“Đương nhiên là của anh rồi.”
Tên mập cười hì hì, chỉ nghe giọng nói thôi cũng có thể cảm nhận được ý xấu bên trong: “Em gái ở Tầm Ninh, không phải cùng một chỗ với anh à?”
Trong cổ họng Trần Trì Ngự phát ra một tiếng ừ, nâng cao giọng điệu.
Vài giây sau, người đàn ông có lẽ đã kịp phản ứng, ánh mắt anh chậm rãi nhìn xuống, đến dưới mẫu đăng ký mà Thẩm Kinh Từ viết.
Cảm giác như kiến ngồi trên chảo nóng là gì, từ nhỏ cho đến lớn đây là lần đầu tiên Thẩm Kinh Từ hiểu sâu sắc như vậy.
Cô cử động cánh tay ý đồ muốn che giấu tâm tư của mình, nhưng lại không dám.
Chữ viết cứng nhắc bị viết sai, cô hoảng loạn dùng bút gạch bỏ.
Thẩm Kinh Từ nghe thấy giọng nói của Trần Trì Ngự.
Không biết có phải lại bị khơi dậy hứng thú hay không, anh lặp lại cái tên kia một lần.
“Tầm Ninh?”
Gió thổi đến khí nóng, cả mặt Thẩm Kinh Từ cũng đỏ bừng.
Ngón tay cứng ngắc, chữ viết ra nhìn rất kỳ cục.
Chữ viết cứng ngắc, lại viết sai rồi.
Một chữ đơn giản, dưới ngòi bút của Thẩm Kinh Từ như có sự sống, viết thế nào cũng không đúng.
Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng bút cọ vào mặt giấy.
Cảnh tượng bị phá vỡ dưới ánh nhìn của mọi người.
Xương ngón tay trắng lạnh sờ vào chữ trên giấy, giọng nói như hòa vào gió biển, có cảm giác sần sùi.
“Mộc Giới Giới.”
“......”
Giống như tôm bị luộc, Thẩm Kinh Từ bị lửa thiêu đỏ bừng. Cô căng thẳng vội ừm một tiếng, nhỏ như tiếng muỗi kêu, lật đật gạch bỏ viết lại.
Tiếng cười cợt nhả truyền vào tai, không rõ là ai, không có ý xấu, chỉ đơn thuần là bị Thẩm Kinh Từ chọc cười.
“Buồn cười lắm à?” Giọng nam đột nhiên cắt ngang.
Tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết, Tên mập gào khóc, diễn xuất hơi kém, Trần Trì Ngự lấy chai nước ném qua, thu lực, trúng ngay trên người Tên mập.
“Làm gì đâý, trở về liền động tay động chân với tui.” Nghiện diễn ai cũng ngăn không được, cho đến khi có người nhìn không nổi nữa, cười nhạo mắng: “Mạnh Hữu Bác, đủ rồi đó, mọi người đều bị mày làm cho mắc ói nên rời đi hết rồi.”
Thẩm Kinh Từ lặng lẽ ngước mắt lên.
Tên mập bị gọi là Mạnh Hữu Bác đi đến bên cạnh người đang nói, bộ dạng ác độc muốn bẻ cổ hắn: “mày biến đi!”
Không khí vui đùa náo nhiệt dời đi sự chú ý của mọi người, áp lực trên người Thẩm Kinh Từ dần dần biến mất.
Cô nhìn hai người đang đánh nhau ở trước mặt, nụ cười trên khóe môi hơi mím lại, tâm tư buông lỏng, dời mắt, nhìn về phía người kia.
Trong mắt cô, Trần Trì Ngự lười biếng ngồi bên mép bàn, một chân chống đất, chân dài còn lại lơ lửng lắc lư trên không, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng lạnh.
Anh liếc xéo hai người kia, trong mắt lộ ra nụ cười rất nhạt. Bộ dáng như cái gì cũng không quan tâm. Ngón tay đang vặn chai nước khoáng, thu lại ánh mắt uống một hớp nước, yết hầu lộ ra độ cong gồ ghề quyến rũ muốn chết.
Thật gần.
Thẩm Kinh Từ hoảng loạn dời mắt, nhịp tim đập liên hồi.
Sợ người khác phát hiện mình không bình thường, cô lại cúi đầu, ánh mắt nhìn vào tờ báo danh.
Mấy chữ CLB mô hình in rõ ràng ở phía trên, là một lĩnh vực cô chưa từng tiếp xúc qua.
Giống như là thế giới của Trần Trì Ngự vậy.
Chỉ trong thời gian ngắn, không biết tại sao số lượng người tập trung lại đây nhiều hơn.
Mới đầu là tiếng hai nữ sinh, ngập ngừng hỏi thăm: "Cho hỏi, cái đó có thể báo danh không?"
Thẩm Kinh Từ theo giọng nói nhìn lại.
Nữ sinh nhìn Trần Trì Ngự trong góc tối, vui sướng chờ người đàn ông trả lời.
Vẻ mặt Trần Trì Ngự nhàn nhạt nhìn qua, vài ánh mắt nhìn nhau, anh cười nhẹ, ngửa cằm chỉ vào đống đơn đăng ký trên bàn, ra hiệu cho hai cô gái kia.
Một câu cũng không nói, nhưng hiệu quả hơn mười câu nói của một số người.
Hai cô gái kia mừng rỡ rút đơn đăng ký, nói với Thẩm Kinh Từ một tiếng làm ơn nhường đường, các cô muốn dùng bàn.
Thẩm Kinh Từ nói một tiếng, được.
Nhấc chân lui về phía sau, không chú ý đụng phải cột chống lều, đỉnh lều màu đỏ hơi đung đưa.
Trần Trì Ngự nhàn tản nhìn qua.
Rất hờ hững.
Thẩm Kinh Từ đương nhiên cảm nhận được, cô vô thức siết chặt tờ đơn, trốn tránh nhìn về phía Khâu Sam Nguyệt đang ngồi ở một cái bàn khác, làm bộ không nhìn thấy.
Bàn của Khâu Sam Nguyệt không có ai quấy rầy, chỉ có điều Mạnh Hữu Bác chống người đứng trước mặt cô ấy, hai người thoạt nhìn trò chuyện rất vui vẻ.
“......”
Quá khứ hình như cũng rất ngại, Thẩm Kinh Từ mím môi, ý nghĩ tìm Khâu Sam Nguyệt thất bại.
Hai nữ sinh điền đơn cũng không yên tĩnh, vừa viết vừa nhìn về phía Trần Trì Ngự.
Còn hỏi thử: "Đàn anh, chúng em có phải phỏng vấn không? Khi nào thì vào được ạ?”
Một chuỗi câu hỏi tỏ vẻ thân thiện, người đàn ông đang cúi đầu nhìn điện thoại ngước mắt lên, nhìn sang.
Bỗng nhiên, Thẩm Kinh Từ đối mắt với anh, cảm xúc trong đáy mắt chưa kịp che giấu, cứ như thế nhìn anh.
Ánh sáng mặt trời chiếu xiên vào từ bên dưới lều, tạo thành một đường trên mặt đất.
Như trở về năm ấy.
Trong mắt anh nhàm chán.
Lúc nhìn thấy Thẩm Kinh Từ, dừng lại hai giây.
Thẩm Kinh Từ như bị bóp ngạc, động tác nghiêng đầu rất nhanh.
Tâm tư đảo loạn.
Ánh mắt lần thứ ba.
Anh đã nhìn cô ba lần.
Vừa rồi lúc anh nhìn thấy mình, cô đã đứng ở chỗ này.
Bây giờ vẫn vậy.
Ngại quá đi.
Hay là đi qua chỗ khác nhỉ.
Nhưng Trần Trì Ngự đã nhìn đi nơi khác, anh sờ vào túi, giọng nói bình tĩnh: “Không biết, hỏi người bên cạnh đi.”
Trong túi trống rỗng, dường như nhớ ra gì đó, người đàn ông có chút nóng nảy chậc một tiếng.
Anh khèo lấy cái ghế nhựa màu xanh dương, đạp tới, không kiên nhẫn quát: “Mạnh Hữu Bác.”
Mạnh Hữu Bác “Ôi” một tiếng, quay đầu nhìn thấy lại có thêm hai em khóa dưới, mặt cười toe toét.
“Ờ đến đây.” Anh nhích người, đổi bàn chống mình, cười càng vui vẻ: “Anh Ngự, được lắm nha.”
Anh nháy mắt ra hiệu giơ ngón cái về phía Trần Trì Ngự, khẩu hình miệng: “Bảng hiệu sống.”
“Biến đi.”
Khâu Sam Nguyệt nghịch chơi mô hình Mạnh Hữu Bác vừa mới đưa cho cô.
Mạnh Hữu Bác cuối cùng cũng chịu đi, Thẩm Kinh Từ thở ra một hơi, cuối cùng cô cũng có thể đi qua rồi.
Chợt có giọng nói, truyền vào tai trái, la to khiến cô dừng chân.
Mùi gỗ rất nhạt trộn lẫn với mùi thuốc lá bạc hà tràn ngập lạnh lẽo: "Đưa cho tôi."
Phiếu đăng ký trong tay bị người ta rút đi, Thẩm Kinh Từ vừa ngẩng đầu, tầm nhìn thẳng vào xương quai xanh nhô ra của người đàn ông.
Nửa giấu dưới áo phông, nửa đập vào mắt cô.
Bỗng dưng, nửa người tê dại, cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ Trần Trì Ngự, nhiệt huyết, nóng bỏng.
Trần Trì Ngự cầm phiếu đăng ký của cô, đang nhìn nội dung.
Phải nói là, ngoại trừ căng thẳng ra, cô còn có một loại dè dặt và mong đợi.
Cô dời mắt, khẽ nuốt nước bọt, không ai phát hiện.
Người đàn ông khi nói chuyện lồng ngực phập phồng, dưới lông mi hiện bóng mờ, anh nhìn chỗ ngày tháng năm sinh, thuận miệng hỏi: "Lớp 12?"
"Lớp 11." Thẩm Kinh Từ trả lời. Cô xoắn dây thun trên cổ tay, dần dần dùng sức, cố lấy can đảm mở miệng, nửa câu sau nuốt trở lại vào bụng.
Cùng một khóa với anh.
"Lớp 11?" Trần Trì Ngự nhướng mày. Nhưng nghĩ lại đây là đang tuyển sinh năm nhất, anh nâng mắt nhìn qua, nghĩ đến cái gì đó.
Thẩm Kinh Từ biết anh mới nghĩ gì, nhỏ giọng giải thích: "Học lại một năm."
Nói xong, lòng Thẩm Kinh Từ lại thấp thỏm. Từ này đối với loại thiên tài như Trần Trì Ngự mà nói, học lại hình như...... Không dễ nghe cho lắm.
Dây thun trong tay bị kéo tới kéo lui, lực khống chế không được, bắn ngược trở lại ngón tay.
Cảm giác đau nhẹ.
Cô nhìn thấy Trần Trì Ngự gật gật đầu, gió thổi ống tay áo ngắn màu đen trên người anh hơi phồng lên, lộ liễu giữa ban ngày.
Tiếp theo, cô nghe được lời đánh giá của Trần Trì Ngự - -
Người đàn ông quay đầu, dừng lại, lại gật đầu, lời ít ý nhiều: "Rất giỏi."
Thẩm Kinh Từ ngây ngẩn cả người.
Chu đại không như những trường khác, rất ít người có thể thi đậu, học lại cũng không có gì hiếm lạ.
Trần Trì Ngự ngược lại cảm thấy rất giỏi.
Ngón tay anh búng tờ giấy, kẹp vào một tập tài liệu.
Giọng Mạnh Hữu Bác bất ngờ chen vào: "Anh Ngự à, nhà còn chưa có nóc, anh phải tranh thủ chứ.
Nữ sinh thẹn thùng nhưng hào phóng, trực tiếp đi tới trước mặt Trần Trì Ngự, giơ điện thoại ra: "Đàn anh, có thể thêm phương thức liên lạc không?"
Vui sướng vừa rồi còn chưa kịp tiêu hóa, trái tim lại trở nên chua xót.
Cô không dám đứng yên, ôm trái tim đang chua xót của mình vòng ra phía sau đến cạnh Khâu Sam Nguyệt.
Khâu Sam Nguyệt có hơi hứng thú với mô hình, đưa đồ trên tay tới trước mặt Thẩm Kinh Từ: "Kinh Từ mau nhìn nè, cái này đẹp lắm."
Thẩm Kinh Từ lơ đễnh nhận lấy, ngón tay sờ góc cạnh không bằng nhau, ậm ừ vài câu.
Lỗ tai vẫn còn ở chỗ cũ, cô nghe thấy giọng nói trêu chọc của Trần Trì Ngự: "Muốn có?"
"Được không." Không cần quay đầu lại nhìn, từ trong giọng nói cũng có thể nghe ra cô gái vui sướng.
Đáng tiếc, Trần Trì Ngự có lẽ không được xem là người tốt, xấu đến mức khiến người ta ngứa ngáy, làm cho người ta mê mẩn.
Anh chuyển đề tài, giọng nói kèm theo đáng tiếc, lắc đầu nói: "Không thể được."
Không cần cô gái hỏi vì sao, anh nhướng mi bĩu môi, đút tay vào túi thoải mái quay về ghế.
Bả vai nhún nhún, thờ ơ nói: "Sợ bạn gái tôi đau lòng. "
Cô gái hiển nhiên không nghĩ tới đáp án sẽ là cái này, cô sững sờ, nghĩ tới vừa rồi Mạnh Hữu Bác nói nhà còn chưa có nóc, ánh mắt giống như dao găm trực tiếp lia qua.
Nhưng mà, phản ứng của Mạnh Hữu Bác còn lớn hơn, cằm cũng sắp rơi xuống đất.
Không khống chế được mình, Mạnh Hữu Bác trực tiếp la lên: "ĐM, anh có bạn gái từ lúc nào?
Trần Trì Ngự cười một tiếng, dựa vào lưng ghế đen xoay vòng.
Đậu xanh.
Mạnh Hữu Bác nghiến răng nghiến lợi, ném đồ trên tay đi.
Cậu ta làm động tác cắt cổ, từ kẽ răng bên trong nặn ra âm thanh: "Mẹ nó, anh không thể bớt gây tai họa à?"
"Anh à, em còn một thân một mình đây. "
Trần Trì Ngự chỉ mỉm cười, khuỷu tay chống bên cạnh ghế, xương khớp ngón tay hơi cong che lại nụ cười trên khóe môi, vừa hấp dẫn vừa trầm lặng, quyến rũ muốn chết.
Cuối cùng, Trần Trì Ngự nắm cổ tay Mạnh Hữu Bác, kéo người ra xa, liếc xéo hắn ta, có ý khiêu khích: "Làm sao, còn có thể không chia cho mày sao?"
Lần này đến lượt Mạnh Hữu Bác nói xéo đi.
Khâu Sam Nguyệt trực diện nhìn bọn họ đùa giỡn, cười vui vẻ, cô nhẹ nhàng kéo cổ tay Thẩm Kinh Từ, nhỏ giọng bổ sung: "Bạn gái anh ấy có phải là Diêm Mộc Hàm không? "
Niềm vui sướng vừa nãy nói chuyện với anh và được anh khen hoàn toàn vỡ vụn, giấu nỗi buồn trong đôi mắt,
Niềm vui sướng vừa mới nói chuyện với anh lại được anh tán thành trong lòng toàn bộ bị xua tan, cảm xúc giấu vào hàng mi rủ xuống, mơ màng, bị giọng nói của Khâu Sam Nguyệt kéo trở về hiện thực.
"Ừm, có thể lắm. "
Nữ sinh kia thấy không có hy vọng, vẻ mặt buồn bã, cũng không tâm đơn đăng ký gì nữa, lôi kéo bạn thân rời đi.
Phía bên kia, một vài bạn nam thật sự muốn vào CLB mô hình điền xong đơn liền rời đi, hai người đã ở chỗ này khá lâu, cũng nên đi rồi.
Khâu Sam Nguyệt thử thăm dò: "tụi mình cũng đi nhỉ? "
Trầm Kinh Từ gật đầu, không còn tâm tư muốn ở lại nữa, sợ nghe thêm một câu nào nữa, cô sẽ không nhịn được mà để lộ ra cảm xúc của mình.
Cái loại muốn đến gần, nhưng lại sợ tim sẽ đập nhanh khi đến gần.
Tất cả đều liên quan đến cái tên đó.
Trần Trì Ngự.
Mọi người đều đi hết, Mạnh Hữu Bác có kỹ năng diễn cao ngất.
Hắn giả vờ đau lòng đấm đấm Trần Trì Ngự hai cái: "Anh nhìn anh đi, Anh nhìn anh đi. "
Trần Trì Ngự cười xoa xoa nơi bị đấm, hỏi ngược lại Mạnh Hữu Bác: "Mày cảm thấy bọn họ thật sự muốn vào à? "
Mạnh Hữu Bác ngừng động tác, gãi gãi đầu, không lên tiếng.
Hắn đương nhiên biết, nhưng mà hắn thật là muốn......
Người đàn ông rút tờ tuyên truyền trong lồng ngực Mạnh Hữu Bác ra, vỗ nhẹ: "Tuyển mấy người thực sự muốn vào, có thể làm được việc ấy. "
Trần Trì Ngự vắt chéo chân, mũi giày chân kia chạm vào bắp chân Mạnh Hữu Bác một cái, nói rõ: "Nhận CLB người ta thì làm cho tốt vào, đừng có ngày nào cũng làm mà chẳng được gì. Hứa hẹn lấy mấy cái giải thưởng thì lấy mấy cái về cho người ta. "
Lúc nói những lời này, anh đã thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm Mạnh Hữu Bác.
Trần Trì Ngự người này, chơi bời thì chơi bời, nhưng làm việc thì sẽ không chơi, nên nói việc mà anh làm thì không có việc nào dở cả.
Từ sớm giờ luôn không nói gì, một nam sinh khác vẫn luôn chuyên tâm tuyển người rốt cuộc cũng mở miệng, chầm chậm nói: " Mạnh Hữu Bác, nếu cậu dám biến chỗ này thành CLB xem mắt, không cần Trần Trì Ngự, tao giết mày trước."
Giọng nói của cậu ta còn lạnh lẽo hơn cả Trần Trì Ngự, giống như mưa mùa đông, xuyên thấu lòng người. Mặc dù giọng điệu như đang mỉm cười, nhưng Mạnh Hữu Bác lại có loại cảm giác không rét mà run.
Ngắm nhìn hai vị Đại Phật, một người cũng không thể trêu vào.
Trong vài giây, giống như là nhận mệnh lệnh, Mạnh Hữu Bác gật gật đầu, hai tay giơ qua đỉnh đầu, mặt cau có: "Dạ, dạ, dạ, nghe hai người. "
Cuối cùng, ghế dựa của Trần Trì Ngự lại bắt đầu lắc lư, anh cười đùa: "Đừng lãng phí cái tên mà ba mẹ mày đặt. "
Tờ rơi tuyên truyền bị ném vào trong lòng Mạnh Hữu Bác, cậu ta lập tức đưa tay chụp được.
Mất vài giây phản ứng, khóe miệng Mạnh Hữu Bác giật giật, từ từ nhìn sang người kia: "Yến Nhất, đậu má Trần Trì Ngự có người yêu lúc nào, sao tao không biết. "
Nam sinh được gọi là Yến Nhất cười khẽ một tiếng, quay đầu lộ ra một đôi mắt phượng, trong mắt lộ ra ý trào phúng không biết là đối với ai, gằn từng chữ.
"Có, cái, quần. "