Trần Trì
Ngự ghé vào tai Thẩm Kinh Từ nói gì đó, cô nghe xong thì có chút sững sờ, trước
khi cô kịp phản ứng, khung cảnh lại quay trở lại căn phòng. Khương Nghiên không kiếm chuyện nữa, bầu không khí xung quanh rất trầm.
Nhưng không ai quan tâm đến cô ta, mà chỉ muốn đến gần Thẩm Kinh Từ, nói chuyện
phiếm với cô.
Sau khi
Trần Trì Ngự trở lại, tâm trạng của anh trở nên rất tốt, có một sự thay đổi rất
rõ ràng, ngay cả sự lạnh lùng, khó gần trên người anh cũng đã giảm đi rất
nhiều. Áo khoác anh đang mặc không kéo khóa, anh thờ ơ ngồi lướt điện thoại, ẩn
mình trong góc tối nhất nhưng vẫn không bị lu mờ.
Có người
tò mò liếc mắt nhìn qua, người đàn ông có góc nghiêng rất rõ ràng, sống mũi
thẳng, lông mày sắc nét, hàm dưới sắc nét và thanh tú, mắt một mí sâu, đuôi mắt
nhướng lên, nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh. Ánh mắt của anh cũng giễu cợt
như phong thái của anh, nhưng lại có một tình cảm khó tả, rất trái ngược với
bản tính ngông cuồng phóng túng của mình. Cô ta kéo những người xung quanh lại,
ghen tị nói:
"Dáng
vẻ Trần Trì Ngự nhìn Thẩm Kinh Từ thật thâm tình."
"Hai
từ này sao lại có thể có trong từ điển của Trần Trì Ngự? Phong lưu và thâm tình
chẳng có chút liên quan nào."
Có cô gái
lắc đầu không tán thành:
"Nhưng
khi tôi nhìn vào ánh mắt anh ấy, nhìn ra anh ấy thực sự thích Thẩm Kinh Từ.
Trên tay anh ấy vẫn còn đeo nhẫn, là ngón áp út đấy."
Người đó
im lặng một lúc, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn sang, màu đen và màu be chồng
chéo lên nhau, anh nghiêng mặt sang một bên, như thể đang nghe Thẩm Kinh Từ và
những người xung quanh nói chuyện, trong mắt không có một tia gợn sóng nào.
Trong mắt anh chỉ có một người, và nụ cười của cô thật thu hút. Sau khi Thẩm
Kinh Từ trò chuyện với những người xung quanh xong, sự chú ý của cô lại tập
trung vào Trần Trì Ngự đang nắm tay cô. Đầu ngón tay bị anh sờ mà ngứa ngáy, cô
nhỏ giọng nói: “Anh đừng sờ nữa.”
Trần Trì
Ngự uể oải ngước mắt lên, ánh mắt anh lướt qua những ngón tay trắng nõn của cô.
Thẩm Kinh Từ cảm thấy không thoải mái khi bị anh nhìn, trong đầu nhớ đến cái
nghiêng người mơ hồ của anh. Anh cụp mắt
xuống, hỏi: "Nhẫn của em đâu?"
Cô khựng
lại, biết rằng anh đã nghe thấy hết những gì Khương Nghiên nói rồi.
Thẩm Kinh
Từ sờ sờ chóp mũi, cùng anh nhìn vào tay của mình, theo bản năng khẽ mím môi,
ngượng ngùng: “Em… em chưa mua.”
Thẩm Kinh
Từ rút tay lại rồi đẩy Trần Trì Ngự ra, cô thực sự rất xấu hổ. Ban đầu cô không
định nói với anh rằng nhẫn này là một cặp, nhưng Trần Trì Ngự đã nhìn kỹ đến
mức cô cảm thấy như cô cần phải nói ra điều đó. Vài giây sau, vành tai cô nóng
bừng lên, tựa hồ cảm thấy mất mặt, nhỏ giọng nói: “Không có đủ tiền.”
“Vốn dĩ
em muốn tiết kiệm đủ trước khi mua chiếc còn lại nhưng không ngờ lại bị người
khác mua mất rồi.”
Nói xong,
mặt Thẩm Kinh Từ đỏ bừng. Trần Trì Ngự chưa bao giờ có lúc như vậy, số tiền này
đối với anh khô ........(Còn tiếp ...)
“Sao lại chưa mua?" Anh
nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn hút cô vào trong.
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.