cảm thấy thật phiền muộn, chẳng lẽ anh ấy ghét mình.
Còn về phần Khâu Sam Nguyệt thì đã biết trước, có được tuyển vào hay không, không quan trọng.
Đến buổi chiều, cô ấy lôi kéo Thẩm Kinh Từ đến thư viện, nói rằng muốn học bù lại những môn đã trốn học tuần trước.
Chỗ trống trong thư viện khó tìm lắm, nhưng hôm nay bọn họ may mắn tìm được hai chỗ còn trống.
Là một cái bàn trống.
Khâu Sam Nguyệt vui mừng khôn xiết, kéo Thẩm Kinh Từ chạy tới ngồi xuống.
Người ngồi bàn đối diện nghe được giọng hai người thì ngẩng đầu lên, ba người nhìn nhau trong im lặng.
Đó là đàn chị khi sáng hỏi Thẩm Kinh Từ, buổi chiều hai người lại nhìn thấy.
Ba cặp mắt nhìn nhau, chớp chớp.
Vẻ mặt chị ta lạnh lùng kiêu ngạo, hai người còn chưa kịp chào hỏi đã cúi đầu làm như không thấy. Làm ra vẻ đừng có làm gần.
Thẩm Kinh Từ và Khâu Sam Nguyệt nhìn nhau trong hai giây, khóe miệng đồng thời giật giật.
Sau đó, Thẩm Kinh Từ nhìn thấy tin nhắn từ Khâu Sam Nguyệt trên điện thoại.
[Chảnh chó. 】
【 Lúc trước phỏng vấn bả cứ nhè tôi mà hỏi】
Thẩm Kinh Từ trả lời: 【 Bả cũng không hài lòng với tôi. ]
Nói xong, hai người lắc đầu, đặt điện thoại xuống, mở sách giáo khoa ra.
Chưa đầy năm giây, màn hình khóa của Thẩm Kinh Từ lại sáng lên.
Thẩm Kinh Từ nghĩ rằng đó là Khâu Sam Nguyệt gửi tin nhắn, nhưng khi mở màn hình lên thì ngơ ngẩn -
Tối hôm qua chưa kịp khoá thông báo tin nhắn của người kia nên khi có tin nhắn mới thì được ưu tiên hiển thị lên đầu.
Một chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện phía trên bức ảnh đại diện.
Yu: [Không mua được cái giống như thế, thì muốn cái gì? ]
Một câu đơn lẻ, thậm chí không có ngữ cảnh.
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Kinh Từ không thể không tự hỏi liệu Trần Trì Ngự có phải đã gửi nhầm tin nhắn.
Cô đặt bút xuống, cầm điện thoại bằng cả hai tay rồi đợi hai phút, sau khoảng thời gian đó, tin nhắn vẫn bị thu hồi, Trần Trì Ngự cũng không gửi bất kỳ tin nhắn nào khác.
Lúc này cô chuẩn bị câu từ, những ngón tay cong cứng đã hồi phục để trả lời.
[ Cái gì? ]
Một tin nhắn mới hiện lên trong khung trò chuyện.
Vẫn là đến từ Yu.
Một vài chiếc lá nữa rơi xuống từ cái cây lớn bên ngoài thư viện, và con chim không biết tên bám vào cành cây, bay xa hơn.
Những tiếng gọi ríu rít lọt vào tai Thẩm Kinh Từ qua khung cửa sổ đang mở, che lấp đi nhịp tim đập thình thịch như long trời lở đất.
Giao diện trò chuyện xuất hiện tin nhắn mới.
[Dây thun của em.]
[ Trả tiền.]