Ánh đèn màu trắng trong phòng ngủ sáng chói mắt, khăn lông
ấm áp chườm lên miệng vết thương, lau đi những hạt cát bị dính trên vết thương.
Đầu gối bị thương không quá nghiêm trọng, nhưng da của Thẩm
Kinh Từ rất trắng, máu đông lại trên vết thương trộn với bùn đất nhìn rất đáng
sợ.
"Còn đau không?" Giọng của Trần Trì Ngự trầm và
khàn, anh ngước mắt lên.
Bên trong phòng tĩnh lặng, bên ngoài không biết từ khi nào
đã đổ mưa, mưa phùn từng hạt đập vào cửa sổ, Thẩm Kinh Từ nhìn lướt qua những
giọt mưa đọng trên cửa, quay đầu về phía anh.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng, nổi đầy tơ máu là do khóc mà ra,
cô ngơ ra vài giây, rồi lắc đầu.
Trần Trì Ngự nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của cô,
lông mày chau lại, giúp cô bôi một lớp thuốc sát trùng màu vàng nâu, nhưng vẫn
nghe được Thẩm Kinh Từ thở hổn hển.
Dù tiếng thở rất nhẹ nhưng có thể khiến động tác của anh nhẹ
đi.
Sắc mặt của Trần Trì Ngự càng lúc càng khó coi, băng gạc vừa
dán lên, người đang co ro trên giường hé miệng phát ra một tiếng nghe mà đau
nhói: "Đau……"
"Đau ở đâu?"
Trần Trì Ngự nhịn không nổi nữa, ôm người vào trong lòng.
Thẩm Kinh Từ không biết từ khi nào lại rơi lệ, nức nở không
thành tiếng, đôi mắt cũng nhắm thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thấm đầy nước mắt
dưới ánh đèn gần như trong suốt, trông cô đột nhiên ngoan ngoãn đến lạ thường.
Trái tim Trần Trì Ngữ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt
lấy, trong đầu anh lại cảm thấy hối hận.
Anh kìm nén lại sự hỗn loạn trong lòng, thổi mấy hơi lên đầu
gối cô: “Đau ở đây à?"
Thẩm Kinh Từ lại giống như không nghe thấy, Trần Trì Ngự cắn
môi, tay đè lên cổ cô: "Mở mắt, nhìn anh."
Mắt thấy cô vẫn có thể nghe thấy lời anh nói, nét mặt lo
lắng dần dần thả lỏng hơn, anh hạ thấp giọng, lời nói mang theo ý dỗ dành:
"Làm như thế nào thì mới hết khó chịu?"
Thẩm Kinh Từ lại lắc đầu, cô tự cắn môi mình, Trần Trì Ngự
không cho phép: "Đừng tự cắn."
Anh cau mày, nắm lấy tay của Thẩm Kinh Từ đặt trước lồng
ngực mình: “Nào, đánh anh đi. "
Anh nắm tay cô liên tục tự đánh vào người mình, Thẩm Kinh Từ
ngơ ra một lúc rồi ngay lập tức vùng vẫy cố thoát ra.
Sắc mặt Trần Trì Ngự không thay đổi, chỉ là ánh mắt không
rời khỏi mặt Thẩm Kinh Từ.
Trong lúc vùng vẫy, cô đã thành công thoát khỏi tay anh. Anh
cảm nhận được cánh tay đột ngột đau nhói, Trần Trì Ngự nheo mắt, rồi khôi phục
lại bình thường.
Thẩm Kinh Từ cắn chặt tay anh, anh cụp mắt xuống nhìn cô,
mặc kệ động tác đó.
Thật sự thì dù có dùng sức muốn cắn rớt miếng thịt trên tay
anh ra, nhưng khoảnh khắc đó rất ngắn, sức người cắn anh từ từ biến mất.
Cô dần nhận ra mình đang làm gì, lông mi rung run rẩy, đôi
mắt cụp xuống, giống như bị kinh sợ mà lùi về phía sau.
Trần Trì Ngự ngăn cô lại, giống như không hề cảm thấy đau
đớn, anh nắm lấy cằm cô quay về phía mình: "Dễ chịu hơn rồi?"
"Hay là vẫn chưa cắn đã, muốn tiếp tục?"
Anh dùng giọng trầm thấp gằn từng chữ một, chậm rãi nói:
"Anh không đau, Niên Niên có đau không?"
Trái tim Thẩm Kinh Từ nóng lên, chua xót.
Anh hỏi Niên Niên có đau không.
Sao mà không đau cho được?
Thẩm Kinh Từ đan tay vào nhau, đặt bàn tay trước ngực rồi
thì thầm: "Đau… đau ở đây."
Cho dù cô chịu rất nhiều tủi thân thì cũng chỉ có thể nói
như vậy, Thẩm Kinh Từ khóc thút thít, trong cổ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.