Mưa rơi tí tách đến tận tối, Thẩm Kinh Từ có một buổi hẹn chụp ảnh ở thành phố A, bởi vì lộ trình chậm trễ nên đến gần tối mới đi.
Đi xe gần bốn giờ, lúc hơn mười giờ tối cuối cùng cũng nhìn thấy bảng số dặm đường.
Khi ra khỏi đường cao tốc, tốc độ xe chậm rãi tràn vào trong đèn neon đi đi dừng dừng.
Thẩm Kinh Từ cúi đầu gọi lại cho Cố Niết: "Ừm, đã ra khỏi đường cao tốc rồi, chắc nửa tiếng nữa sẽ đến khách sạn.”
Cố Niết bên kia nói gì đó, Thẩm Kinh Từ cười: "Em cũng không phải ba tuổi, những thứ này đều biết mà, yên tâm đi.”
Tiếng còi xe xuyên qua ống nghe, ồn ào u oán. Cố Niết vừa mới xử lý xong tài liệu, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, nghe Thẩm Kinh Từ nói, vẫn nhịn không được nói đùa: "Em ở với anh vẫn là trẻ con.”
Đầu kia im lặng hai giây, giọng Thẩm Kinh Từ mới vang lên: “Anh nói cái gì á? Vừa rồi ồn quá không nghe rõ.”
Nghe được giọng nói, ý thức được vừa rồi mình nói gì, Cố Niết thở ra một hơi, thay bằng giọng điệu thoải mái: “Không có gì.”
Anh chuyển đề tài, hỏi còn kẹt xe không.
“Chỉ một chút thôi, bây giờ người dừng lại và qua đoạn đường này ít hơn, chỉ là...” Giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Kinh Từ đột ngột im bặt.
Quá đột ngột.
Tiếng phanh gấp và tiếng thét ngắn ngủi, sau đó, được thay thế bằng một tiếng va chạm lớn.
Bút máy bất ngờ cắt qua mặt giấy, Cố Niết không thể khống chế được lực ngón tay: “Làm sao vậy?”
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng dòng điện, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng đám người ồn ào.
Cố Niết ngay lập tức nôn nóng, anh đứng lên: “Kinh Từ, Kinh Từ?”
“Có nghe thấy anh nói không?”
Không trả lời, như cách nhau hàng cây số.
Tim đập liên tục, như nước đóng băng.
......
Dịch Thuận Từ ngồi xe ba tiếng, cảm giác say xe khiến cô buồn nôn, cuối cùng nhịn không được oán trách: "Anh, anh không thể lái ổn định một chút hả?”
“Các anh đua xe đều chạy nhanh như vậy à? Anh không lấy được vợ nên cũng không cần mạng luôn phải không?”
Nghe vậy, Trần Trì Ngự nhướng mày, cười nhẹ hỏi lại: "Anh? Sẽ không lấy được vợ?”
Dịch Thuận Từ bị anh làm cho nghẹn lời, nhìn không quen bộ dạng phóng đãng của anh trai nhà mình, cuối cùng chỉ quăng cho anh ánh mắt khinh bỉ.
Trần Trì Ngự không buông tha, anh đưa tay, cửa sổ xe mở ra, nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Đừng nôn ra xe của anh.”
Gió mát thổi vào, dễ chịu hơn rất nhiều.
Dịch Thuận Từ cũng sắp xù lông, cô tức giận nuốt vào miếng bánh mì cuối cùng, lập tức chuyển hướng sang Trần Trì Ngự, còn có chút tủi thân: “Em sắp kết hôn rồi, anh không thể nhường em được sao?”
Trong cổ họng người đàn ông phát ra một tiếng ậm ừ, rất khẽ.
Anh lên tiếng: “Bên trên có dầu bạc hà đấy, tự thoa đi.”
Dịch Thuận Từ mừng rỡ, quả thật trong hộp đựng đồ có một chiếc hộp màu xanh nhạt.
Thoa huyệt thái dương xong, lại đặt dưới mũi hít một lát, thoải mái như chú mèo mới được vuốt lông cho, cô thở ra một hơi dài: "Thoải mái quá.”
Dịch Thuận Từ nói nhiều, hoàn toàn không để cho cái miệng rảnh rỗi.
Cô thuận miệng hỏi, nhưng cũng có ý trêu ghẹo: “Trần đại thiếu gia còn có thể chuẩn bị mấy thứ này? Không phải là cô nào đó cho chứ.”
Dịch Thuận Từ ngắm nghía dầu bạc hà, nhìn trái nhìn phải, lén ghi lại nhãn hiệu, dự định trở về sẽ mua một lọ.
Nhưng mà, khi ngước mắt lên, lại phát hiện nụ cười trên khóe môi Trần Trì Ngự dường như nhạt đi một chút.
Giống như ảo giác.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, cô không nhịn được hỏi: “Em nói sai cái gì sao?”
“Không có.”
Vài giây sau, giọng nói không có cảm tình vang lên. Giọng Trần Trì Ngự hơi lạnh: “Dùng xong thì để lại chỗ cũ.”
“......”
Xì, keo kiệt muốn chết, Dịch Thuận Từ oán thầm, âm thầm ghi sổ.
......
Cuối cùng cũng qua đoạn kẹt xe, đoạn đường trống trải không đến năm trăm mét, Dịch Thuận Từ bỗng nhiên nhìn thấy phía trước tụ tập rất nhiều người.
Cô ngồi thẳng dậy, cúi đầu muốn xem phía trước xảy ra chuyện gì.
“Anh, phía trước có chuyện gì vậy?”
Trần Trì Ngự không có thói quen hóng chuyện, nhưng thị lực tốt, liếc mắt một cái liền thấy trong đám người vây quanh tỏa ra làn khói đen xám.
Hai chiếc xe đụng nhau, không thấy rõ cụ thể.
Trần Trì Ngự quay vô-lăng, chuẩn bị đi vòng qua.
Dịch Thuận Từ bám vào mép cửa sổ, cũng thấy rõ bên kia đang vây quanh cái gì.
Cô thu lại ánh mắt, không có dị nghị gì với hành động đi đường vòng của Trần Trì Ngự.
Tuy rằng rất muốn đến khách sạn sớm để ngủ một giấc thật ngon, nhưng vẫn đừng cố chen chúc ở hiện trường tai nạn mà đi tốc độ rùa bò thì tốt hơn.
Ngã tư đường, chiếc xe việt dã màu đen dừng trước đèn đỏ.
Còn lại 48 giây.
Có thể là do ngày hôm nay quá oi bức, cũng có thể là nguyên nhân khác, vẻ mặt của Trần Trì Ngự lúc này không tốt lắm.
Xương mày anh rất cao, ánh sáng từ bốn phương tám hướng chiếu tới, đổ bóng trên khuôn mặt ánh, làm cho hình khối gương mặt sắc bén hơn nhiều. Đẹp không nói nên lời.
Nếp gấp hai mí mắt sâu, nhiều hơn vài tia lệ khí kiệt ngạo không thể với tới, nhưng nốt lệ chí ở khóe mắt trái lại tăng thêm vài phần tà ác.
Trần Trì Ngự gõ ngón tay trên vô lăng, muốn hút thuốc.
Xương cổ tay lộ ra, trắng trẻo, mát lạnh mà săn chắc. Ngón tay chạm vào cổ áo, màu sắc đối lập rõ ràng.
Rõ ràng là động tác không mấy liên quan, lại để lộ ra vài điều muốn nói.
Hai nút áo bị kéo ra, như có thể thở được một hơi.
Chân đạp lên chân ga, lông mày nhăn lại. Xe phát ra tiếng động cơ chuẩn bị chạy.
Anh hoạt động cổ, tại khoảng khắc thu hồi ánh mắt, cực kỳ đột ngột.
Đèn đỏ chuyển xanh, mấy chiếc xe xung quanh không hẹn mà cùng lựa chọn đi đường vòng.
Ngay khi Dịch Thuận Từ vừa vặn nắp chai nước, xe việt dã đột nhiên chuyển hướng.
Miệng chai bé nhỏ không cẩn thận tràn ra, nước đổ hết lên đùi cô.
“......”
Dịch Thuận Từ không nhịn thêm được một giây nào nữa, gào lên: “Trần Trì Ngự!”
Cô gái nhỏ giận dữ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Anh có chứng nổi giận trên đường à! Rẽ nhanh như vậy làm gì!”
Cô vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra, lau nước đổ.
Câu tiếp theo còn chưa nói ra khỏi miệng, xe lại bất ngờ dừng lại.
Dịch Thuận Từ còn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì, Trần Trì Ngự đã xuống xe.
“Hả? Anh đi đâu đấy?”
......
Xung quanh rất ồn ào, đầu cũng rất choáng, đủ loại người vây thành một vòng tròn chặt chẽ, làm cho người ta hoảng sợ.
Thẩm Kinh Từ nắm chặt điện thoại di động, không được tự nhiên muốn lùi lại, gót chân va vào gạch bên đường dành cho người đi bộ, không có cách nào để lùi.
Những âm thanh khác nhau vang lên:
“Cô gái, đầu cô chảy máu rồi, có muốn đi bệnh viện trước không?”
“Giấy vệ sinh này, lau trước đi.”
“Có thể nghe thấy chúng tôi nói không?”
......
Thẩm Kinh Từ không nhịn được nhíu mày, quá hỗn loạn.
Từ vụ va chạm còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã bị người ta kéo xuống ép sang bên này.
Có người nhét giấy vào tay cô, Thẩm Kinh Từ sờ soạng một tay máu ấm mới phát hiện mình dùng sai tay, giấy vệ sinh vẫn còn ở trong tay.
Trong hỗn loạn, có người tới gần, muốn nắm cổ tay Thẩm Kinh Từ.
Thẩm Kinh Từ theo bản năng tránh ra, còn chưa kịp ngẩng đầu, đã nghe thấy một giọng nói khiến người ta khó chịu.
“Em gái, không phải người địa phương nhỉ, đi, anh đưa em đi bệnh viện.”
“Chậm trễ thêm, ngộ nhỡ bị phá tướng thì không tốt.”
Gã đàn ông mập mạp mà thô tục.
Tay cô nắm chặt, móng tay găm vào lòng bàn tay, làm cho mình tỉnh táo.
Cô cố mở cổ họng ra, giọng hơi khàn.
“Không cần......”
Người đàn ông thấy Thẩm Kinh Từ không dễ lừa, hét to với người xung quanh: “Giải tán đi, giải tán đi, tôi đưa em gái tôi đi bệnh viện khám, đây là họ hàng xa nhà tôi.”
Thẩm Kinh Từ nhíu mày, lập tức nghĩ đến điều gì đó, ý nghĩ ghê tởm lồ lộ hiện ra.
Cô nắm chặt điện thoại di động, nếu không được thì sẽ quăng đi.
Nhưng mà, một giọng nói dứt khoát tàn bạo áp đảo cô, trực tiếp đạp về phía thân hình mập mạp trước mặt cô.
“Cút ngay.”
Trong nháy mắt, người chắn trước mặt cô bị đá văng, va vào mặt đường phát ra tiếng bịch. Người nọ giống như một bãi thịt nát, vừa vặn ngã xuống bên chân Thẩm Kinh Từ.
Giọng nói kia giống như một sợi dây, chấn động thần kinh cô.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên.
......
“Thằng nào? Đụ má mày muốn chết à?”
Người kia ôm đùi, mặt đen không nhìn rõ ngũ quan. Miệng vừa mở ra chính là lời mắng chửi khó nghe.
Thẩm Kinh Từ không nghe rõ lắm, ánh mắt cô sững sờ nhìn Trần Trì Ngự, trước mắt giống như một giấc mơ.
Dưới ánh đèn đường, thân ảnh Trần Trì Ngự bị kéo rất dài.
Mà bóng dáng đám người chung quanh rải rác trên mặt đất thành một vòng tròn.
Vài người trở thành nhân vật chính của trò khôi hài.
Chợt, cô nhìn thấy Trần Trì Ngự cười nhẹ, rất trầm.
Người đàn ông bước tới gần người nằm trên mặt đất, ánh mắt khinh thường lại kiêu căng. Một đầu gối khụy xuống, một khuỷu tay chống trên đầu gối, nhìn đống bùn nhão kia như nhìn một vật chết.
Anh còn chưa làm gì, gã đàn ông đã nóng nảy.
“Cút...... Cút ngay.” Người đàn ông kia nửa chống hai tay xuống đất, muốn đứng lên. Nhưng toàn thân vô lực.
“Mày muốn cút như nào?” Khóe môi Trần Trì Ngự giật giật, giọng điệu cà lơ phất phơ. Xương cổ tay nhô ra gân xanh, đẩy gã một cái, người liền ngã trở về.
Chỉ là lần này, người đó lăn đến cách Thẩm Kinh Từ gần hơn.
Thẩm Kinh Từ thấy Trần Trì Ngự giương mắt nhìn qua bắp chân cô, cau mày, không chút khách khí kéo cổ áo người đàn ông ra xa.
Cô rất ít khi thấy Trần Trì Ngự như vậy. Là điềm báo cơn bão sắp tới.
Người đàn ông thu lại nụ cười, hơi cúi thấp lưng, xương cốt sau cổ nổi lên rõ ràng, lưu loát sắc bén.
Trần Trì Ngự vươn tay, động tác tùy ý nhưng không cho phép người nọ phản kháng. Động tác không nhẹ không nặng, vỗ vào mặt gã.
Thẩm Kinh Từ dần hoàn hồn, cô cả kinh, vừa định ngăn cản liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng “Đừng nhúc nhích”.
Nhận thấy khe hở, trên khuôn mặt đầy dầu mỡ run rẩy.
Gã rụt xuống, lại mạnh miệng: “Mày chờ đó cho tao, nhiều người nhìn như vậy, mày...”
Lời còn chưa dứt, gã bỗng nhiên im lặng.
Trần Trì Ngự chẳng qua chỉ làm một động tác giả, đã dọa được tên kia rụt cổ về.
Hình như thấy buồn cười, Trần Trì Ngự cười một tiếng, anh đứng lên, dùng khăn giấy lau ngón tay. Anh cụp mắt, cổ tay hoạt động như đang suy nghĩ.
Có một dự cảm xấu. Thẩm Kinh Từ theo bản năng bước về phía trước một bước.
Sau khi gặp lại, lần đầu tiên cô gọi tên anh: “Trần Trì Ngự---”
Nghe thấy tiếng động, động tác của người đàn ông dừng lại.
Anh chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm cô, lửa giận trong mắt còn chưa thu hết, giống như Satan đi ra trong đêm tối vô tận.
Môi Thẩm Kinh Từ mấp máy, nhưng vẫn chưa lên tiếng.
Trần Trì Ngự nhìn cô, nâng mắt nhìn, khuôn mặt tái nhợt bị nhuốm máu đỏ tươi, chói mắt.
Khăn giấy màu trắng rơi xuống, nhẹ nhàng bay bổng.
Che khuất mặt người đang nằm dưới đất.
“Được, tôi chờ.” Anh nhấc chân, giày bốt Martin da đen nghiền lên ngón tay mập mạp của gã đàn ông.
Anh cười không kiêng nể, lời cảnh cáo rõ ràng phun vào lỗ tai gã đàn ông: “Tốt nhất mày nên cầu nguyện em ấy không sao đi, bằng không....”
Gã đàn ông nhìn đôi mắt đen kịt của Trần Trì Ngự, bỗng nhiên có dự cảm.
Nếu không, gã sẽ bị giết chết.
Lặng ngắt không tiếng động, khí thế của Trần Trì Ngự quá mức mạnh mẽ.
Đám đông giải tán, gã đàn ông vừa lăn vừa bò dưới đất, lúc đi cũng không quên mạnh miệng chỉ trỏ.
“Chờ đó...”
Nhưng chỉ được vài giây, trò hề kết thúc.
Thẩm Kinh Từ sững sờ nhìn thân ảnh kia đi về phía mình.
Anh đứng ngược sáng, lần này cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng của Trần Trì Ngự.
Nhưng mà chỉ một giây sau, Thẩm Kinh Từ liền chật vật cúi đầu.
Không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như vậy, Thẩm Kinh Từ cắn chặt môi không nói nên lời.
Cô cụp mắt, nhìn vạt váy xếp ly của mình.
Xấu hổ đan xen khó xử, còn có các loại cảm xúc quỷ dị kỳ quái thiêu đốt toàn thân.
“Thẩm Kinh Từ.”
Cô ấy nghe thấy tên mình. Tiếp theo là khứu giác minh mẫn. Sự lạnh lẽo của thuốc lá trộn lẫn với sự tươi mát của cam bergamot* bao bọc lấy cô.
*là loại trái cây thơm có kích thước của một trái cam, với màu vàng tương tự như trái chanh.
Đã bao lâu rồi không nghe thấy giọng nói của anh. Phần ký ức bị che giấu trong góc kia bị phủi đi bụi bặm.
Mũi Thẩm Kinh Từ chua xót.
“Thẩm Kinh Từ.” Anh lặp lại một lần nữa.
Dè dặt, khó chịu, muốn chạy trốn, các loại từ ngữ không tốt, tất cả đều xuất hiện trên người Thẩm Kinh Từ, động tác cuộn tròn ngón tay của cô không thoát được tầm mắt của người nọ.
Người đàn ông cau mày, cảm xúc trong mắt bị sự khó chịu do trái tim co rút truyền đến thay thế.
Giây tiếp theo, đuôi mắt bị một luồng nhiệt ấm áp áp vào.
Thẩm Kinh Từ ngẩn ra, chợt nghe giọng Trần Trì Ngự: “Đừng sợ, anh ở đây.”
“Không sao.” Ngón tay anh xoa xoa hai cái như an ủi, lại buông ra: “Đừng khóc.”
Cô muốn nói gì đó, lại không biết mở miệng từ đâu, còn chưa hoàn hồn, hai chân đã nhấc lên khỏi mặt đất.
Thẩm Kinh Từ cả kinh, cô ngước mắt lên, độ cong hàm dưới của người đàn ông góc cạnh đẹp mắt, chỉ có điều ngay cả khóe môi cũng kéo thẳng.
“Không...” Thẩm Kinh Từ theo bản năng liền muốn giãy dụa nhảy xuống, bây giờ bọn họ không có quan hệ gì, huống chi...
Cô nhìn thấy cô gái kia vẫn đứng cạnh Trần Trì Ngự.
Cái này tính là gì.
Trần Trì Ngự mắt điếc tai ngơ, trực tiếp bế người lên ghế phụ.
“Quay lại đây.” Giọng anh không giống như đang thương lượng, cường thế áp đặt.
Trần Trì Ngự cầm khăn giấy sạch sẽ lau trán cho Thẩm Kinh Từ.
Ánh mắt anh rất sâu, như mực không thể tan chảy, làm cho người ta nhìn không thấu.
Thẩm Kinh Từ không được tự nhiên muốn né tránh, lại bị Trần Trì Ngự nhanh mắt nắm cằm cô, không cho quay đi.
“Anh không thể để em xảy ra chuyện gì dưới mí mắt anh nữa.”
“Cho nên đừng từ chối anh.”
Thẩm Kinh Từ dừng lại, ánh mắt lóe lên.
Nhưng cô gái ngồi sau kia giống như một cái gai đâm vào tay cho cô tỉnh táo. Cô cố nén trái tim khó chịu, run giọng nhắc nhở: “Trần Trì Ngự.”
Trong yên tĩnh, động tác của anh dừng lại, con ngươi đen nhánh sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô.
“Niên Niên, đừng run.”
Vết thương không lớn, lúc mới từ trên xe xuống cô thậm chí còn không cảm giác được. Qua tiếng kinh hô của người qua đường, cô mới biết.
Chẳng qua vừa rồi không cẩn thận chạm vào, vết máu đông lại, cho nên mới nhìn khiếp người.
Thẩm Kinh Từ khô khan lặp lại: “Không đau.”
Sắc mặt Trần Trì Ngự rất tệ, trên người tràn ngập lửa giận dọa người, bàn tay nắm vô lăng nhô ra gân xanh, như đang cố nhẫn nại.
Anh ném khăn giấy dính máu trong tay, xoay người kéo dây an toàn, ‘Lạch cạch’ cài dây đai.
Kỳ lạ như một giấc mơ.
Khoa cấp cứu của bệnh viện sáng đèn.
“Đêm nay làm phiền anh rồi, em tự lo được.” Thẩm Kinh Từ đã bình tĩnh lại, đẩy cửa đi vào trước, quay đầu nhìn về phía Trần Trì Ngự.
Trần Trì Ngự nhìn hiểu ý cô, không nói gì, chỉ hất cằm ý bảo Thẩm Kinh Từ có thể đi vào.
Anh sờ vào túi mới nhớ ra thuốc ở trên xe.
Điện thoại di động rung lên.
Giọng Dịch Thuận Từ tê tâm liệt phế truyền ra “Anh, có phải anh quên Hồ Đại Minh rồi không..."
“......”
Mi tâm Trần Trì Ngự khẽ động, đưa điện thoại ra xa.
Trong giọng nói lộ ra sự không kiên nhẫn: “Biết rồi.”
Dịch Thuận Từ thành thật ngồi ở ghế sau, nhìn thấy Trần Trì Ngự, nghiêng người muốn tìm người con gái vừa rồi.
“Cô ấy thì sao?”
Bộ dáng của cô gái kia, lông mày cong, mắt như hồ nước mùa thu, rất xinh đẹp, không phải đẹp động lòng người, mà là chỉ cần nhìn cô ấy một cái sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lập tức có thể nhìn ra quan hệ của hai người rất thân thiết.
Trần Trì Ngự không để ý, anh mở hộp đựng đồ phía trước, lấy ra một hộp Hoàng Hạc Lâu.
Người đàn ông lời ít ý nhiều: “Lát nữa có người tới đón em.”
Dịch Thuận Từ không muốn: “Anh cứ như vậy bỏ lại em gái mình? Vừa rồi em cũng không quấy rầy hai người mà.”
Nhưng mà người đi dứt khoát, một tia do dự cũng không có, bước chân vừa vững vừa vội.
-
May mắn vết thương không sâu, nhìn chỉ dọa người.
Suýt nữa phải khâu lại.
Thẩm Kinh Từ xử lý xong vết thương, bệnh nhân kế tiếp đi vào.
Cô đóng cửa lại, ngước mắt lên liền nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh.
Đèn trắng sáng rực trên đỉnh đầu, người đàn ông nghe thấy tiếng động, nhướng mắt liếc qua.
Mặt mày hờ hững, trong hành lang vắng lặng, kiêu ngạo coi thường.
Một khắc kia, trái tim Thẩm Kinh Từ như bị đâm thật mạnh.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, liền xoay người muốn chạy trốn.
Như vậy thì không lễ phép lắm, nhưng đêm nay hiển nhiên không thích hợp để ôn chuyện. Cô không trào dâng được chút cảm xúc nào.
Cổ tay bất ngờ không kịp đề phòng bị giữ chặt, Trần Trì Ngự tới gần.
“Để anh xem.”
Thẩm Kinh Từ đẩy Trần Trì Ngự ra, không chút do dự, giọng cô run rẩy không kiềm chế được: “Không cần.”
Dây xích không cẩn thận va vào xương tay của Trần Trì Ngự, rất nhanh xuất hiện một vết đỏ.
Thẩm Kinh Từ nhìn tay anh, động tác ngừng lại.
Lông mi cô run rẩy, ngập ngừng một câu: “Xin lỗi.”
Tay còn dừng giữa không trung, cảm giác cơn đau âm ỉ truyền đến từ khớp xương. Trái tim lại truyền đến sự nhức nhối ngắn ngủi. Trần Trì Ngự không đi tiếp, khoảng cách giữa hai người lại kéo dài, giọng nói của anh hơi không kiên nhẫn, lộ ra phần phiền não.
“Cứ nhất định phải như vậy?”
Thẩm Kinh Từ không trả lời.
Cô rũ mắt xuống, nghiêm túc nói, cũng không nghe ra sự khổ sở: “Đêm nay rất cảm ơn anh, lát nữa có bạn tới đón em... Trước hết...”
Cô cố gắng cư xử bình thường.
Trần Trì Ngự đứng đó, cơn nghiện hút thuốc lại trỗi dậy.
Thẩm Kinh Từ nói xong, tầm mắt của anh dừng lại vài giây trên hàng mi cong. Như đắm mình trong âm thanh.
Anh thuận theo lời cô, môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt phun ra mấy chữ: “Không cần cảm ơn.”
Trần Trì Ngự là con cưng của trời, cuộc sống quá suôn sẻ, không có gì không thể có được, càng không có gì không thể thay thế đối với anh.
Cho nên anh chưa bao giờ là người dây dưa quá nhiều, giống lúc chia tay như năm đó, ngay cả lần gặp cuối cùng cũng không cần.
Trước kia Thẩm Kinh Từ là người thích khóc, đuôi mắt ửng đỏ suýt nữa khóc òa lên.
Nghĩ đến câu nói đêm nay của anh - -
Anh không thể để em xảy ra chuyện gì dưới mí mắt anh nữa.
Chỉ thế thôi.
Cô cực lực ẩn nhẫn, may mà điện thoại của Cố Niết đã cứu vớt cô.
“Đại sảnh tòa nhà cấp cứu.” Thẩm Kinh Từ báo địa chỉ xong, rất nhanh nhìn thấy bóng dáng Cố Niết.
Cố Niết đỡ lấy Thẩm Kinh Từ, trông thấy băng gạc trên trán Thẩm Kinh Từ, lông mày nhíu chặt: “Sao bị giày vò thành như vậy rồi, còn đau không?”
Thẩm Kinh Từ như tìm được bến bờ, khẽ lắc đầu.
“Không sao đâu.” Cố Niết vỗ vỗ lưng Thẩm Kinh Từ, nhẹ giọng an ủi: “Anh đưa em trở về.”
Toàn bộ quá trình, Trần Trì Ngự giống như một người ngoài cuộc.
Có lẽ là khí thế quá mạnh mẽ, cuối cùng Cố Niết cũng dành thời gian nghĩ xem đối phương là ai.
“Đây là?” Cố Niết cảm thấy người trước mắt nhìn hơi quen mắt.
Thẩm Kinh Từ còn chưa nói gì, đã có người mở miệng trước.
“Trần Trì Ngự.”
Trì là người không phải vật trong ao, ngự là hạc ngự tranh hàm tiễn.
Như trở lại năm đó.
Ngày đó, giọng điệu của anh cũng là như vậy.
Mùa đông năm 2015.
Anh nói, Thẩm Kinh Từ, thử với tôi xem.
Nhớ rõ quá, cũng không phải là chuyện tốt.
“Đi thôi.” Cô không nhịn được cắt ngang, bám chặt vào khuỷu tay Cố Niết.
Vài giây sau, cô lờ đi tầm mắt của người kia, lặp lại lần nữa, cắn răng nói rõ chữ cuối cùng.
Như dùng hết toàn lực để nói ra.
“Cố Niết, chúng mình đi thôi.”