Nửa đêm, trong lúc mơ màng, Thẩm Kinh Từ thoang thoảng nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Trước mắt một mảnh tối tăm. Hành lang sáng lên ánh đèn, ánh sáng yếu ớt từ cửa kính chiếu vào, tầm mắt rõ ràng không ít.

Thẩm Kinh Từ quay đầu, nhìn về phía đối diện mình.

......

Khâu Sam Nguyệt khóc đến nỗi não thiếu dưỡng khí, hai mắt mơ màng. Cô cầm chăn, còn liều mạng chịu đựng không dám lên tiếng.

Bỗng nhiên, màn che bị vén lên, Thẩm Kinh Từ xuất hiện, cô hét lên: “Sam Nguyệt.”

Khâu Sam Nguyệt ngừng khóc một giây, sững sờ không lấy lại tinh thần.

Thẩm Kinh Từ thầm thở dài một hơi, Khâu Sam Nguyệt quả nhiên không ổn.

Cho dù bề ngoài có giả vờ không sao cả, nhưng loại chuyện này thoáng cái đã không khổ sở là không có khả năng.

Cô nhón chân chạm vào tay Khâu Sam Nguyệt, hơi ấm chạm đến da thịt.

......

Tầng áp mái lầu bảy, Thẩm Kinh Từ tìm được công tắc đèn trong bóng tối.

Đôi mắt Khâu Sam Nguyệt sưng đỏ không chịu được, sợi tóc thấm một tầng ẩm ướt, không biết là mồ hôi hay là nước mắt, nước mắt lã chã dụi dụi mắt.

Nơi này không có ai, cách âm cũng tốt.

Cô lau nước mắt cho Khâu Sam Nguyệt, dứt khoát tìm hai tờ giấy lót dưới đất, để Khâu Sam Nguyệt ngồi.

Khâu Sam Nguyệt nhún vai, giọng khàn khàn: “Làm phiền bà rồi à?”

Thẩm Kinh Từ lắc đầu, nói không phải.

Khâu Sam Nguyệt khóc run run, cô không khống chế được bản thân, cắn môi nói xin lỗi.

Thẩm Kinh Từ lấy từ trong túi ra một túi giấy đưa cho Khâu Sam Nguyệt lau khô nước mắt.

Khâu Sam Nguyệt không nói gì, tình cảm mấy năm, không phải lập tức có thể buông bỏ, ít nhất hôm nay còn cần giảm xóc.

Thẩm Kinh Từ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đứng lên: “Bà chờ tôi xíu.”

Cô chạy chậm xuống lầu, chỉ có một lát lại trở về.

Trên tay cô xuất hiện hai lon màu xanh lá cây, cúi đầu nhìn Khâu Sam Nguyệt: “Biết uống không?”

Vừa nói, động tác của Thẩm Kinh Từ cực kỳ quen thuộc cạy mở miệng lon, bọt trắng trộn lẫn chất lỏng trào lên nắp nhôm, đi theo vòng tròn lõm xuống xung quanh, tiếng bọt xèo xèo.

Giơ tay đưa đến trước mặt Khâu Sam Nguyệt.

Uống rượu giải sầu.

Khâu Sam Nguyệt ngẩn người, giọng mũi nồng nặc: “B...biết.”

Thẩm Kinh Từ gật gật đầu ngồi xuống, lại mở cho mình một lon.

Thẩm Kinh Từ không nói lời an ủi nào, cũng không dò hỏi.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nuốt nước.

Môi Khâu Sam Nguyệt mấp máy, lại dừng lại.

Đêm nay trời rất tối, không thấy một ngôi sao nào.

Cô tự mở miệng.

Không kiên cường như ban ngày, cũng không ngụy trang nữa, Khâu Sam Nguyệt cười tự giễu: “Tức thật ấy.”

Khâu Sam Nguyệt lại uống một hớp bia, cười càng lúc càng khó coi: “Bọn tôi đã ở bên nhau từ năm đầu tiên trung học, đây là năm thứ tư.”

“Tôi từng nghĩ có thể sẽ không đi đến cuối cùng, nhưng không ngờ chia tay lại ghê tởm như vậy.”

Thẩm Kinh Từ nghe, nói, không trách cậu.

Khâu Sam Nguyệt trầm mặc một hồi lâu, buồn bực nửa đùa nửa thật: “Yêu đương thật khó, sau này làm kiếm khách vô tình vậy.”

Thẩm Kinh Từ lắc đầu bật cười.

Có thể là do bầu không khí, cũng có thể là do nhớ nhung của đêm nay quá khó để chịu đựng, cô cũng muốn tìm một nơi để giải tỏa.

“Tôi cũng có thích một người.”

Khâu Sam Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng nghe Thẩm Kinh Từ nói qua, nghe thấy giọng nói của Thẩm Kinh Từ, cô thoát khỏi cảm xúc của mình.

Giọng Thẩm Kinh Từ như nước chảy róc rách, có cảm xúc không nói nên lời: “Nhưng mà ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có.”

Khâu Sam Nguyệt sửng sốt, cô không tin: “Sao có thể, bà xinh đẹp như vậy, học vấn tốt, tính cách cũng tốt, ai có thể không thích bà được.”

Thẩm Kinh Từ rời mắt khỏi cửa sổ, nghĩ đến hình bóng nhìn thấy tối nay.

Cô không trả lời, cằm đặt lên đầu gối, bẻ ngón tay đếm, giọng rất nhẹ: “Đây là năm thứ năm tôi thích anh ấy.”

Nhưng những lời chúng tôi nói với nhau, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tối nay là lần đầu tiên gặp anh kể từ khi cô nhập học một tháng đến nay,.

Ở trong sân trường tìm kiếm bóng dáng của anh nhiều lần như vậy, gặp được rồi, lại muốn trốn.

Cô chưa bao giờ mâu thuẫn như vậy.

Hai người trầm mặc vài giây, Khâu Sam Nguyệt bình tĩnh hơn, quay đầu tò mò: “Người như nào mới có thể khiến bà nhớ mãi không quên, còn chơi trò thầm mến nữa?”

Thẩm Kinh Từ lắc đầu, dừng lại vài giây, nghiêm túc nói: “Người tốt nhất trên thế giới này.”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy, đã thích rồi.

Mùa hè năm 15 tuổi, tiếng ve kêu vang nhất. Cành cây hòe rậm rạp nở hoa, Thẩm Kinh Từ phiền khủng khiếp.

Cô mang khuôn mặt dị ứng, đụng vào hậu viện Trần gia.

Lúc đó Thẩm Kinh Từ đang trải qua đoạn thời gian gian nan nhất trong đời người- -

Lời đồn đãi trong trường học, hàng xóm chỉ trỏ sau lưng, ánh mắt oán hận của bố mẹ, cái gì mà ước gì từ trước đến nay chưa từng nhận nuôi cô, còn có cảnh tượng Thẩm Tung đầu đầy máu nằm dài trên mặt đất, cầu nguyện hết lần này đến lần khác trước phòng ICU của bệnh viện, không ngừng nhắc nhở cô, cô là một gánh nặng chỉ có thể liên lụy đến người khác, không có tác dụng gì, là một tai họa, một người dư thừa.

Nhưng mà buổi chiều hôm đó, áo T - shirt màu trắng của thiếu niên thấm đầy hơi nóng, mũ lưỡi trai màu đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Anh đứng bên cạnh chậu hoa trong viện, cụp mắt lộ ra đường cong hàm dưới lạnh lùng cứng rắn. Lúc nghe âm thanh thì quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt không che giấu sự kinh ngạc.

Thẩm Kinh Từ lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp như vậy, ma xui quỷ khiến dừng lại tại chỗ.

Thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành, bờ vai gầy gò mà rộng như cành liễu, đôi mắt tựa hồ có thể đắm chìm trong biển sâu.

Trên mặt anh lộ vẻ lạnh lùng, nhướng mi nhưng không đuổi cô đi.

Anh cao hơn cô rất nhiều, nhìn thấu lồng giam của Thẩm Kinh Từ, híp mắt lại như một giám khảo.

Bỗng nhiên anh giơ tay ra, giữ chặt vành mũ rồi đội mũ lên trán cô.

Dáng vẻ của anh hoàn toàn bại lộ, mái tóc đen trên trán hơi dài rối tung, mặt mày sạch sẽ, ánh mặt trời chói mắt hiện lên màu vàng chiếu vào trên người anh, con ngươi đen như mực bị ánh sáng chiếu lúc sáng lúc tối, lưu lại bóng mờ.

Thiếu niên giữ chặt vành nón, đè thấp, che mắt cô, âm cuối bật cười.

“Thỏ bị lạc?”

Có thể là cảm giác tự ti dâng lên xấu hổ vô cùng, cũng có thể là nổi lên một chút uất ức, sau đó, hốc mắt Thẩm Kinh Từ không tự giác nóng lên.

Anh tiện tay ngắt một bông hoa bên cạnh, giơ tay đưa cho cô. Xương ngón tay đẹp mắt, giống như là dỗ người xoay quanh đầu ngón tay.

Cô nghe thấy người trước mặt chậm rãi mở miệng, thanh âm gõ vào màng nhĩ.

“Đêm nay là trăng tròn, ước một điều đi.”

“Sẽ thành sự thật.”

Thẩm Kinh Từ mê tín như vậy cũng chưa từng nghe qua cách nói này, huống hồ từ một khắc Thẩm Tung gặp chuyện không may, cô không lúc nào là không cầu nguyện, hận không thể thay người bị đập chết chính là mình, chỉ cần Thẩm Tung có thể tỉnh lại.

Nhưng vô dụng, không có một vị thần nào nguyện ý nghe tiếng lòng của cô, Thẩm Tung còn đang ở phòng ICU. Bố mẹ Thẩm thậm chí không cho phép cô bước vào bệnh viện nữa, sợ đem xui xẻo cho em trai.

Nhưng giây phút nghe được giọng nói của Trần Trì Ngự, Thẩm Kinh Từ bỗng nhiên nghĩ, thử lại lần nữa đi.

Cô cầu nguyện Thẩm Tung có thể khỏe lên, bố mẹ có thể vui vẻ một chút.

Sau đó vào buổi tối ngày hôm sau, như kỳ tích, bố mẹ về nhà, nở nụ cười, nói em trai ra khỏi ICU rồi.

Mặc dù Thẩm Tung còn chưa mở mắt ra, nhưng mùa hè và mùa thu năm đó, lần duy nhất cô thấy cha mẹ cười.

---“Sẽ thành hiện thực.”

Không ai biết câu nói kia của Trần Trì Ngự có ý nghĩa như thế nào.

Đó là sự cứu rỗi.

Sau đó, Thẩm Kinh Từ rốt cục tìm được đóa hoa Trần Trì Ngự đưa cho cô tên là gì, hoa cát tường.

Ngôn ngữ của hoa là vĩnh cửu, tình yêu vô vọng nhưng không hối tiếc.

Vừa nhìn liền kinh diễm, từ đó lại khó quên.

Cuối cùng Khâu Sam Nguyệt khóc đủ cũng mắng đủ rồi, nghĩ không ra cũng phải nghĩ thông suốt, tình cảm không có nguyên tắc, không thể nhốt người ta đến chết. Vết thương cũng sẽ lành.

Bốn giờ, Khâu Sam Nguyệt chắc là đã ngủ rồi, tiếng thở đều đều truyền ra.

Mà Thẩm Kinh Từ mất ngủ.

Cô cuộn tròn ôm chăn, nhớ tới rất nhiều chuyện, như là màn ảnh chiếu, từng cảnh từng cảnh chậm rãi chiếu.

Mỗi một khung hình, cảnh tượng liền thiếu một phần.

Trái tim giống như bị nhét vào trong ao nước, nghẹn đến thở không thông.

Càng nghĩ càng khó chịu.

Ý thức mơ mơ màng màng, tựa hồ tiến vào cảnh trong mơ, chẳng qua trong đầu vẫn còn chút chuyện lung tung, đều có liên quan đến Trần Trì Ngự, là mùa hè lần đầu gặp gỡ.

Màu xanh rực rỡ chói mắt trợn mắt, Thẩm Kinh Từ lại bị đánh thức.

Chỉ có cô vẫn còn nhớ.

-

Chẳng qua không nghĩ tới chính là, lần thứ hai gặp mặt càng đột ngột.

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, câu lạc bộ thêm thành viên mới, Khâu Sam Nguyệt giống như tiêm máu gà nhất quyết muốn đi góp vui.

Một cái tên mĩ miều có thể giúp nhanh chóng quên đi đoạn tình cảm trước.

Thẩm Kinh Từ đối với loại hoạt động đoàn đội này hứng thú thật sự không tính là lớn, cô dự định dành thời gian rảnh làm những chuyện khác.

Nhưng không chống lại được năn nỉ của Khâu Sam Nguyệt, cô vẫn là đi theo.

Hai bên đường câu lạc bộ tuyển thành viên mới, dựng từng tấm màn ngũ sắc sặc sỡ, mặt trên viết tên câu lạc bộ không giống nhau.

Dù sao cũng là lần đầu tiên, Thẩm Kinh Từ nhìn chung quanh, không ít đàn anh đàn chị ra sức nhét tờ rơi CLB của họ vào trong tay người mới,

Thẩm Kinh Từ còn chưa xem đủ trước CLB kịch, đã bị Khâu Sam Nguyệt lôi kéo chen vào đám người.

Hai người chen lấn, cho đến khi đến đầu.

Nơi này vầy hàng đã không có đông đúc như vậy, rải rác mấy cái nhìn như cũng không quan tâm lắm.

Người ngồi ở phía dưới, ngay cả động cũng không động, càng miễn bàn đến tuyên truyền.

Thẩm Kinh Từ có dự cảm không tốt, cô ngoài cười nhưng trong không cười giữ chặt người phía trước: “Sam Nguyệt, bà sẽ không muốn bán tôi đó chứ.”

Xì một tiếng, Khâu Sam Nguyệt nở nụ cười: “Bà nghĩ cái gì vậy!”

Kể từ tối hôm đó, quan hệ giữa Khâu Sam Nguyệt và Thẩm Kinh Từ tiến triển bất ngờ, cô lén lút đến gần, liếc xéo vị trí phía trước, kéo Thẩm Kinh Từ vào góc mới mở miệng.

“Bà đoán xem tôi nghe ngóng được chuyện gì?”

Nhìn vẻ mặt kích động của Khâu Sam Nguyệt, mí mắt Thẩm Kinh Từ giật giật.

Quả nhiên, giọng Khâu Sam Nguyệt không hề dừng lại, giống như đang chia sẻ một bí mật vô cùng quý giá: “Tôi nghe nói câu lạc bộ của anh Trần...”

Phía sau có người đi qua, không cẩn thận đụng phải bả vai Thẩm Kinh Từ.

Cô giật mình hoàn hồn, đôi mắt Khâu Sam Nguyệt rất sáng, đang chờ phản ứng của cô.

“Trần, Trần Trì Ngự?” Thẩm Kinh Từ chần chờ đọc ra cái tên vừa lóe lên trong đầu.

Khâu Sam Nguyệt bất ngờ: “Bà biết à, tôi còn tưởng bà không biết học trưởng Trần chứ.”

“Tôi...” Tim Thẩm Kinh Từ bỏ lỡ nhịp đập, sợ Khâu Sam Nguyệt hỏi thêm gì đó.

Cũng may Khâu Sam Nguyệt cũng không chú ý tới điểm này, tiếp tục giải thích câu nói trước: “Không phải Trần Trì Ngự, nhưng nhóm trưởng câu lạc bộ này chơi với nhau, nghe nói là một đội xe, anh ấy cũng ở trong nhóm!"

Thẩm Kinh Từ nhìn theo ngón tay Khâu Sam Nguyệt, thấy tấm biển bên dưới bức màn màu đỏ.

- CLB Mô hình.

Một nam sinh mũm mĩm trắng trẻo nửa nằm trên ghế, thân thể thiếu chút nữa ngửa ra sau. Miệng hơi mở ra, dáng vẻ như đang ngủ say.

Ngoài ra, không còn một ai. Trông trống trải tiêu điều.

Không hợp với không khí náo nhiệt xung quanh.

“......”

Ai nhìn cũng sẽ có chút nghi vấn.

Khâu Sam Nguyệt cũng không nhịn được, cô cậy mạnh giải thích: “Thật đấy. Năm nay nhóm trưởng mới đổi, người biết không nhiều lắm.”

Huống hồ Trần Trì Ngự lại không ở đây, tin tức còn tương đối phong bế.

“Bà muốn đi điền đơn sao?” Thẩm Kinh Từ cuộn tròn ngón tay buông lỏng bên người, giọng nói ủ rũ che đi một phần cảm xúc.

“Đi chứ!” Ý chí Khâu Sam Nguyệt kiên quyết: “Cho dù không lấy được Trần Trì Ngự, nhìn một cái cũng được đi, hơn nữa bạn bè bên cạnh anh ta khẳng định cũng không kém, đi vào nói không chừng có thể tìm được một người đàn ông chất lượng tốt.”

Thẩm Kinh Từ lập tức trả lời: “Mấy hôm trước bà còn nói phải làm một kiếm khách vô tình.”

Khâu Sam Nguyệt: “......”

“Lần sau làm tiếp.”

Khâu Sam Nguyệt giữ chặt Thẩm Kinh Từ đi về phía bên kia, cô gõ bàn ba cái, cậu mập ngồi dậy, tựa như hoảng sợ lau nước miếng khóe miệng, ánh mắt tan rã nhìn xung quanh, cuối cùng chú ý tới hai người đang đứng trước mặt.

Khâu Sam Nguyệt cũng không vạch trần, cười híp mắt khom lưng, tay chống đến trước bàn: “Anh đẹp trai, tuyển thành viên mới không?”

Mập mạp vội vàng gật đầu hai cái, ngón tay đặt lên bảng báo danh đột nhiên dừng lại.

Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu, cau mày nhìn Khâu Sam Nguyệt: “Em gọi anh là gì?”

Khâu Sam Nguyệt cười rạng rỡ, ngón tay đưa về phía trước, vân vê hai chiếc đồng hồ, vừa lặp lại một lần: “Anh đẹp trai á.”

Mập mạp sợ hãi hít mạnh một hơi, lại dừng lại.

“Khụ khụ.” Cậu ta hắng giọng, kéo vạt áo đứng lên, lại gật đầu: “Được.”

“Các em điền trước đi.” Nói xong xoay người đi ra ngoài vài mét, lấy di động ra đặt bên tai.

Thẩm Kinh Từ viết mấy chữ, lại dừng lại: “Sam Nguyệt, chúng ta thật sự muốn ghi tên à?”

Ánh mắt của cô rơi xuống một vài mô hình đặt trên bàn, có máy bay không người lái, có xe đua, còn có những thứ khác.

“Tôi không biết gì hết bà ơi.”

Khâu Sam Nguyệt: “Tụi mình......”

Lời còn chưa dứt, một tiếng vang dội truyền vào tai.

“Đậu má anh em à, lần này mấy em khóa dưới quá con mẹ nó có mắt nhìn người rồi.” Giọng mập mạp kích động: “Nhiều năm như vậy rốt cục có người phát hiện tao cũng là một anh đẹp trai.”

“Mày có biết ở bên cạnh hai chúng mày, loại đẹp trai như tao bị người phát hiện có bao nhiêu khó khăn không hả?!”

Thẩm Kinh Từ và Khâu Sam Nguyệt đồng thời nhìn sang. Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, đàn anh mập mạp mắng lại: “Cút cút cút, mau tới đây cho tao, thành viên mới năm nay mẹ tao nạp chắc rồi.”

Khâu Sam Nguyệt quay đầu đối diện với Thẩm Kinh Từ, cô nín cười, khẩu hình ra hiệu: “Bà xem, anh ấy chào đón tụi mình.”

Không thể nói rõ rốt cuộc là vì cái gì, có thể là mượn cớ Khâu Sam Nguyệt, Thẩm Kinh Từ thuyết phục mình.

Chỉ là một câu lạc bộ mà thôi, nói không chừng anh ấy cũng sẽ không đến.

Nhưng khi tầm mắt trở lại bảng báo danh, tim vẫn bắt đầu đập nhanh như cũ.

Không giấu được chút tâm lý may mắn kia đang sôi trào.

Lỡ như có thể nhìn thấy thì sao.

Sẽ không ai biết đâu.

Thẩm Kinh Từ qua loa viết xuống thông tin cơ bản, không dám cho mình thời gian do dự.

Cô quá hèn nhát mà, chần chừ một phần cũng có thể lùi bước.

Vị đàn anh mập mạp kia đã nói chuyện điện thoại xong, chậm rãi vòng qua bên cạnh hai người, tùy ý đánh giá.

Di chuyển tầm mắt một giây cuối cùng cậu ta bỗng nhiên thấy được một cái địa phương quen thuộc: “Này em gái, em người Tầm Ninh à?”

Thẩm Kinh Từ nhỏ giọng vâng một tiếng, dấu vết cầm bút dùng lực, lỗ tai cô nháy mắt nóng lên, có loại cảm giác chột dạ khi đi học ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên bị bắt.

Dàn anh mập mạp lại bị khơi gợi hứng thú: “Đệt, đây chính là duyên phận đó.”

Cậu ta như là phát hiện ra đại lục mới, hướng phía sau Thẩm Kinh Từ hét lên một tiếng.

“Anh Ngự, tới vừa lúc, ở đây có một đàn em của anh á!”

Tay Thẩm Kinh Từ đang viết chữ dừng lại, Ngự?

Không có thời gian suy nghĩ và giảm xóc, bước chân ồn ào náo động dần dần tới gần.

“Đàn em?” Thanh âm từ tính như là tiếng đàn, dễ nghe gợi cảm, phút chốc từ phía sau Thẩm Kinh Từ xuất hiện.

Hai giây, Thẩm Kinh Từ lập tức nhận ra đó là giọng nói của ai. Không phải ảo giác, là Trần Trì Ngự.

Sóng nhiệt xông thẳng vào trong đầu, sống lưng gầy gò vô thức khựng lại.

Không khí yên tĩnh mà tịch mịch khô nóng. Phía sau là các loại thanh âm ồn ào trên đường phố.

Nhưng mà Thẩm Kinh Từ không rảnh bận tâm những thứ này.

Một bàn tay xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt cô.

Bàn tay kia chống ở góc bàn cách bên trái cô mười centimet, thanh âm từ đỉnh đầu truyền đến, tùy ý hỏi.

“Của ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play