Thẩm Kinh Từ nhớ đến buổi tối se lạnh ngày hôm ấy, lần đầu
tiên cô ở lại qua đêm với Trần Trì Ngự.
Trần Trì Ngự ôm Thẩm Kinh Từ, anh lấy tay mình che mắt để cô
dễ dàng đi vào giấc ngủ, nhưng giây trước vừa mới chìm vào mộng đẹp, giây sau
cô đã bị đánh thức.
Người đàn ông khẽ nhẹ giọng thì thầm bên tai cô, giọng nói
mờ ảo như sương mù: "Thử với anh đến một nơi đi, sẽ không khiến em hối
hận.”
Cô đã rất mệt mỏi, xoay người vùi mình trong lòng anh, ‘ừ’
một tiếng.
Quần áo bị gió thổi qua, lướt qua mũ bảo hiểm, Thẩm Kinh Từ
nghiêng mình về phía trước, cánh tay gầy gò ôm lấy Trần Trì Ngự, đem mặt mình
áp vào tấm lưng rắn chắc của anh. Chiếc xe phát ra những tiếng động cơ vô cùng
lớn, phía sau đã mù mịt khói bụi.
Trần Trì Ngự không đội mũ bảo hiểm, làm lộ ra xương cằm mĩ
lệ, cùng với hàng lông mày khiến cho mọi đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh
càng thêm mấy phần anh tuấn, anh vặn tay ga ngày càng nhanh, cúi người xuống,
xe càng ngày càng tăng tốc độ, giọng nói anh mơ hồ xuyên qua tiếng gió rít gào:
“Có sợ không?”
Thẩm Kinh Từ lắc đầu, dựa vào anh cọ cọ. Nhịp tim đập như
muốn nhảy ra ngoài, Thẩm Kinh Từ cố gắng trấn an trái tim bé nhỏ, giọng nói như
hòa vào làn gió mạnh mẽ, cô mơ hồ nói: “Không sợ.”
Dường như người đàn ông vô cùng vui vẻ, cười phá lên, như
phá tan gông cùm của làn gió mây đen mà lao về phía trước.
Nơi bọn họ đi đến là một tòa chung cư, nhưng không giống với
lần trước, có lẽ là vừa mới mua, căn phòng rất rộng rãi nhưng cũng vô cùng vắng
vẻ, trong căn phòng không có gì cả, đồ gia dụng trong nhà chỉ toàn là những vật
dụng cơ bản.
Cô nắm chặt rồi vặn chốt cửa đi vào, Thẩm Kinh Từ nhìn quanh
bốn phía, khó hiểu hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Trần Trì Ngự tùy ý quét sơ qua hai cái ghế sô pha, anh ngồi
xuống như một ông lớn. Chân trái bắt chéo sang chân phải, miệng khẽ nở nụ cười,
cả người ngã ra sau, hai tay vắt ra sau lưng ghế sô pha, bộ dáng tùy tiện không
một chút cố kỵ nào. Anh khẽ mở miệng, nhìn Thẩm Kinh Từ tỏ ý: “Không phải em
nói muốn một ngôi nhà sao?”
Quang cảnh nhìn từ tầng cao nhất xuống rất đẹp, dường như
chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào những đám mây kia, Thẩm Kinh Từ ngạc
nhiên trợn to mắt: “Nhà?”
Cô kinh ngạc nhìn thêm một vòng, theo quán tính hỏi lại:
“Của chúng ta sao?”
Trần Trì Ngự bị biểu cảm của Thẩm Kinh Từ chọc cười: “Chứ
không thì còn là của ai?"
Anh đứng lên, kéo Thẩm Kinh Từ đi qua: “Không phải hôm trước
nói chỗ kia quá tối à, em thích cái gì thì cứ thế mà làm.”
Thẩm Kinh Từ đang bước thì dừng lại, có chút ngẩn ngơ.
Trần Trì Ngự bỗng chậc một tiếng, Thẩm Kinh Từ thấy anh nhìn
về hướng cửa sổ, ánh mắt ma mị híp lại: “Nhưng mà chỗ kia phải để lại cho anh.”
Không biết anh nghĩ đến cái gì mà đôi mắt trở nên thâm trầm,
nhìn Thẩm Kinh Từ cười không rõ ý vị: “Còn chưa thử qua chỗ đó nữa nha.”
Thẩm Kinh Từ thoáng đơ người, nhận ra anh đang nói cái gì,
buồn bực nhìn anh: “A ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.