Nhớ lần trước cũng vì Wechat mà phải xấu hổ, Thẩm Kinh Từ
cười gượng, phần nhiều có chút ngại ngùng.
Sắc mặt cô đã tái nhợt, kết hợp với nụ cười kia khiến Lâm
Yên tức không nhịn được, cười ra tiếng: "Không muốn thì đừng ép buộc bản
thân cười, xấu chết đi được."
Cười còn chê người ta xấu xí, Thẩm Kinh Từ dứt khoát không
giả vờ nữa, cô cũng chẳng còn sức, không muốn phải giả vờ. Thành thật chôn cằm
vào khăn quàng cổ, nói: "Vậy tôi đi trước đây."
Lâm Yên gọi cô lại: "Chờ đã, tôi đi cùng với cô."
Thẩm Kinh Từ dừng bước xoay người, trong mắt lóe lên sự ngạc
nhiên. Cô nhìn Lâm Yên mở hộp thuốc, mắt nhìn mình chằm chằm, động tác vô cùng
thuần thục lấy ra hai viên thuốc, bỏ vào miệng, mắt Lâm Yên nhìn thẳng, bên
trong miệng như không cảm giác được vị đắng mà nhai nuốt, hất cằm về phía cô,
hỏi: "Quay về trường sao?"
Thẩm Kinh Từ cau mày, trực giác mách bảo có chuyện gì đó
không tốt.
Mãi đến khi Lâm Yên nâng tay, mở cổ tay áo ra, làm lộ ra đồ
vật trên cổ tay. Lâm Yên ung dung bình tĩnh, khóe miệng hiện lên ý cười thờ ơ,
hỏi: "Bây giờ thế nào?"
Con ngươi Thẩm Kinh Từ nhanh chóng co rút lại.
Cô nhìn thấy chiếc vòng gỗ tử đàn của Lâm Yên giống mình như
đúc.
Gió lạnh thổi qua, vài sợi tóc không nghe lời mà che tầm
nhìn của cô lại.
Thẩm Kinh Từ mím môi, hô hấp thả nhẹ, nhưng không hiểu sao
trong cổ họng lại đắng chát, đau đớn như bị ai đó tàn nhẫn dùng dao cứa xẻ.
Ngồi xuống ghế của trạm tàu điện ngầm, Lâm Yên nghìn dòng
người đông đúc phía t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.