Hai người nhanh chóng chia tay, Thẩm Kinh Từ muốn ở lại Liễu Châu đón năm mới, trong khi đó thì Trần Trì Ngự muốn quay lại Tầm Ninh. Ngày Trần Trì Ngự rời đi rất vội vàng thì Thẩm Kinh Từ đã nhận ra rằng mối quan hệ của anh với gia đình không được tốt lắm. Rõ ràng anh không muốn quay lại, nhưng dường như có một số lý do ép anh phải về, thế nên đến cuối cùng thì anh ấy vẫn rời đi. Tối hôm trước, Trần Trì Ngự tiễn cô xuống lầu, cô bảo anh ngày mai không cần tiễn cô mà hãy ngủ một giấc thật ngon. Có lẽ vì biết sẽ lâu lắm mới được gặp lại anh nên buổi tối tâm trạng của Thẩm Kinh Từ không được tốt cho lắm. Cô nhắm mắt ôm lấy anh, cố gắng nhớ lại hương thơm trên người anh, khẽ ngước lên vùi mặt vào cổ anh, lông mi khẽ rung, tựa vào cổ anh, nói: “Em sẽ rất nhớ anh.” Trần Trì Ngự dùng lòng bàn tay vuốt ve mái tóc mượt mà của cô, cười đắc ý: “Vậy thì hôn một chút đi. Ngày mai không được hôn nữa rồi." Cảm xúc của Thẩm Kinh Từ bị anh làm cho khó chịu, cô dùng đầu ngón tay gãi gãi yết hầu của anh: “Sao trong đầu anh lại toàn những chuyện đó thế?” Trần Trì Ngự nắm lấy tay cô ấy cắn nhẹ, cười hỏi: "Em không thế à?"

"Không." Thẩm Kinh Từ giận dỗi bắt bẻ lại. Cô không có quỷ sau lưng như anh đâu.  "Thật?" Trần Trì Ngự cười cười, thanh âm hòa vào màn đêm bên ngoài, anh không tin: “Nhóc lừa đảo." Ánh mắt của anh dần trở nên nguy hiểm, những ngón tay thon dài quấn lấy tóc của Thẩm Kinh Từ đùa nghịch, dọc theo đường quai hàm, răng nanh cắn lên chiếc cổ mảnh khảnh của Thẩm Kinh Từ, buộc cô phải ngước lên. Anh cúi đầu cắn môi Thẩm Kinh Từ, dùng đầu lưỡi cạy môi răng cô ra, hung ác càn quét vòm miệng của cô. Thẩm Kinh Từ ngứa ngáy lùi lại phía sau, ngoan ngoãn để mặc cho anh càn quét. Nụ hôn này kéo dài hơn bất kỳ nụ hôn nào trước đó, Thẩm Kinh Từ đặt tay lên vai anh, hai má ửng hồng, thở hổn hển. Cô ngước mắt lên nhìn anh, khóe mắt ngân ngấn nước. Trần Trì Ngự mỉm cười, anh hùng hổ tiến lại gần cô, giọng khàn khàn như cơn gió lạnh, xuyên thấu tâm can, ngang nhiên nói: "Thích em chết mất." Trong giọng nói vương mùi thơm của viên kẹo chanh mà anh ngậm trong khoang miệng, vị hơi chua chua kích thích vị giác. Tai Thẩm Kinh Từ đỏ bừng, cô lại dụi vào người anh, mơ hồ ngâm nga. Tay anh nhấc chiếc vòng chuỗi hạt trên cổ tay của Thẩm Kinh Từ, nói: “Đừng tháo ra, để nhớ đến anh. Bất cứ lúc nào." Thẩm Kinh Từ cũng trả lời anh bằng những lời như thế: "Khi về Tầm Ninh, anh không được phép trêu ghẹo những cô gái khác, không được phép tùy tiện nhìn người khác, và anh không được phép... không nhớ em ." Trần Trì Ngự buồn cười, nhắm mắt nói đùa: "Được rồi, còn chưa kết hôn mà em đã quản chặt như vậy rồi."
Thẩm Kinh Từ biết anh đang nói đùa, nhưng trái tim cô vẫn thắt lại bởi lời nói đó, vẻ mặt hung dữ : “Em không quan tâm.” Cô chớp chớp mắt, nói nửa thật nửa giả : “Nếu anh hai lòng, em sẽ bỏ anh." Trần Trì Ngự tỏ vẻ thờ ơ phóng đãng: "Tàn nhẫn như vậy sao?" "Ừ." Cô chạm vào chiếc nhẫn trên tay anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em nhỏ nhen vậy đó." Muốn trong mắt anh chỉ có em thôi. Trần Trì Ngự nhướng mày, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Thẩm Kinh Từ nói những lời như vậy, có một cảm giác kỳ lạ, sự tê dại và chiếm hữu, nhưng cô vẫn rất tuyệt. Nụ cười trong mắt anh càng đậm, tình cảm trong mắt anh hiện lên rất rõ ràng, anh cắn môi cô: "Hiểu rồi, đồ nhỏ nhen." Tấm lưng của Thẩm Kinh Từ rất gầy, bóng người dần dần đi xa, một nửa chiếc khăn quàng cổ màu đỏ rượu rơi ra, anh lại nhìn thấy cô quàng lại. Trần Trì Ngự sờ sờ cổ tay trống rỗng của mình, đột nhiên nhớ tới sợi dây chun màu đen bị đứt lần trước, cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Trong lòng thấy khó chịu, nên anh phải lấy lại mới được. ...... Mùa đông ở Tầm Ninh lạnh hơn, thường xuyên có tuyết rơi. Khi Trần Trì Ngự xuống máy bay, trên không trung đã bay lất phất những bông tuyết trắng. Bông hoa tuyết nhỏ xinh, đáp xuống chiếc áo khoác đen rồi tan mất. Chỉ khi bước ra ngoài, anh mới cảm nhận được hôm nay gió mạnh như thế nào. Gió lạnh lọt vào kẽ hở trên quần áo, da dẻ Trần Trì Ngự dần tái nhợt, bị gió lạnh thổi đến mức đỏ bừng. Anh bật điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn từ Trần Minh Huy. Kể từ sau lần gặp nhau đó của hai người, Trần Trì Ngự chưa một lần về nhà, cũng không phản hồi bất kỳ tin nhắn nào. Trần Minh Huy đã rất tức giận, đưa ra tối hậu thư cho Trần Trì Ngự: "Tối mai, tôi và nhà họ Lâm muốn gặp anh. Tôi đã đủ bao dung với anh rồi, chỉ cần anh mang danh nghĩa nhà họ Trần, liền lập tức quay về cho tôi. Nếu không, tự chịu hậu quả"

Trần Trì Ngự liếc nhìn số điện thoại di động xa lạ, cười chế giễu rồi chặn không chút do dự. Trong WeChat, tin nhắn của Thẩm Kinh Từ lặng lẽ xuất hiện trên cùng: [Anh có đó không?]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play