Bộ đồng phục học sinh của thiếu niên bao lấy tất cả thanh xuân và toàn bộ bí mật của Thẩm Kinh Từ, mà bí mật này, vào năm 2016, đã hoàn toàn tan vỡ.
Đêm đó, Thẩm Kinh Từ tìm thấy bài đăng đã lâu không vào.
[Nếu mùa hè năm 2010, em biết thích anh sẽ khổ sở như vậy, em tình nguyện chưa từng mở lời.]
Hai giờ sau, cùng một ID xuất hiện trở lại.
[Lừa anh, em không hối hận.]
[Chúc anh năm nào cũng thật hạnh phúc, năm nào cũng thành công. Có tiếng nói, tiền đồ rực rỡ.]
Đêm đó cô nằm mơ rất nhiều, câu chuyện trở lại tháng 9 năm 2015.
Giữa hè năm ấy, một trong những tin tức hot nhất thành phố Tầm Ninh chính là con gái Thẩm gia trở thành Thủ Khoa, thi vào đại học Lịch Chu.
Chủ nhật cuối cùng của tháng 9, trời mưa rất to.
Lúc Thẩm Kinh Từ nhận được điện thoại của Khâu Sam Nguyệt, cô vừa tắm xong chuẩn bị lên giường.
Giọng Khâu Sam Nguyệt từ trong điện thoại truyền ra, đáng thương nói: “Kinh Từ ---”
“Cứu tôi với, tôi không quay về được.”
Hạt mưa rơi bay xiên vào dưới mái hiên, hai tay cô gái vòng quanh cánh tay mình run bần bật rụt cổ vì lạnh.
Khâu Sam Nguyệt dậm chân tại chỗ, miệng lẩm bẩm.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng Thẩm Kinh Từ, dường như cả người đều sống lại.
Cô gọi to: “Kinh Từ!”
Mưa bay mịt mù, người cách đó không xa nghe tiếng liền nâng ô lên, lộ ra một đoạn cằm trắng nõn.
Thẩm Kinh Từ bước nhanh hơn, bước lên các bậc thang.
Cô quan sát Khâu Sam Nguyệt một lần, còn chưa nhìn xong mày đã nhíu lại.
Trong điện thoại không có nói rõ, Thẩm Kinh Từ vừa lấy từ trong túi ra một chiếc áo mỏng, khoác lên người Khâu Sam Nguyệt, vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy, Hứa Ninh Giai đâu rồi?”
Hứa Ninh Giai là bạn trai Khâu Sam Nguyệt, hai người đã ở bên nhau từ thời trung học, tình cảm vẫn luôn rất tốt đẹp.
Nhưng một giây sau, giọng Khâu Sam Nguyệt đã phá vỡ nhận thức này của Thẩm Kinh Từ: “Đừng nhắc đến tên khốn kiếp nữa!”
“......”
Thẩm Kinh Từ bị giọng nói của Khâu Sam Nguyệt dọa sợ: “Làm sao vậy?”
Giọng Khâu Sam Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, như là lấy ra cỗ sức lực muốn ngũ mã phanh thây người ta: “Thằng chó đó dám cắm sừng tôi bà ạ.”
Cắm sừng......?
Động tác sửa sang lại cổ áo của Thẩm Kinh Từ dừng lại......
Ánh mắt cô trì trệ dời lên trên hai tấc, nhìn thấy lông mi run rẩy của Khâu Sam Nguyệt.
Hình như mưa nhỏ đi rồi.
Khâu Sam Nguyệt nói không ngừng nghỉ, “Tôi đọc được tin nhắn của thằng đó.”
“Ha.” Khâu Sam Nguyệt chế giễu: “Bà đoán xem tên ngu này có phản ứng gì.”
Tuy rằng không nên, nhưng trong đầu Thẩm Kinh Từ vẫn xẹt qua cảnh khổ tình trong phim truyền hình, hình như trong phim thời tiết cũng thế này thì phải.
Cô thử thăm dò: “Không thừa nhận à?”
“Nó hỏi ngược lại tôi, nói tôi dựa vào cái gì mà kiểm tra điện thoại của nó.”
Khâu Sam Nguyệt đảo mắt khinh bỉ, càng nghĩ càng giận, ngực phập phồng càng lúc càng nhanh: “Thằng đó rốt cuộc là cái loại ngu đần gì thế.”
Mí mắt Thẩm Kinh Từ giật giật, cảm nhận được lửa giận của Khâu Sam Nguyệt.
“Tôi mắt mù rồi à, sao lại coi trọng nó cơ chứ. Kinh chết đi được.”
Mi tâm Thẩm Kinh Từ khẽ nhếch, trên mặt lộ ra biểu tình khó mà hình dung được.
Lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, đối với loại chuyện này dĩ nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.
May mà Khâu Sam Nguyệt cũng không định để Thẩm Kinh Từ tỏ thái độ. Bởi vì chính cô đã mắng xong hai người.
Bộ dáng cô tỏ vẻ không sao cả: “Không sao, tôi đá nó rồi bà.”
“Có thể chết bao xa thì chết bấy xa.”
Khâu Sam Nguyệt thở hết hơi, dần dần phát hiện những lời này không hay cho lắm.
Phục hồi tinh thần lại liền thấy vẻ mặt hoang mang của Thẩm Kinh Từ, cô bỗng dưng bị chọc cười: “Vẻ mặt này là sao vậy bà?”
Nói xong kéo tay Thẩm Kinh Từ muốn đi: “Được rồi không nói nữa, chúng ta đi nhanh lên, không thể bị tên chó đó cắm sừng rồi còn bị mưa xối, vậy cũng quá thảm rồi.”
Cô cầm ô trong tay Thẩm Kinh Từ, làm như không có việc gì, mở ô ra.
Mưa rơi lộp bộp trên ô, bên chân văng lên gợn sóng, Khâu Sam Nguyệt bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Kinh Từ phun ra một câu.
“Thằng chó đẻ.”
Từng chữ rõ ràng, không có nghe lầm.
“......”
Khâu Sam Nguyệt hơi kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với đôi mắt nheo lại của Thẩm Kinh Từ.
Thẩm Kinh Từ vỗ vỗ cánh tay Khâu Sam Nguyệt, động tác an ủi: “Để tên khốn kiếp đó cút đi. Nó không xứng với bà.”
Giọng điệu rất nghiêm túc, không giống như đang chửi người, nhưng ngữ điệu lại mang theo chút hung hãn.
Có thể là mấy từ này không phù hợp với hình tượng của Thẩm Kinh Từ, Khâu Sam Nguyệt đầu tiên là kinh ngạc nhướng mày, sau đó cười sằng sặc.
“Quên đi quên đi, một mình tôi mắng là được rồi, để bà nói ra mấy lời này tôi thấy tội lỗi lắm.”
Những người khác trong ký túc xá không có ở đây, không mượn được ô, hai người cùng che một cái, chen chúc cùng một chỗ vẫn có thể cảm nhận được hơi ẩm rất nhỏ rơi vào người.
Thẩm Kinh Từ đẩy cán ô, hai người lại gần nhau hơn.
Thuận miệng hỏi: “Cảm giác tội lỗi gì?”
Khâu Sam Nguyệt quay lại, cũng không nhìn con đường phía trước, cười nham hiểm với Thẩm Kinh Từ: “Luôn có cảm giác để một người đẹp trong sáng nhưng lạnh lùng nói những lời như vậy, đúng là phung phí của trời.”
Thẩm Kinh Từ không phải lần đầu tiên nghe được loại đánh giá này. Khuôn mặt của cô thiên về Giang Nam, nhưng cũng không phải chỉ có dịu dàng, khiến mọi người vừa nhìn cảm nhận phần lớn là trong sáng nhưng lạnh lùng. Giống như ánh trăng trắng sáng tỏ treo ở chân trời.
Mắt mùa thu*, mày lưỡi liềm, mặt trái xoan, môi đỏ thắm. Da trắng sứ, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng lại không mất đi khí thế.
*mùa thu là hình ảnh ẩn dụ cho đôi mắt sáng và tràn đầy sức sống.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp.
Nhưng người tiếp xúc với cô mới biết được, tính tình Thẩm Kinh Từ không lạnh lùng cũng không kiêu ngạo. Tuy rằng không thể nói là lập tức khiến người ta thích, nhưng ở chung rất thoải mái.
Khâu Sam Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm, kéo cánh tay Thẩm Kinh Từ đổi vị trí, sau đó ôm lấy vòng eo gầy gò của cô.
Vài giây sau, Thẩm Kinh Từ nghe thấy giọng Khâu Sam Nguyệt rất nhẹ, như có như không.
“Cảm ơn bà đã tới đón tôi.”
Trời mưa đường khó đi, tuy rằng đã tạnh nhưng trên mặt đất vẫn còn các vũng nước, đến dưới ký túc xá thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Mặc kệ lúc nào, một chân lý không thể thay đổi chính là dưới ký túc xá nữ vĩnh viễn đều đứng một đống các cặp tình nhân chán ngấy.
Thẩm Kinh Từ đã quen, nhưng Khâu Sam Nguyệt lại mất bình tĩnh.
Thời điểm này đúng là không tốt lắm.
Cô giật giật mí mắt, tức giận nắm chặt nắm đấm mắng tên chó kia một lần nữa.
Thẩm Kinh Từ vỗ vỗ cánh tay cô, bảo cô đừng nghĩ nữa, thu ô lại vẩy nước đi.
Vừa định xoay người dán thẻ mở cửa, bỗng nhiên nghe thấy giọng Khâu Sam Nguyệt nghi hoặc: “Ê bà, kia không phải là Diêm Mộc Hàm à?”
Thẩm Kinh Từ đã từng nghe qua cái tên này, một nữ sinh rất xinh đẹp, như là hoa hồng diễm lệ, liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ.
Từ lúc mới nhập học đã có người nói riêng, đây là một trong những tân sinh đẹp nhất năm nay.
"Mẹ kiếp, người đàn ông bên cạnh cũng rất đẹp trai. Ai vậy, bạn trai cô ấy à?" Thẩm Kinh Từ cũng không biết tâm trạng Khâu Sam Nguyệt sao có thể thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi còn thù nam, bây giờ tính hóng hớt đã bắt đầu nổi lên rồi.
Cô buồn cười nhìn qua Khâu Sam Nguyệt, nụ cười trên môi chợt tắt.
Trong nhiều cặp tình nhân như vậy, tầm mắt con người theo bản năng làm ra so sánh, tìm được cặp đôi nổi bật nhất.
Cái bóng tòa ký túc xá số một, giấu đi hai người, nếu không phải cách chỗ đó mấy mét có sáng lên một ngọn đèn đường mờ, có lẽ căn bản nhìn không thấy nơi đó.
Nhưng mà bởi vì ngọn ánh sáng có còn hơn không đó, khiến Thẩm Kinh Từ hiểu rõ.
Người đàn ông vóc dáng rất cao, ngăn cách ánh sáng . Bả vai rộng thẳng mặc một cái áo ngắn tay màu đen. Một bàn tay tùy ý đút vào túi quần, bên hông nhìn thấy xương khuỷu tay nhô ra cong lên của người đàn ông. Thêm vài phần góc cạnh sắc bén.
Đầu ngón tay người nọ kẹp điếu thuốc hẵng còn tàn đỏ, không biết Diêm Mộc Hàm nói cái gì, người đàn ông nghiêng đầu tới gần.
Nhìn như nghiêm túc, kì thực càng không tập trung.
Thẩm Kinh Từ theo tầm mắt của người nọ, thấy được vũng nước phản chiếu ánh sáng.
Người nọ đang cảm thấy nhạt nhẽo.
Giây tiếp theo, thân ảnh kia nghiêng mặt, lộ ra trong tầm mắt cô càng nhiều góc độ hơn.
Làn da người đàn ông trắng lạnh, một đôi mắt thâm thúy sắc bén, yết hầu nhô lên từ cổ gầy gò, đường nét gợi cảm.
Người đàn ông hút một hơi thuốc, sương khói xám trắng mây mù quấn thành một vòng làm mờ khuôn mặt, che khuất đi sự chán nản và mệt mỏi trong mắt. Ánh lửa thiêu đốt thành tro tàn, anh buông điếu thuốc đang ngậm ra, ngón tay gõ hai cái lên giấy thuốc màu vàng, tàn thuốc rơi xuống.
Diêm Mộc Hàm nhón chân, chỉ vào di động của mình. Dáng vẻ xinh đẹp động lòng người.
Mà người đàn ông nâng mí mắt nhìn cô một cái, chợt phát ra tiếng cười khẽ. Mũi chân không thèm để ý nghiền một viên đá lăn đến tàn thuốc, bả vai cũng run nhẹ theo.
Như được thỏa mãn.
Thẩm Kinh Từ nhắm mắt lại. Không muốn nhìn nữa, hô hấp nghẹn lại.
Cô kéo ống tay áo Khâu Sam Nguyệt, hỏi: “Bà còn muốn chờ không, tôi muốn đi lên trước.”
Vẻ mặt Khâu Sam Nguyệt buồn bực, đầu tiên là bình luận: “Đừng nói, hai người này rất xứng đôi.”
Lại châm chọc: “Mẹ nó, sao chỉ có tôi là gặp phải tên cặn bã vậy.”
Thẩm Kinh Từ thấy cô không định đi, tự mình thu hồi tầm mắt, vội vàng nói một tiếng báo mình đi lên trước, liền quẹo vào cầu thang.
Cảnh tượng vừa rồi không thể xua đi được, cô không tập trung thiếu chút nữa vấp ngã trên bậc thang, vội nắm lấy lan can.
Thật vất vả ổn định bước chân, trái tim lại truyền đến từng trận khó chịu.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, Thẩm Kinh Từ kéo xuống khóe môi khó coi, an ủi chính mình.
Bước chân không biết đứng tại chỗ từ lúc nào, đầu ngón tay nắm lấy lan can càng lúc càng chặt.
Ý thức đột nhiên bị giọng nói quen thuộc kéo về, Khâu Sam Nguyệt và Diêm Mộc Hàm không biết đã vào từ lúc nào. Đang đi lên.
Thời cơ thật đúng lúc, Thẩm Kinh Từ lập tức nghe thấy tin tức quan trọng nhất.
“Vậy bây giờ cậu với Trần Trì Ngự đang hẹn hò à?” Khâu Sam Nguyệt hỏi.
Hô hấp Thẩm Kinh Từ cứng lại, không tự chủ thả nhẹ bước chân.
Cô dùng tốc độ như rùa bò đi lên lầu, duy trì khoảng cách thích hợp với hai người phía dưới.
Vừa không bị phát hiện, lại nghe được rõ ràng.
Cô lặng lẽ nghe đáp án.
Nghe lén, Thẩm Kinh Từ có hơi phỉ nhổ hành vi này của mình.
Diêm Mộc Hàm đang cười, mang theo một loại thẹn thùng thuộc về tình yêu cuồng nhiệt hoặc là ám muội: “Không phải đâu.”
Không phải......
Bước chân Thẩm Kinh Từ lại chậm lại.
Giọng Khâu Sam Nguyệt có chút kích động: “Còn không phải?! Hai người còn thiếu chút là dính lấy nhau rồi.”
“Làm gì có rõ ràng như vậy!” Diêm Mộc Hàm nói xong liền đánh Khâu Sam Nguyệt.
“Trước khi khai giảng tớ đã thấy trong nhóm tân sinh viên có người spam cái tên này, nói là đẹp trai đến bi thảm.” Khâu Sam Nguyệt ngừng lại, làm như hồi tưởng lại: “Trước đây tớ còn không tin, bây giờ vừa nhìn...”
“Thật là khiêm nhường rồi.”
Hết từ, không tìm được từ miêu tả, Khâu Sam Nguyệt lại đổi câu: "Nghe nói Trần Trì Ngự... điều kiện gia đình của đàn anh Trần cũng rất tốt, người lại thông minh, tài lái xe hạng nhất, dáng vẻ anh ấy lái xe có phải đẹp trai lắm đúng không?"
“Ừa.” Diêm Mộc Hàm nâng giọng, trong giọng nói lộ vẻ đắc ý rất rõ ràng: “Chúng tớ quen nhau trong đội xe của anh ấy.”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, hâm mộ chết mất.” So sánh với chính mình, Khâu Sam Nguyệt càng bực bội thêm, cuối cùng chỉ nói một câu: “Vậy quan hệ hai người ổn định rồi cần phải mời tớ ăn cơm đó, tớ rất muốn gặp người thật.”
“Nhanh lên đó.” Khâu Sam Nguyệt tự trói hai người lại với nhau, cảm thấy Diêm Mộc Hàm là đang thẹn ngùng.
Năm nhất mới khai giảng một tháng, tuy đều đã nghe qua cái tên Trần Trì Ngự nhưng chân chính gặp qua anh lại không có mấy người.
Gia cảnh tốt, lớn lên đẹp, các loại giải thưởng thi đấu đều trong tay. Tiền đồ vô lượng, nhân sinh rực rỡ sắc màu xuất hiện ở bên cạnh mình, thậm chí còn được tận mắt nhìn thấy. Cho tới bây giờ Khâu Sam Nguyệt vẫn cảm thấy thật ảo, Diêm Mộc Hàm vậy mà có thể quen biết Trần Trì Ngự.
Trong ký túc xá, Khâu Sam Nguyệt lặp lại nội dung trò chuyện vừa rồi của mình với Diêm Mộc Hàm.
Thẩm Kinh Từ lại gội đầu một lần, trên vai khoác một cái khăn, cầm cốc nước nóng uống từng hớp nhỏ.
Tâm trạng Khâu Sam Nguyệt dao động rất lớn, nói cả đêm miệng cũng khô khốc, bèn đi ra ngoài rót ly nước.
Lúc trở về, Thẩm Kinh Từ vẫn còn thất thần.
Đáy cốc đập xuống bàn, phát ra một tiếng nặng nề.
“Đậu xanh, tớ vừa thấy Diêm Mộc Hàm lại ăn mặc đẹp đi ra ngoài.”
Thẩm Kinh Từ cầm bút, nghe tiếng quay lại, thấy Khâu Sam Nguyệt nháy mắt ra hiệu với cô: “Nhất định là đi tìm Trần Trì Ngự.”
“Mười một giờ đêm, cũng chỉ có người sống về đêm mới bằng lòng hoạt động.”
Khâu Sam Nguyệt dựa vào mép bàn, lắc đầu chậc chậc cảm khái: “Trần Trì Ngự, vừa nhìn đã biết đỉnh rồi.”