Nhớ Anh Ấy

CHƯƠNG 60: VỚI ANH


9 tháng

trướctiếp

“Trần Trì Ngự, tôi không thích anh.”

Ánh đèn chói sáng, Thẩm Kinh Từ nhìn thẳng vào anh và mở miệng trước khi anh nói.

Đau đớn trên ngón tay biến mất, bầu không khí như lửa cháy sắp lan ra đồng cỏ đang dần tắt đi.

“Anh đừng như vậy nữa.” Giọng cô đầy chán nản.

Yên tĩnh một lúc, Thẩm Kinh Từ chậm rãi rời đi, khi đi ngang qua Trần Trì Ngự, cô nhìn thoáng qua anh, thấy bộ dáng mệt mỏi lại lạnh lùng của anh, rõ ràng vẫn đứng nguyên một tư thế ban đầu, nhưng lại cảm thấy có gì đó rất khác thường mà cô không nói rõ được.

Trái tim chợt co rút nhói đau, đó là cơn đau theo bản năng.

Thẩm Kinh Từ cố gắng bình tĩnh, hô hấp dần bình thường lại, bước chân cô đi ngày càng nhanh, lúc sắp đến chỗ ngoặt, giọng nói phía sau như đang khóc, khàn khàn như sắp sụp đổ,

“Em thật sự không thích anh sao?”

Ngày hôm đó, Thẩm Kinh Từ quay về phòng ăn, mọi người đều giả vờ như không biết gì, không ai nói gì thêm.

Ngoại trừ Trần Trì Ngự không xuất hiện nữa.

Xong tiệc, Thẩm Kinh Từ nhỏ giọng xin lỗi Tô Tô, và chuyển 3000 tệ cho cô ấy, nói bữa này cô mời.

Nhưng Tô Tô lại lắc đầu, chuyển ngược lại một vạn cho cô.

Thẩm Kinh Từ giật mình, Tô Tô khoa tay múa chân, nhỏ giọng nói đây là của Trần Trì Ngự thanh toán bữa cơm này, anh chuyển cho bạn trai của cô, nhưng thật sự quá nhiều, mà anh cũng không quay về. Sau khi suy nghĩ lại, vẫn nên đưa cho Thẩm Kinh Từ.

Thẩm Kinh Từ kinh ngạc: “Tại sao mình lại phải đưa cho anh ta?”

“Cậu đừng có nói với mình là hai người không có quan hệ gì, mình không tin đâu.” Tô Tô nói thẳng.

“Bọn mình…” Thẩm Kinh Từ nói không ra lời, Tô Tô thở dài, nhìn cô bất đắc dĩ: “Số tiền này chúng mình không nhận được, người không biết nhìn thấy chắc nghĩ chúng mình moi tiền người ta. Cậu coi như giúp mình việc này đi, được không?”

Thẩm Kinh Từ nhìn vào lệnh chuyển khoản màu cam, thật sự cảm thấy khó khăn.

Rốt cuộc việc này cũng là do cô gây ra: “Vậy để mình thử xem…”

Thể xác lẫn tinh thần của Thẩm Kinh Từ đều mệt mỏi trở về khách sạn.

Trong giấc mơ của cô xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, con ngươi màu đen ướt át giống như mới trải qua một cơn mưa, ẩm ướt lại sáng rạng ngời.

Anh nhìn cô mỉm cười nói là anh đã biết lỗi rồi, lần này anh sẽ nghiêm túc với em.

Thẩm Kinh Từ giật mình tỉnh dậy, trong phòng không bật đèn, ngực cô hít thở nặng nề, cảm giác vô vọng như bị một cây khô đè nén, có thứ gì đó trong cơ thể mà cô không nắm bắt được đang dần trôi ra ngoài.

Ánh mắt cô không có tiêu cự, hốc mắt hơi cay, cô nhìn ánh trăng sau bức màn mỏng, Thẩm Kinh Từ cúi đầu nhìn hình xăm màu đen đã che đi vết sẹo, đó là một đường cong mờ nhạt, đã có từ lâu trên làn da trắng nõn của cô.

Hình dáng như một chiếc nhẫn, như một hình trăng non, mà cũng giống như một hình chữ C.

Cô ngửa đầu, nắm chặt  lấy góc chăn thật lâu, cô với tay lấy điện thoại bên cạnh ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt danh sách bạn bè trong wechat, cuối cùng tìm được wechat của ông chủ tiệm xăm hình ở dưới.

Thật lâu sau, cô gửi một tin nhắn: [Tôi muốn xăm một hình xăm, chỉ cần nó có thể che đi hình xăm cũ của tôi.]

Đã 3 giờ 40 phút, đã rất trễ. Thẩm Kinh Từ không mong chờ câu trả lời, nhưng cô sợ mình sẽ hối hận mà đổi ý.

Tầm mắt bất tri bất giác nhìn xuống cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, Thẩm Kinh Từ bấm xuống, là số lúc còn ở Lịch Chu.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô nhìn vào dãy số này, nhìn từ trái sang phải, cùng với đáy lòng của cô, ngày càng thấy trùng hợp, bốn chữ số cuối cùng là 1222.

Lông mi đột nhiên run lên, Thẩm Kinh Từ ngồi dậy.

Thẩm Kinh Từ thần thờ mà nhìn, trong lòng có một loại cảm xúc không rõ, chậm rãi quét lên trái tim đang chết lặng của cô, cô lại nhìn điện thoại, thật sự không có nhìn lầm.

Là lúc vào mùa đông đó, anh đã thay đổi số điện thoại. Nói là không bao giờ quên.

Cô một lần nữa xác nhận lại, ngón tay lơ đãng chạm vào màn hình, đôi mắt cô lúng túng mà mở to, điện thoại cô hiển thị là đang gọi lại.

Thẩm Kinh Từ luống cuống tay chân muốn tắt cuộc gọi này, may mắn là do bốn giờ sáng sớm, rất ít người bắt máy vào giờ này. Cô an ủi chính mình, ngón tay đang di chuyển xuống dưới muốn bấm vào nút màu đỏ trên màn hình.

Còn kém một giây thôi, giao diện trên điện thoại thay đổi 00:01, điện thoại đã được kết nối.

Thẩm Kinh Từ lập tức im lặng, anh cũng không mở miệng. Bên tai là tiếng hít thở vừa trầm thấp lại nặng nề, hình như anh đang cố ý thở thật nhẹ, sau khi giữ lại biến mất, rất yên tĩnh, trong đầu cô xuất hiện ba chữ Trần Trì Ngự.

Thẩm Kinh Từ bắt đầu hoang mang mà tự hỏi, tại sao anh lại nhận cuộ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp