Ánh mắt Thẩm Kinh Từ tràn đầy sự phức tạp, trong đầu cô cứ
luôn xuất hiện những hình ảnh về đêm nay. Đang miên man suy nghĩ thì Thẩm Kinh
Từ vô thức sờ vào điện thoại. Cô rũ mắt nhìn xuống, bài báo đầu tiên lại chính
là tin tức giải trí nóng hổi.
Thẩm Kinh Từ lướt xuống hai bài đăng để xem những bình luận.
Lướt tới phía dưới, cô mới phản ứng lại rồi nhận ra mình đang làm gì.
Liên quan gì tới mình chứ. Thẩm Kinh Từ nghĩ thầm, không
khỏi khó chịu.
Cô dứt khoát ném di động rồi ngã thẳng lên đệm, tay cầm lấy
góc chăn kéo lên tận cằm, xúc cảm mềm mại khiến cô thả lòng một chút. Cô nằm
ngửa, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu và tự ép mình đi vào giấc ngủ.
Không biết do thời gian quá lâu hay do tác dụng của thuốc
nhưng lần này thật sự có chút buồn ngủ, ý thức bắt đầu rơi vào trạng thái mơ hồ
hỗn loạn.
Đầu ngón tay ấm áp thô ráp vuốt ve đuôi mắt, ký ức lập tức
bị đánh thức, thanh âm vang vọng bên tai rõ ràng – “Niên Niên”. Trong nháy mắt
kia, ý thức bất chợt tìm về. Thẩm Kinh Từ lập tức bừng tỉnh, đôi mắt thanh
tỉnh, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất.
Bàn tay không tự chủ siết chặt chăn, tim đập dồn dập, hô hấp
có chút ngưng trệ.
Cái tên này đã lâu lắm rồi không còn được nghe. Tất cả mọi
người đều gọi tên cô, kể cả Từ Quyên cũng dần thay đổi cách gọi. Chỉ có Trần
Trì Ngự.
Chỉ có anh ấy vẫn gọi cô là Niên Niên.
Căn phòng bị bóng tối bao phủ, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát
ra từ ngọn đèn tường. Ánh mắt Thẩm Kinh Từ không có tiêu cự, nhìn chằm chằm vào
góc sáng đó, lồng ngực phập phồng liên tục.
Một lúc sau, hai bàn tay nắm chặt dần dần buông lỏng, lồng
ngực còn khó chịu nhưng không sao cả.
Cô xoay người nằm nghiêng, kéo chăn ôm chặt, cuộn người lại,
mắt nhắm chặt.
Lần này, cô ngủ say đến nỗi không biết gì.
Đồng hồ sinh học vào buổi sáng chính xác đến kinh ngạc, Thẩm
Kinh Từ nhìn mình trong gương thấy đầu còn quấn băng gạc, ánh mắt cô có chút
trống rỗng.
Cô cẩn thận sờ trán, thật sự không phải là mơ.
Nhưng vấn đề trước mắt cấp bách hơn. Miếng gạc trên đầu quá
bắt mắt, cô đứng trước gương xoay xở một hồi, cau mày dùng kéo cắt bớt một vòng
sau đó lại dùng tóc che đi, bây giờ thoạt nhìn có vẻ sẽ không thể nhận thấy.
Cho chiếc bánh sandwich vào túi, Thẩm Kinh Từ rảo bước rời
đi. Chưa được mấy bước khỏi cửa khách sạn, ánh mắt cô dừng lại ở một góc khuất.
Một chiếc Bentley màu đen đang dừng bên kia đường. Cửa sổ xe được kéo xuống,
Thẩm Kinh Từ mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi bên
trong.
Thẩm Kinh Từ tiến lại gần để xác định. Cô kinh ngạc nói: “Cố
Niết? Anh sao lại ở đây?”
Cố Niết lập tức quay đầu khi nghe thấy âm thanh, lông mày
hơi nhíu lại. Người đàn ông cúi người, vươn tay mở cửa. Giọng nói không biết vì
sao có chút khàn khàn: “Anh đang đợi em.”
Không đợi Thẩm Kinh Từ phản ứng, Cố Niết di chuyển tầm mắt
về phía chỗ ngồi, mỉm cười ra hiệu: “Lên xe.”
Ngồi xe điện ngầm mất tận 40 phút nhưng Cố Niết lại chỉ dùng
có 20 phút đã tới nơi. Thẩm Kinh Từ buộc tóc lên, cảm kích quay đầu lại. Cô
chớp mắt và giơ hai ngón tay đảm bảo: “Chờ em hoàn thành ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.