Gửi Trần Trì Ngự.
Xin chào, bạn học Trần.
Tôi là Thẩm Kinh Từ ngồi ở vị trí gần cửa sổ cuối lớp 11a3.
Duyên phận là chuyện khó giải thích nhất, mọi cuộc gặp gỡ
đều đã được định sẵn. Từ ngày khai giảng đầu tiên, tôi đã gặp được anh. Thật là
thần kỳ, hai người chúng ta đều ở nhóm người cuối cùng, tôi không dám tin và đã
vui mừng khôn xiết, là vì có anh. Những chiếc ô và tán cây như đan xen vào
nhau, tôi khẩn trương kéo dù, lén lút nhìn anh, quên đi việc môi trường xa lạ
từng khiến tôi cảm thấy không thoải mái, ngược lại bây giờ cảm thấy vô cùng
hạnh phúc.
Hóa ra anh học lớp 11a8. Mỗi lần tan học, anh sẽ đi xuyên
qua hành lang, xuất hiện ở máy lọc nước gần lớp chúng tôi, tôi hồi hộp đứng bên
kia tường, dường như tỏ ra vô tình nhìn anh một cái. Đồng phục màu xanh lam,
khóa kéo đôi lúc theo động tác của anh mà khẽ động, trái tim tôi cũng đập nhanh
khó tả, nếu đơn phương có âm thanh, vậy thì toàn bộ hành lang này đều sẽ nghe
thấy nỗi lòng của tôi.
Anh thật sự rất có sức hấp dẫn, tôi nghe thấy có mấy cô gái
đang nói về anh. Nói anh thật đẹp trai đến khó tin. Các cô ấy còn hỏi tôi có
biết đến anh hay không, tôi phải nói dối, ậm ừ nói cũng chỉ nghe qua. Điều này
có thể giấu đi trái tim bé nhỏ của tôi, muốn giấu cả anh, không muốn nhiều
người biết đến, giống như bảo vệ tự tôn của bản thân, làm một con người hay dối
lòng, thích một người là cảm giác này sao?
Bữa tiệc năm mới hình như anh bị ép lên sân khấu, trông anh
lười biếng cầm cây đàn ghita, đôi chân thon dài có chút không tình nguyện bước
lên. Nhạc đệm vang lên, anh sửng sốt. Đây đâu phải là chương trình được báo,
bài hát sao lại biến thành “Từng bước” của Ngũ Nguyệ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.