Nhớ Anh Ấy

CHƯƠNG 53: VỚI ANH


9 tháng

trướctiếp

Đầu tháng ba đến, cách ngày Trần Trì Ngự xuất ngoại cũng chỉ còn ba tháng nữa.

Hai người đều có linh cảm của riêng mình. Cả hai bắt đầu dành thời gian cho nhau ngày càng nhiều hơn, bọn họ đi khắp nơi, tới những nơi mà hai người chưa từng đến, ăn rất nhiều đồ ngon. Thậm chí cô có loại ảo giác rằng cả hai đang đắm mình trong tình yêu trước ngày tận thế. Không nghĩ đến chuyện chia xa, hiện tại họ dành trọn trái tim cho nhau. Một giây cũng không để lãng phí.

Gần đây Trần Trì Ngự lại có thêm bí mật, nhiều lúc tỉnh dậy Thẩm Kinh Từ sẽ thấy bên gối trống rỗng, lúc rời đi cô luôn có cảm giác anh hôn lên trán cô, cô đương nhiên không vui, không biết anh lén lút đi đâu.

Tối hôm qua cô đụng phải trong túi quần anh một bức vẽ khá cứng, anh thay đổi sắc mặt rất nhanh, trước khi cô tính mở ra, anh đã nhanh chóng cầm về.

Thẩm Kinh Từ ngây ngẩn cả người, đôi mắt trong suốt nhìn anh, Trần Trì Ngự cầm bản vẽ trong bàn tay nói với cô nó là một bản hợp đồng.

Làm sao có bản hợp đồng kỳ quái như vậy?

Buổi chiều hôm sau, Thẩm Kinh Từ đi đến văn phòng của các giáo viên, trong lúc vô tình nghe được thầy Chung nói, năm hai của đại học có thể có vài người sẽ đi làm học sinh trao đổi, thời gian một năm, nơi đến là nước Anh.

Cô không biết mình nghĩ đến điều gì, nhưng phản ứng đầu tiên trong tâm trí chính là cô rất muốn đi.

Dạo gần đây Trần Trì Ngự rất mệt mỏi, mỗi lần gặp anh, đều thấy quầng thâm trên mắt ngày càng xanh tím một mảng. Anh đứng dưới lầu chờ cô, anh cúi đầu cụp mắt nhìn điện thoại di động, cách xa như vậy mà vẫn nhìn thấy cả người anh vô cùng mệt mỏi, nhìn anh lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi, nhưng vô cùng hút mắt, quả là trời sinh yêu nghiệt mà.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Kinh Từ, anh ngước mắt lên, anh thu hồi vẻ mỏi mệt, vờ như ngày thường.

Thẩm Kinh Từ vờ hỏi: “Rất mệt sao?”

Trần Trì Ngự nhướng mày, mắt nhìn về phía cô, âm cuối hơi ậm ừ đáp lại: “Sao vậy, đau lòng cho anh à?”

Thẩm Kinh Từ nắm lấy ngón tay anh, ừ một tiếng, đau lòng lắm chứ.

Anh vốn không cần vất vả như vậy.

Trần Trì Ngự là người có bản lĩnh, tuy nhiên đôi cánh lại chưa hoàn chỉnh. Nhà họ Trần giở trò tựa như không làm anh tổn hại gân cốt nhưng lại vô cùng phiền phức, làm cái gì cũng bị ngáng chân sau, chậm rãi ăn mòn.

Mấy ngày trước có tuyết rơi, trên mặt đường băng tuyết đang tan chảy, mặt đường bị tuyết tan làm ướt, màu cũng sẫm lại, Thẩm Kinh Từ cúi đầu nhìn thấy bóng hai người chồng chéo lên nhau, bỗng nhiên hỏi: “Nếu đi ra nước ngoài vậy anh sẽ đi đâu?”

Trần Trì Ngự sửng sốt một chút, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn qua Thẩm Kinh Từ, tay như uy hiếp chạm vào cổ Thẩm Kinh Từ, nhéo nhéo vài cái: “Đang muốn làm cái gì?”

Thẩm Kinh Từ dùng mấy động tác nhỏ lấy lòng anh, nói: “Tùy tiện hỏi chơi thôi mà.”

Trần Trì Ngự híp mắt, cười nhạo, tay càng thêm dùng sức, giống hệt như xách con mèo hoang bên đường: “ Bớt suy nghĩ lung tung, không được đi.”

Thẩm Kinh Từ sửa lại cái mũ của mình một chút: “Ồ.”

Ăn cơm ở một nhà hàng tư nhân, nơi đây là một gian phòng nhỏ. Bọn họ là hai người đến cuối cùng, Thẩm Kinh Từ còn thấy Yến Nhất ngồi bên cạnh một cô gái nhỏ trắng như tuyết, đôi mắt rất sáng rất trong, duỗi tay bỏ viên kẹo Yến Nhất đã bóc vỏ cho vào miệng.

Mắt Mạnh Hữu Bác sáng lên, như tóm được thứ gì quý giá, cao giọng hét lên: “Phạt rượu, phạt rượu! Tất cả mọi người đều thấy hai người đến muộn nha.”

Trần Trì Ngự liếc cậu ta một cái, khinh thường nói: “Đồ điên.”

Mạnh Hữu Bác không thèm để ý, tay vỗ mạnh lên đùi: “Vợ ở đây mà anh còn chơi xấu, quả thật anh không cần mặt mũi nữa rồi.”

Mặt Thẩm Kinh Từ đỏ bừng, giọng nói của Mạnh Hữu Bác quả thật rất lớn, mấy chữ kia rơi vào tai cô mãi không chịu tản đi, làm cô vô cùng ngượng ngùng thất thố, trước ánh mắt của bao người, cô luống cuống cúi gằm mặt xuống.

Nghe thấy Trần Trì Ngự khẽ cười, chậc lưỡi, anhs mắt anh dừng trên người Mạnh Hữu Bác nhìn cậu ta chằm chằm: “Mạnh Hữu Bác, cậu được lắm.”

Mạnh Hữu Bác  cười hi hi ha ha, không sợ hãi chút nào, cậu ta tự mình uống một ly rượu, gật đầu, mặt dày mày dạng ngửa đầu uống cạn, trông vô cùng kiêu ngạo: “Sao tôi đây lại không được chứ?”

Trước mắt là ba ly rượu, Trần Trì Ngự giơ ngón giữa trực tiếp cầm chai rượu, ngửa đầu uống cạn nửa chai, trong lúc uống còn không quên dựng ngón giữa lên với Mạnh Hữu Bác: “Yếu.”

Mạnh Hữu Bác nghẹn họng, Thẩm Kinh Từ không nhịn nổi nữa cười rộ lên, Trần Trì Ngự nhìn cô hỏi: “Buồn cười lắm à?”

Cô lập tức ngưng cười, Thẩm Kinh Từ lắc đầu, rồi cô không lắc nữa, chậm rãi gật đầu, mím môi, làm bộ bối rối: “Hình như có một chút.”

Bữa cơm này rất vui vẻ, nhưng Vấn Hạ bởi vì chuyện lần trước làm cô ta nhìn Trần Trì Ngự có vẻ ngượng ngùng, nhưng tiếp chuyện với Thẩm Kinh Từ: “Chị ơi, chị đẹp thật đó.”

Yến Nhất hờ hững nhìn người bên cạnh nói chuyện, thỉnh thoảng đảo mắt qua chỗ khác, tựa như toàn bộ tầm nhìn của cậu đều dừng trên người Vấn Hạ. Hai cô gái không biết là đang nói chuyện gì, cậu có chút phiền não tháo cúc áo đầu tiên ra.

Bỗng nhiên Vấn Hạ cảm giác sinh mệnh của mình bị ai nắm lấy, không thể kiềm chế quay về phía sau: “Ai da ai da, ai nắm tôi vậy?”

Giọng nói lạnh nhạt của Yến Nhất vang lên: “La hét cái gì, tóc cũng rơi xuống hết phía dưới rồi?”

Vấn Hạ tròn mắt nhìn cậu, xoay cả người về phía Yến Nhất. Không biết mình vừa rồi làm cái gì chọc giận người ta, vừa nghĩ đến người này sẽ cho cô luyện tập vật lý gì gì đó, nhịn không được ấm ức kêu: “Anh ơi…”

Đôi mắt của Yến Nhất thâm trầm: “Ừm.”

Thẩm Kinh Từ ngồi được nửa buổi thì muốn đi vệ sinh, Trần Trì Ngự bỏ th

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp