Yến Nhất sắp xếp lại một xấp bảng báo danh, thu hồi tầm mắt, đùa cợt nói trắng ra: "A.”
“......”
Mạnh Hữu Bác cảm giác mình bị phân biệt đối xử, nhưng lại không bác bỏ được. Cả hai đều là thiếu gia, chỉ có một mình cậu ta là nhà nghèo.
Cậu nhìn đồng hồ, gần đến giờ cơm, liền đóng cửa bàn tiếp tân.
Đi ăn cơm còn hơn là ở đây bị tức chết.
Mạnh Hữu Bác quay đầu gọi Trần Trì Ngự, mang theo đầy thù hận: "Qua đây thu dọn đồ đi!”
Trần Trì Ngự nở nụ cười, cũng không nói gì, bỏ hai chân bắt chéo xuống đứng dậy.
Nữ sinh cảm thấy hứng thú với CLB mô hình không nhiều lắm, sau khi Trần Trì Ngự và Yến Nhất vừa tới mới có một loạt nữ sinh tới, tất nhiên, cuối cùng họ bị Trần Trì Ngự dọa chạy mất hút.
Mạnh Hữu Bác đếm bảng biểu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, tỏ vẻ cảnh giác: "Không phải hai người đến cả một nữ sinh cũng không cho tôi nhận đấy chứ?"
Trần Trì Ngự cười nhạt, cảm thấy Mạnh Hữu Bác hỏi câu này như đầu óc có bệnh, cũng không phải kỳ thị giới tính gì, đương nhiên là phải tuân theo quy tắc.
Nhưng anh không nói lời nào, quăng ánh mắt sang ý bảo Mạnh Hữu Bác đi mà hỏi Yến Nhất.
Sau đó, Mạnh Hữu Bác không sợ chết tiến đến khoác vai bá cổ Yến Nhất lẻo mồm lẻo mép.
Trần Trì Ngự dọn dẹp bàn, quả nhiên nghe thấy tiếng kêu rên rỉ ở phía sau.
Người đàn ông nghiêng đầu về phía bả vai, khóe môi cười sâu hơn.
Tên nhóc Mạnh Hữu Bác này nói gì cũng nghe.
Ngón tay thon dài lướt qua mép bàn, tầm mắt bỗng nhiên nhìn vào cái bàn trong góc – một bộ mô hình chưa được thu dọn và một sợi dây thun hình tròn màu đen.
Ở đây toàn mấy đám đàn ông con trai nhất định sẽ không dùng dây thun.
Trần Trì Ngự nheo mắt, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng người nào đó đỏ mặt vừa rồi.
Anh đang nhớ xem vừa nãy ai đứng ở đây.
Dáng người dịu dàng, mi mắt cong cong như lưỡi liềm rất đáng yêu, ánh mắt dịu dàng như nước.
Tầm Ninh...... em gái khóa dưới?
Không hiểu sao, người đàn ông lại mỉm cười.
Đầu lưỡi lướt qua hàm trên, ánh mắt Trần Trì Ngự cũng dừng ở chỗ đó.
Mạnh Hữu Bác cùng Yến Nhất ôm nhau không tách rời, cuối cùng cũng xin được một ít mì.
Mạnh Hữu Bác hài lòng ngẩng đầu, liền thấy Trần Trì Ngự đang nghịch chiếc dây thun.
Chiếc dây thun màu đen xoay quanh ngón tay Trần Trì Ngự.
Vẻ mặt cậu ta trở nên chán ghét, khóe miệng nhếch lên: "Không có bạn gái cũng lãng mạn như vậy.”
Trần Trì Ngự đeo dây thun vào cổ tay trái, cố ý lắc lư trước mặt Mạnh Hữu Bác hai cái, cười hăng hái.
Mạnh Hữu Bác giận dữ nhổ nước bọt: " Con mẹ nó chứ lãng mạn.”
Cậu thấy khó chịu, không định để Trần Trì Ngự sống tốt, mặt dày mày dạn đổi ý: "Cậu.”
“Tự đi mà mua cơm, đưa về ký túc xá cho tôi và Yến Nhất.”
......
Người xếp hàng ở căn tin hơi dài, mùa hè nhiều người, lại ngại nóng.
Thẩm Kinh Từ và Khâu Sam Nguyệt vừa xếp hàng vừa nói chuyện.
Khâu Sam Nguyệt nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, suy tư mở miệng: "Từ Từ, bà nói xem nam sinh kia thế nào, là cái người mà..."
Cô dừng lại: "Không chịu mở miệng nói chuyện ý.”
Thẩm Kinh Từ liếm môi dưới, dựa theo miêu tả của Khâu Sam Nguyệt mà tìm lại dáng vẻ người đó trong đầu.
Kết quả là thất bại, toàn bộ tâm tư tình cảm đặt trên người kia, làm sao có thể nhìn người khác.
“Quả nhiên, trai đẹp đều chơi với trai đẹp.” Khâu Sam Nguyệt nói, cảm thấy mình mới năm nhất đã hiểu ra chân lý: “Mặc dù đàn anh Trần đã có bạn gái, nhưng anh em xung quanh cũng không tệ.”
Cổ họng Thẩm Kinh Từ thắt lại, giọng nói thốt ra có chút nghẹn ngào: "Sam Nguyệt, bà cảm thấy, chúng ta có vào được không?"
Sau khi điền xong bảng đăng ký, sau khi ở gần anh ấy, Thẩm Kinh Từ thay đổi quyết định. Cô rất muốn đi vào, rất muốn.
Khâu Sam Nguyệt ừ một tiếng, cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Mặc dù vừa rồi không có tự tin nhìn về tương lai, nhưng cũng nắm chắc vài phần: "Chắc là, không kém bao nhiêu đâu.”
"Vừa rồi tôi nói chuyện với anh Mạnh thấy cũng khá ổn, nhân tiện xin thông tin liên lạc, xin anh ấy nhân nhượng trong lúc phỏng vấn ..."
Khâu Sam Nguyệt nghiêng đầu nhìn Thẩm Kinh Từ, cười ranh mãnh.
Không cần nói cũng biết đáp án sau đó.
Dưới ánh mắt Khâu Sam Nguyệt, Thẩm Kinh Từ nhẹ gật đầu tin tưởng.
“Từ Từ, bà muốn vào không? "Khâu Sam Nguyệt đột nhiên hỏi.
Trên tay Thẩm Kinh Từ đang cầm một ly nước chanh, nghe vậy chợt sặc.
Khụ khụ...... Khụ.
Khâu Sam Nguyệt rên rỉ và vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Kinh Từ.
Thẩm Kinh Từ cau mày xua tay, tỏ vẻ mình không sao.
Lỗ tai cô nóng lên, chỉ cần Khâu Sam Nguyệt hỏi một câu đã làm nổ tung lớp ngụy trang của cô.
“Khụ." Cô lại hắng giọng, quay đầu, khó chịu nhìn Khâu Sam Nguyệt:" Sao vậy?”
Cô lảng tránh đề tài này, cẩn thận hỏi, trong lòng càng thêm hồi hộp.
Khâu Sam Nguyệt chắc không nhận ra điều khác thường, ngược lại bản thân có chút ngượng ngùng: "Tôi chỉ sợ bà không có hứng thú, kết quả bị tôi bất ngờ kéo vào.”
Không một tiếng động, Thẩm Kinh Từ thở phào nhẹ nhõm.
Cô lại bắt đầu cười, dịu dàng, một chút lực công kích cũng không có: "Không có, tiếp xúc một chút cũng rất thú vị.”
Khâu Sam Nguyệt cười càng vui vẻ, cô ôm chặt Thẩm Kinh Từ: "Hí hí, tôi biết bà là tốt nhất mà.”
Chủ đề này còn chưa xong, Khâu Sam Nguyệt còn đang hứng thú, không hiểu sao lại quay sang Trần Trì Ngự.
Nói về hôm nay anh ta đã nói gì khi từ chối cô gái đó - "Sợ bạn gái tôi đau lòng".
Khâu Sam Nguyệt cảm khái: "Diêm Mộc Hàm đúng là số tốt, bạn trai không chỉ đẹp trai mà còn chung tình với cô ấy.”
Nói xong, cô dừng lại, dường như cũng cảm thấy từ chung tình này, thoạt nhìn không hợp với loại công tử phóng đãng như Trần Trì Ngự.
Khâu Sam Nguyệt tự cười mình: "Nhưng tôi không ngờ anh ấy lại nói ra những lời như vậy, lúc trước tôi nghe người ta nói, anh ấy thay bồ như thay áo.”
Thẩm Kinh Từ không nói gì, cắn ống hút ừ một tiếng, nghe giọng buồn bực.
“Nhưng mà......”
“Cũng có thể hiểu được.”
“Dù sao loại người như Trần Trì Ngự, dù anh ta đứng ở đâu, cũng có một đám con gái sẵn sàng làm con thiêu thân, tre già măng mọc xông lên.”
Khâu Sam Nguyệt nghĩ tới chuyện phiền lòng của mình, không khỏi phàn nàn: "Nếu bị Trần Trì Ngự trap, nói không chừng tôi cũng nguyện ý ấy chứ, so với thằng chó Hứa Ninh Giai kia còn tốt hơn gấp vạn lần.”
Sau đó, trong đầu Khâu Sam Nguyệt lóe lên một tia sáng, âm lượng ngay lập tức tăng lên: "Đúng vậy, Kinh Từ, bà cũng là người Tầm Ninh, lúc trước bà có biết người này không?"
Hết lần này đến lần khác Thẩm Kinh Từ đã chuẩn bị sẵn sàng cho vấn đề này.
Cô lắc đầu, đọc ra bản thảo đã in trong bụng, giọng bình tĩnh: "Không biết, chắc là không học cùng trường.”
Dứt lời, Thẩm Kinh Từ cảm nhận được ánh mắt Khâu Sam Nguyệt vẫn dán trên người mình, sự tự tin mãi mới tích cóp được cuối cùng đã tiêu tan.
Một giây sau, tay Khâu Sam Nguyệt ôm lấy mặt cô: "Cũng đúng, Từ Từ của chúng ta ngàn vạn lần không thể thích loại người như Trần Trì Ngự.”
Ánh mắt Thẩm Kinh Từ đơ ra, nhất thời không nhận ra hậu quả.
Cô thành thật quay đầu, nghiêm túc hỏi một câu vì sao.
Khâu Sam Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Kinh Từ, càng cảm thấy câu nói vừa rồi của mình không sai.
Cô có chút đau lòng, lại rất sốt ruột: "Bà không được ngu ngốc, bà nhìn loại đàn ông không có bản lĩnh như Hứa Ninh Giai ăn trong bát lại nhìn trong nồi, chưa kể Trần Trì Ngự là thiên chi kiêu tử.”
“Đừng nói có kết quả hay không, bọn họ có thể yêu một người hay không cũng khó nói, nói chuyện với cậu cũng là lấy cậu mua vui.”
Khi người ta tiền tài địa vị gia cảnh cái gì cũng tốt, sẽ xuất hiện hai loại tình huống.
Một loại là cần tình yêu, một loại là coi thường tình yêu.
Người trước có tất cả, bắt đầu muốn thứ hão huyền như tình yêu để lấp đầy cảm giác tồn tại của mình
Người sau cũng có tất cả, phát hiện tìm những thứ hão huyền như vậy thật rườm rà, có hay không cũng như nhau cả.
Thẩm Kinh Từ suy nghĩ xem Trần Trì Ngự thuộc loại nào.
Dù sao cũng không có khả năng là cái trước.
Thấy Thẩm Kinh Từ đang xuất thần, Khâu Sam Nguyệt gọi cô.
“Từ Từ, đang nghĩ gì vậy.”
“Không phải bà có trái tim lệch lạc đấy chứ.”
Thẩm Kinh Từ nháy mắt mấy cái, nuốt vào ngụm nước chanh chua cuối cùng, nhếch khóe môi gật đầu nói: "Đang nghĩ bà nói đúng." Khâu Sam Nguyệt nói rất đúng.
Cô và Trần Trì Ngự không phải người cùng một đường, nhìn thế nào cũng không nhìn ra điểm thích hợp.
Trần Trì Ngự là mặt trăng vĩnh viễn không rơi xuống, cô chỉ là một người ước nguyện với mặt trăng.
Chỉ tiếc, họ không nhìn ra được Thẩm Kinh Từ đã có trái tim lệch lạc.
Cô không chỉ thích Trần Trì Ngự.
Mà còn thích tận 5 năm.
Thẩm Kinh Từ mỉm cười đi về phía trước. Vị trí của hai người ở phía sau, đến trước mặt mới phát hiện món sườn xào chua ngọt muốn ăn đã không còn.
Khâu Sam Nguyệt rơm rớm nước hỏi cô bán cơm: “Cô ơi, thật sự hết rồi sao?”
Cô múc cơm nóng muốn chết, giọng nói cũng có chút không kiên nhẫn: "Không nhìn thấy khay thức ăn hết sạch rồi à, không có không có, ba phần cuối cùng đều bị người đàn ông đó lấy rồi, con chậm một bước rồi.”
Ba phần......
Khâu Sam Nguyệt mất bình tĩnh ngay tại chỗ: "Mẹ kiếp!! Ai có thể ăn ba phần, heo sao!!”
Thẩm Kinh Từ buồn cười: "Chắc là lấy cho bạn bè nữa.”
Hai người chỉ chậm một bước.
Khâu Sam Nguyệt thút thít sắp khóc, cô đã đợi món sườn xào chua ngọt này hai ngày rồi, rất muốn ăn, cô nhìn xung quanh kiếm người cầm ba phần cơm, lôi kéo Thẩm Kinh Từ cùng nhau tìm: "Người đó đi chưa, tôi có thể mua một phần với giá gấp đôi được không?”
Thẩm Kinh Từ cũng giúp Khâu Sam Nguyệt tìm kiếm.
Người đến người đi, căn bản tìm không thấy.
“Sam Nguyệt, hay là bỏ đi, ngày mai chúng ta đến sớm một chút.”
Ngay khi Khâu Sam Nguyệt vẻ mặt xám xịt, chuẩn bị từ bỏ thì bỗng nhiên có một cái túi xách xuất hiện giữa hai người.
Đôi mắt Khâu Sam Nguyệt lập tức mở to, hai người đồng thời nhìn qua.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Trần Trì Ngự nhíu mày, không nói gì.
Khâu Sam Nguyệt bối rối, miệng khe khẽ như vừa uống thuốc câm.
Thẩm Kinh Từ lại càng im hơn.
Trần Trì Ngự đánh giá hai người một vòng, lại lăc lắc ngón tay xách túi cơm, thản nhiên hỏi: "Muốn không.”
Khâu Sam Nguyệt mở to mắt, kinh ngạc nhìn hàng ghế nhỏ trước mắt, nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy:
Đàn...... Đàn anh...... Sao anh lại ở đây?
Có vẻ như câu hỏi đúng mấu chốt, Trần Trì Ngự không quay nhìn lại Khâu Sam Nguyệt, ánh mắt lại xẹt qua Thẩm Kinh Từ bên kia.
Thẩm Kinh Từ hô hấp khó khăn, đột nhiên nghĩ đến lời nói lúc nãy, không biết Trần Trì Ngự có nghe thấy không.
Người đàn ông cười như không cười, nốt ruồi nhỏ dưới mắt nhìn có chút lưu manh.
Bàn tay anh buông xuống, bỗng nhiên bàn tay kia cầm lấy cổ tay Thẩm Kinh Từ, kéo lên.
Nhiệt độ nóng, cảm giác bỏng rát, tim đập đột ngột và dữ dội.
Thẩm Kinh Từ đột nhiên ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt đang nhìn xuống của Trần Trì Ngự.
Thứ trên tay anh, chuyển sang treo trên tay cô.
Rất gần, hơi thở ấm áp phả lên làn da mỏng manh. Ánh mắt anh lại nhìn chằm chằm cô, không cho xen vào.
Thẩm Kinh Từ nghe thấy giọng nói ranh mãnh của Trần Trì Ngự, trổ hết tài năng trong căn tin ồn ào.
Anh cố ý lặp lại lời vừa rồi của hai người, người đàn ông cười nhẹ, lại mang theo sự thân mật.
“Ngàn vạn lần không nên.”
“Thích người như Trần Trì Ngự?”
Tuyển thành viên mới mất hai ngày, sau đó là chờ thông báo được phỏng vấn.
Buổi chiều, ký túc xá hiếm khi có người, Khâu Sam Nguyệt ra ngoài.
Bỗng nhiên, cửa ký túc xá vang lên một tiếng động thật lớn, ngay sau đó giọng nói Khâu Sam Nguyệt truyền đến.
“Từ Từ! Mau nhìn xem là ai trở lại!”
Vừa dứt lời, mấy ánh mắt đồng loạt nhìn qua, động tác khoa trương của Khâu Sam Nguyệt cũng dừng lại.
Mọi người đồng loạt nhìn nhau, dừng lại vài giây, Khâu Sam Nguyệt giơ túi nilon trên đầu chậm rãi thả xuống như động tác chậm. Cô cười, sờ sờ mũi mình, có chút xấu hổ: "Đều ở đây cả.”
Rõ ràng sáng sớm lúc đi ra ngoài, ký túc xá chỉ có một mình Thẩm Kinh Từ.
Hai nữ sinh khác, một người tên Ngưỡng Khả, người kia tên Doãn Thiên Thiên.
Ngưỡng Khả diễn vai một tiểu thư tiêu chuẩn, là người địa phương, kể từ khi bắt đầu nhập học thì cũng ít gặp cô ấy trong ký túc xá “nhỏ hẹp” này, chỉ thỉnh thoảng quay lại như chốn đặt chân.
Người còn lại là Doãn Thiên Thiên, ngược lại có chút giống Thẩm Kinh Từ. Chẳng qua nội tâm hơn, không giao tiếp nhiều với mọi người, làm việc bán thời gian hoặc ngâm mình trong thư viện.
Ngưỡng Khả quét mắt nhìn Khâu Sam Nguyệt một cái, mạnh mẽ rút ra một tờ giấy, vừa nhìn cô vừa lau đi kẻ mắt bị vẽ lệch.
Khâu Sam Nguyệt vội vàng xin lỗi, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thẩm Kinh Từ nhìn Khâu Sam Nguyệt, buồn cười khi cô ấy dụi vào người mình, tay bám vào mép bàn, rồi trượt xuống đất thảm hại .
“Không sao đâu. "Thẩm Kinh Từ xoa xoa mái tóc của cô, an ủi.
Đắm chìm trong cảm xúc vài giây, Khâu Sam Nguyệt mới chậm rãi lấy đồ ăn vặt trong túi ra, đặt lên bàn Thẩm Kinh Từ.
Thẩm Kinh Từ đưa mắt nhìn hai người kia, Khâu Sam Nguyệt hiểu.
Ngưỡng Khả tính tình có chút nóng nảy, nhưng cũng không phải kiểu người bới móc người khác. Chỉ là trưng ra bộ mặt đại tiểu thư, cứng nhắc nói một câu cảm ơn.
Doãn Thiên Thiên ngược lại nhìn cô cười cười, ngại ngùng.
Mối quan hệ khô khan của bốn người, tốt xấu gì cũng tiếp tục duy trì.
Khi Khâu Sam Nguyệt trở lại bên cạnh Thẩm Kinh Từ, túi thạch cũng sắp chia hết.
Cô cắn miếng còn lại trong tay, kéo Thẩm Kinh Từ đi ra ban công.
“Bà đoán xem ai cho.”
Thẩm Kinh Từ rũ mắt nhìn đồ ăn vặt trên tay mình, thành thật lắc đầu: "Đoán không ra.”
Khâu Sam Nguyệt nhìn cô chằm chằm, thốt ra một cái tên không ngờ tới: "Diêm Mộc Hàm.”
Thẩm Kinh Từ nhướng mí mắt, con ngươi đen lóe lên, cô nhìn Khâu Sam Nguyệt, giả vờ lãnh đạm hỏi: "Cô ấy, hai người ra ngoài ăn cơm chưa?"
Cô nhớ, lần trước Khâu Sam Nguyệt có nói, muốn Diêm Mộc Hàm mời cô ăn cơm...... Sau khi mối quan hệ với Trần Trì Ngự trở nên ổn định.
Lời này mang một chút ác ý, tò mò.
Cô luôn âm thầm so sánh, sự khác biệt giữa nữ sinh mà Trần Trì Ngự coi trọng và mình.
“Tôi đã gặp bạn trai Diêm Mộc Hàm rồi.”
“Hả? " Thẩm Kinh Từ ra hiệu cho cô tiếp tục nói.
“Không phải Trần Trì Ngự!”