Ánh mắt Thẩm Kinh Từ tràn đầy sự phức tạp, trong đầu cô cứ
luôn xuất hiện những hình ảnh về đêm nay. Đang miên man suy nghĩ thì Thẩm Kinh
Từ vô thức sờ vào điện thoại. Cô rũ mắt nhìn xuống, bài báo đầu tiên lại chính
là tin tức giải trí nóng hổi.
Thẩm Kinh Từ lướt xuống hai bài đăng để xem những bình luận.
Lướt tới phía dưới, cô mới phản ứng lại rồi nhận ra mình đang làm gì.
Liên quan gì tới mình chứ. Thẩm Kinh Từ nghĩ thầm, không
khỏi khó chịu.
Cô dứt khoát ném di động rồi ngã thẳng lên đệm, tay cầm lấy
góc chăn kéo lên tận cằm, xúc cảm mềm mại khiến cô thả lòng một chút. Cô nằm
ngửa, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu và tự ép mình đi vào giấc ngủ.
Không biết do thời gian quá lâu hay do tác dụng của thuốc
nhưng lần này thật sự có chút buồn ngủ, ý thức bắt đầu rơi vào trạng thái mơ hồ
hỗn loạn.
Đầu ngón tay ấm áp thô ráp vuốt ve đuôi mắt, ký ức lập tức
bị đánh thức, thanh âm vang vọng bên tai rõ ràng – “Niên Niên”. Trong nháy mắt
kia, ý thức bất chợt tìm về. Thẩm Kinh Từ lập tức bừng tỉnh, đôi mắt thanh
tỉnh, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất.
Bàn tay không tự chủ siết chặt chăn, tim đập dồn dập, hô hấp
có chút ngưng trệ.
Cái tên này đã lâu lắm rồi không còn được nghe. Tất cả mọi
người đều gọi tên cô, kể cả Từ Quyên cũng dần thay đổi cách gọi. Chỉ có Trần
Trì Ngự.
Chỉ có anh ấy vẫn gọi cô là Niên Niên.
Căn phòng bị bóng tối bao phủ, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát
ra từ ngọn đèn tường. Ánh mắt Thẩm Kinh Từ không có tiêu cự, nhìn chằm chằm vào
góc sáng đó, lồng ngực phập phồng liên tục.
Một lúc sau, hai bàn tay nắm chặt dần dần buông lỏng, lồng
ngực còn khó chịu nhưng không sao cả.
Cô xoay người nằm nghiêng, kéo chăn ôm chặt, cuộn người lại,
mắt nhắm chặt.
Lần này, cô ngủ say đến nỗi không biết gì.
Đồng hồ sinh học vào buổi sáng chính xác đến kinh ngạc, Thẩm
Kinh Từ nhìn mình trong gương thấy đầu còn quấn băng gạc, ánh mắt cô có chút
trống rỗng.
Cô cẩn thận sờ trán, thật sự không phải là mơ.
Nhưng vấn đề trước mắt cấp bách hơn. Miếng gạc trên đầu quá
bắt mắt, cô đứng trước gương xoay xở một hồi, cau mày dùng kéo cắt bớt một vòng
sau đó lại dùng tóc che đi, bây giờ thoạt nhìn có vẻ sẽ không thể nhận thấy.
Cho chiếc bánh sandwich vào túi, Thẩm Kinh Từ rảo bước rời
đi. Chưa được mấy bước khỏi cửa khách sạn, ánh mắt cô dừng lại ở một góc khuất.
Một chiếc Bentley màu đen đang dừng bên kia đường. Cửa sổ xe được kéo xuống,
Thẩm Kinh Từ mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi bên
trong.
Thẩm Kinh Từ tiến lại gần để xác định. Cô kinh ngạc nói: “Cố
Niết? Anh sao lại ở đây?”
Cố Niết lập tức quay đầu khi nghe thấy âm thanh, lông mày
hơi nhíu lại. Người đàn ông cúi người, vươn tay mở cửa. Giọng nói không biết vì
sao có chút khàn khàn: “Anh đang đợi em.”
Không đợi Thẩm Kinh Từ phản ứng, Cố Niết di chuyển tầm mắt
về phía chỗ ngồi, mỉm cười ra hiệu: “Lên xe.”
Ngồi xe điện ngầm mất tận 40 phút nhưng Cố Niết lại chỉ dùng
có 20 phút đã tới nơi. Thẩm Kinh Từ buộc tóc lên, cảm kích quay đầu lại. Cô
chớp mắt và giơ hai ngón tay đảm bảo: “Chờ em hoàn thành công việc.”
Cố Niết buồn cười xoa xoa đầu cô, mái tóc dài ngang vai khẽ
lay động: “Đi thôi.”
Thẩm Kinh Từ đi tới cửa, quay đầu phát hiện Cố Niết vẫn chưa
đi, hai người nhìn nhau, anh vẫy tay chào cô từ cửa sổ xe.
Một giây trước khi thu hồi tầm mắt, trong dòng xe cộ ngược
chiều, một chiếc xe đang lao vút đi. Khóe môi Thẩm Kinh Từ khựng lại một chút,
khi cô nhận thức lại thì ánh đèn xanh đã bật sáng, đường phố tấp nập xe cộ qua
lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cô lắc đầu, xoa xoa mặt mình, cô cảm thấy đột nhiên mình lại
trở nên ngẩn người.
Làm sao có thể trùng hợp như vậy được.
Tầng mười chín của tòa nhà.
Thẩm Kinh Từ đang nghiêng người để điều chỉnh các thông số.
Máy ảnh đột nhiên tối đi, cô ngẩng đầu lên. Lưu Giai Tư đã thu tay lại sau một
trò đùa thành công.
Cô nhíu mày rồi đưa cho Thẩm Kinh từ một cốc cà phê. Cô tiến
lại gần, tò mò ghé sát mà hỏi: “Sao vậy, nhìn em cứ như người trên mây ý?”
Ánh mắt Thẩm Kinh Từ quét qua toàn bộ bố trí xung quanh rồi
nhìn Lưu Giai Tư một cái: “Có sao?”
Lưu Giai Tư cười cười không nói gì, ngược lại đẩy nhẹ cô một
chút, cao giọng:
“Này, người đàn ông vừa mới đưa em đến đây là ai vậy, bạn
trai à?”
“Khụ khụ!” Thẩm Kính Từ chưa kịp nuốt một ngụm cà phê đã bị
sặc.
Cô cuống quít lấy cốc che miệng, kinh ngạc nhíu mày: “Cái gì
mà bạn trai chứ?”
Lưu Giai Từ ậm ừ một tiếng: “Phải không đó? Cùng nhau đi
làm, xe cũng được đấy, lần sau giới thiệu cho chị xem mặt một chút nha?”
Thẩm Kính Từ cúi đầu kiểm tra lại quần áo rồi cắt đứt dòng
suy nghĩ của Lưu Giai Từ: “Không phải, em không có bạn trai.”
Lưu Giai Từ nghi hoặc: “Không có? Vậy sao lúc nào em cũng
đeo nhẫn?”
Vừa nói, Lưu Giai Từ vừa hướng mắt nhìn xuống lại bất chợt
phát hiện hôm nay ngón tay Thẩm Kinh Từ trống trơn, một vạch đen lộ ra có chút
bắt mắt: “Này, sao hôm nay em không đeo?”.
Thẩm Kinh Từ rũ mắt nhìn hai bàn tay không biết cố ý hay vô
tình che lại, cô giả bộ ngớ ngẩn cười nhạt: “Mua ở Taobao có hai mươi đồng, chị
suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Vẻ mặt Lưu Giai Tư đơ ra một giây, có vẻ không quá tin:
“Taobao?”
Thẩm Kinh Từ gật đầu, cô đang cố gắng để trông uy tín hơn.
Điện thoại trong túi vừa rung lên, cô cúi đầu ậm ừ rồi bắt đầu trả lời tin
nhắn.
Cùng lúc đó, phía sau bỗng van ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.