Âm thanh
thanh thúy va chạm vào nhau trước mặt Thẩm Kinh Từ, giọng nói lạnh lùng lọt vào
tai.
"Chơi
bài hay chơi xúc xắc?"
Thẩm Kinh Từ
rụt người về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay, đôi mắt đen
trắng rõ ràng, cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Anh ta
trông rất nguy hiểm, hàm dưới của cô căng thẳng, đuôi mắt và chân mày cụp
xuống, đôi mắt so với bình thường càng hẹp dài hơn, ánh mắt không hề gợn sóng.
Sau khi đưa
ra lựa chọn, anh giương mắt, ánh đèn trắng lạnh khiến đường nét của anh phân
thành lập thể, không thể nhìn rõ cảm xúc dưới lông mi mờ mờ ảo ảo.
Thấy Thẩm
Kinh Từ không nói gì, Trần Trì Ngự ừm một tiếng: "Không chơi à?”
Thẩm Kinh Từ
cắn môi, không nhìn anh, im lặng kháng cự.
Không có ý
muốn phối hợp.
Trần Trì Ngự
nhìn khuôn mặt cô ửng đỏ sau khi uống rượu, qua một hồi lâu, trong mắt tràn đầy
cảm xúc.
Một lúc sau,
người đàn ông khàn giọng, nghiêng đầu hỏi lại: "Không chơi thật à?”
“Không
chơi.” Thẩm Kinh Từ vừa ấm ức vừa tức giận, quay đi không nhìn anh.
Cằm cô đặt
trên đầu gối, áo hoodies trên người đùn lại một chỗ, trông vừa mềm mại lại vừa
dễ thương.
Lời từ chối
gọn gàng dứt khoát, không khí xung quanh yên lặng vài giây, người bên cạnh bỗng
nhiên xuỳ một tiếng.
Dáng vẻ anh
kiêu ngạo lạnh lùng, một dáng vẻ mà từ trước đến nay Thẩm Kinh Từ chưa từng
thấy.
Người đàn
ông thản nhiên gật đầu, rồi nói một tiếng, được.
Anh cong tay
kẹp điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống bàn chân.
Cô không
chọn, Trần Trì Ngự đã tự chọn hộ cô.
“Vậy thì cái
này đi, anh thấy trên bàn mọi người có bày ra.”
Anh mở nắp,
đồng thời lắc xúc xắc, Trần Trì Ngự không thèm nhìn đã kêu năm sáu.
Thẩm Kinh Từ
kinh ngạc nhìn xúc xắc trước mặt mình, nhíu mày nhìn anh.
Trần Trì Ngự
nhún vai thờ ơ, ra hiệu Thẩm Kinh Từ tới xem.
Anh uể oải
ngồi đối diện nhìn Thẩm Kinh Từ mím môi không nói lời nào. Sự hoảng sợ và bối
rối đều hiện ra trong mắt, che lấp đi con ngươi trong sáng ban đầu.
Ánh mắt cô
nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay Trần Trì Ngự, tầm mắt khẽ di chuyển, cô
bướng bỉnh lặp lại: "Em không chơi.”
Ánh mắt Trần
Trì Ngự lướt qua môi cô, Thẩm Kinh Từ theo bản năng cầm cổ áo.
Anh khẽ cười
một tiếng, không rõ hàm ý, giọng nói phát ra từ đôi môi mỏng càng thêm lưu
manh, vừa cố ý vừa xấu xa: "Không chơi thì lập tức cởi ra.”
Thẩm Kinh Từ
sửng sốt, như là xuất hiện ảo giác bên tai. Cô không dám tin từ từ quay đầu
lại.
Trần Trì Ngự
đứng ở vị trí ban đầu, thờ ơ đối diện với cô, nhưng trong mắt không hề có ý
cười.
Hôm nay anh
mặc m ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.