Nhớ Anh Ấy

CHƯƠNG 59: CÔ ẤY


9 tháng

trướctiếp

Thẩm Kinh Từ sửng sốt: “Cái gì?”

Trần Trì Ngự ấn ngón trỏ vào lưỡi dao, nghiêng đầu liếc xuống gót giày, ý nói có thể đi rồi.

Anh nâng mí mắt lên, lông mày sắc bén, con ngươi đen nhánh giống như một đầm nước sâu, tầm mắt anh di chuyển từ dưới lên trên, rồi dừng lại tập trung  vào Thẩm Kinh Từ.

Lời anh nói quá mờ mịt, Thẩm Kinh Từ không phản ứng kịp, ngơ ngẩn nhìn người trước mặt.

Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói, phá vỡ cục diện bế tắc này: “Kinh Từ.”

Trên lối đi bộ, có một chiếc Bentley đang đi chậm lại ở phía sau, rồi dừng lại  bên lề đường.

Con ngươi của Thẩm Kinh Từ giật mình co rút lại, như là mới tỉnh dậy từ giấc mơ, cô lùi lại về sau vài bước, quay đầu lại thấy Cố Niết trong chiếc áo sơ mi màu trắng.

Độ ấm trên tay biến mất, tay Trần Trì Ngự giơ lên giữa không trung.

Hoàn cảnh đột nhiên xảy ra chuyện, không kịp phòng ngừa, chỉ có Thẩm Kinh Từ sợ hãi không yên mà mở miệng: “Cố Niết…”

Thái độ của cô khác hoàn toàn với lúc đối xử với anh.

Trần Trì Ngự vuốt ve ngón tay, ánh mắt u ám, anh chống đầu gối đứng dậy.

Anh rũ mắt nhìn xuống Thẩm Kinh Từ cách tầm một bước xa, cô đang nhìn người đàn ông ở trong xe, hình như có chút thẫn thờ, biểu tình trên khuôn mặt cô hiện ra, nhìn không rõ là lo lắng hay là căng thẳng.

Ánh mắt của người đàn ông kia vẫn luôn nhìn về Thẩm Kinh Từ, anh không nhìn Trần Trì Ngự bên cạnh, cũng không hỏi nhiều, giọng nói ôn nhu lại nhẹ nhàng như tuyết trắng: “Em muốn đi không, hay là chờ một lát?”

Vẻ mặt Thẩm Kinh Từ có một chút xấu hổ, cô gật đầu: “Đi thôi.”

Cố Niết mỉm cười, tháo dây an toàn ra, rồi mở cửa xe, cử chỉ giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra sự phong độ.

Thẩm Kinh Từ mới vừa bước đi, cổ tay cô liền bị nắm chặt, rồi bị kéo mạnh về.

Giọng Trần Trì Ngự xuất hiện ở bên tai cô, ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới, không buông tay cô ra.

Môi Thẩm Kinh Từ mấp máy, không nói lời nào mà ngẩng đầu lên, hàm dưới Trần Trì Ngự cắn chặt, tầm mắt đối diện với nhau vài giây, lông mi cô run rẩy, cố gắng kiềm chế lại rồi nhắc nhở: “Bạn của tôi tới rồi.”

Vẻ mặt Trần Trì Ngự ảm đạm xuống, sự kiêu ngạo giữa lông mày căng lên làm cho khí chất của anh trầm xuống. Anh liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, lại hỏi Thẩm Kinh Từ.

“Em muốn đi cùng anh ta sao?” Giọng anh khàn khàn lại đầy sự thất vọng, bàn tay anh cũng nổi gân xanh như ẩn như hiện.

Thẩm Kinh Từ theo ánh mắt anh nhìn lại, Cố Niết đang nghiêng đầu ở phía sau, người đàn ông vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ ra, rồi im lặng nhìn về hướng Thẩm Kinh Từ.

Cô chớp mắt, trong lòng có chút lo lắng, cổ họng ngứa ngáy, cô giơ tay đẩy Trần Trì Ngự ra, động tác hơi dùng nhiều sức, như là sợ người khác nhìn thấy bộ dáng bọn họ ở chung một chỗ.

Cô nhẹ nhàng lịch sự nói: "Cảm ơn anh.”

Cảm ơn.

Trái tim anh căng thẳng. Trần Trì Ngự dùng sức siết chặt lại, lưỡi dao quân đội Thụy Sĩ để lại vết hằn sâu trên đầu ngón tay anh, Thẩm Kinh Từ lặp lại một lần nữa: "Trần Trì Ngự, buông tay ra.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kinh Từ ở trước mặt anh, lựa chọn người khác.

Nhìn bóng lưng cô chạy về phía người nọ, người đàn ông kia che chở giúp cô đóng cửa lại. Tầm mắt anh không chút để ý mà nhìn qua Trần Trì Ngự, rồi quay đầu, lái xe đi.

Trần Trì Ngự xùy một tiếng chế giễu.

Xe Bentley quay đầu lại, bóng dáng của cô gái hiện lên trong xe, đi lướt ngang qua anh.

Cô không nhìn lại anh.

Trần Trì Ngự nén nỗi lòng, ngón tay quay quay con dao, nheo mắt nhớ lại quá khứ.

6 năm trước, trong mắt Thẩm Kinh Từ, tất cả đều là hình bóng của anh.

……

Thẩm Kinh Từ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngón tay cầm cổ tay xoay tròn vài vòng.

Cổ Niết bình tĩnh nhìn qua cô, chú ý thấy cô hình như đang thẫn thờ.

Trường quay không ở thành phố, nếu trở về thì mất rất nhiều thời gian.

Bầu không khí trong xe yên tĩnh, ngón tay người đàn ông thon dài lại trắng nõn, anh nhấn một cái nút, tiếng nhạc êm dịu được truyền ra, theo sau là một giọng nói: "Anh ta đang đi theo chúng ta.”

Thẩm Kinh Từ nghiêng đầu nhìn, thấy Cố Niết đang nhìn cô, anh ra hiệu cô nhìn vào kính chiếu hậu.

 

Tâm trí cô bị chấn động dữ dội, Thẩm Kinh Từ quay đầu nhìn lại.

Con đường này rất ít xe, chỉ còn lác đác vài chiếc xe, trong đó có một chiếc việt dã xa trăm mét đang chậm rãi đi theo sau.

Thẩm Kinh Từ theo bản năng mở miệng: "Anh ấy đang đi theo chúng ta sao?”

Cố Niết cười khẽ, đánh tay lái đi sang hướng bên làn đường.

Trên đường cái không có chướng ngại vật, chiếc xe việt dã thờ ơ bỏ khoảng trống phía trước, ung dung vượt qua vạch kẻ trắng, rồi lại nhàn nhã lái xe vào làn đường cũ.

Không cần Cố Niết giải đáp, Thẩm Kinh Từ cũng có thể nhìn ra, lông mày cô khẽ nhíu lại: "Anh ấy đang làm gì vậy?”

Cố Niết không trả lời, khuôn mặt anh đầy ý cười, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe đằng sau  quả nhiên tăng tốc theo, rồi lại vữ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp