“Em không sao chứ?” Cố Niết liếc mắt nhìn, Thẩm Kinh Từ dùng
ngón tay kéo cổ áo, ngẩn người nhìn
sang. Cô thoát ra khỏi hồi ức, mái tóc hơi bù xù, ủ rũ.
Thẩm Kinh Từ gật đầu: “Em vẫn ổn”
Cô day day huyệt thái dương, vẻ mặt tươi cười, sự hoảng hốt
trong bệnh viện vài tiếng trước đã không còn nữa.
Cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng có chút ảnh hưởng đến
hình tượng, hơn nữa còn có lịch chụp hình trong ngày.
Cố Niết nhìn cô vài
giây, không nói gì. Khung cảnh ngoài cửa sổ dần lùi lại phía sau, chiếc sơ mi
trắng trên người anh có chút nhăn nhúm, trong lòng Thẩm Kinh Từ áy náy, đưa tay
vuốt lại nếp gấp trên cổ tay áo cho anh, xấu hổ nói: “Muộn như vậy rồi mà vẫn
còn làm phiền anh, em xin lỗi.”
Thẩm Kinh Từ do dự vài giây, ngập ngừng nói: “Ngày mai sau
khi quay
xong, em mời anh ăn cơm nhé.”
Cố Niết dừng lại, tay cầm vô lăng cười thản nhiên: “Em khách
sáo với anh quá đấy.”
Thẩm Kinh Từ chớp chớp mắt, người đàn ông bên cạnh nhìn
thẳng phía trước, vẻ mặt khó đoán. Tối nay cô đặc biệt nhạy cảm, cảm thấy trong
lời nói của Cố Niết hình như ẩn chứa điều gì đó.
Đầu cô vẫn còn đau, không sao nhìn thấu được, chỉ có thể
thành thật đáp, "Là thật lòng muốn cảm ơn anh.”
Qua một lúc lâu, Thẩm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.