Tối hôm đó, bên ngoài sấm chớp đùng đùng, nhưng Thẩm Kinh Từ đã có một giấc ngủ bình yên trên chiếc giường êm ái. Trần Trì Ngự thì ở phòng bên cạnh. Dường như trong lúc cô đang ngủ đã có một hơi thở dần dần đến gần. 8h30 sáng, Thẩm Kinh Từ bị tiếng gõ cửa đánh thức, giọng Trần Trì Ngự vang lên ngoài cửa, anh gọi tên cô.

Thẩm Kinh Từ mở mắt ta, khung cảnh xa lạ khiến cô đờ đẫn trong vài giây, kí ức dần dần quay trở lại. Cô ngồi bật dậy rồi nhìn ra phía cửa. Thẩm Kinh Từ lúng túng trong giây lát, giọng nói khi mới thức dậy vẫn còn hơi khàn và nhỏ. Cô hét to về phía của : “Chờ...Chờ một chút”.

Người ngoài cửa thấp giọng cười, cũng không thúc giục cô nữa, anh chỉ nói: “Ra ngoài ăn sáng đi.”

Thẩm Kinh Từ vội vàng xuống giường tìm dép lê, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tối hôm qua, Trần Trì Ngự đưa cô về phòng, anh bật đèn ngủ, nói với cô anh ở ngay phòng bên cạnh, có việc thì có thể đến tìm anh bất cứ khi nào. Người đàn ông nở nụ cười vừa mệt mỏi vừa lưu manh, kéo dài giọng. Có một bóng người cao lớn đứng ngay ở cửa, che hết tầm mắt cô.

Nhìn thế này thì ai nhát lắm cũng không thấy sợ hãi nữa.

Sau khi Thẩm Kinh Từ tắm rửa xong, cô đứng nhìn mình trong gương. Mái tóc hơi rối, Thẩm Kinh Từ chau chuốt lại rồi mới chuẩn bị đi đến bàn ăn. Trần Trì Ngự ngồi vào bàn, anh đặt chiếc điện thoại xuống. Mái tóc gọn gàng như mới gội nhưng chưa được sấy khô, trông vừa sạch sẽ vừa sang trọng: “Ăn xong anh sẽ đưa em về.”.

Thẩm Kinh Từ lại nhìn lại lần hai, cô ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi lại xem anh có thuận đường không. Trần Trì Ngự ngước mắt lên nhìn cô, nở nụ cười trêu chọc: “Không thuận cũng phải thuận.”. Thẩm Kinh Từ xém chút nữa bị sặc. Sợ bị lộ nên cô nhét ngay một miếng bánh mì vào miệng.

Trần Trì Ngự mua rất nhiều đồ ăn, nhưng nhìn Thẩm Kinh Từ lại không có cảm giác thèm ăn gì cả. Một lúc sau, anh buông đũa. Anh liếc nhìn những thứ trên bàn, rồi nhìn Thẩm Kinh Từ, tỏ vẻ không hài lòng: “Ăn no chưa?”

Thẩm Kinh Từ uống hết ngụm sữa cuối cùng rồi gật đầu với anh.

“Mới ăn vài miếng mà no rồi.” Trần Trì Ngự đẩy một dĩa há cảo tôm đến trước mặt Thẩm Kinh Từ: “Ăn thêm đi.”

Thẩm Kinh Từ lặng lẽ nhìn anh, cô tự hỏi một cô gái có thể ăn nhiều như vậy vào buổi sáng sao? Ngón tay cô hơi cong lại, ấm ức trả lời: “Nhưng rõ là em đã ăn rất nhiều rồi.”

Anh cười nói: “Ăn như mèo ấy.”

Ngón tay cô càng cuốn cong hơn. Cô yên lặng ngại ngùng nhìn đi chỗ khác.

Mặt đất bị ẩm sau cơn mưa, đọng lại trong không khí một mùi rất đặc biệt. Bầu trời rất trong xanh, tòa nhà ký túc xá như vừa được gột rửa sạch sẽ. Trên đường có nhiều vũng nước do đường có nhiều ổ gà, nhìn như những “thung lũng nhỏ” trên đường.

Trần Trì Ngự dừng xe ngay dưới tòa ký túc xá cho Thẩm Kinh Từ. Chiếc Maybach màu đen của anh đã thu hút sự chú của mọi người xung quanh. Nhưng Trần Trì Ngự thì tỏ vẻ không quan tâm, hoặc là anh đã quen với điều đó rồi.

Trước khi xuống xe, anh còn đặc biệt nhắc nhở Thẩm Kinh Từ: “Nhớ uống thuốc đúng giờ.”

Thẩm Kinh Từ bất giác cau mày. Thuốc đắng lắm, tối qua trước khi đi ngủ Trần Trì Ngự còn ép cô uống. Cô không thích uống thuốc nhưng vẫn không thể chống lại được sức ép trong lời nói của Trần Trì Ngự.

Cô vừa định xuống xe thì đã bị người nào đó mà ai cũng biết là ai giữ lại. Không thể phản kháng nên cô chỉ đành nuốt ngụm nước bọt rồi gật đầu với anh. Thẩm Kinh Từ dùng hai tay giữ lấy chốt cửa xe, như một kẻ có tội đang muốn bỏ trốn. Một giây trước khi mở cửa thành công thì chốt cửa kêu lên một tiếng “cạch”. Cửa xe bị chặn lại, Thẩm Kinh Từ cứng đờ ra. Giọng Trần Trì Ngự ở phía sau chầm chậm truyền tới, cố ý tiến sát lại gần Thẩm Kinh Từ: “Em vội làm gì?”

“…” Thẩm Kinh Từ miễn cưỡng dời ngón tay ra khỏi chốt cửa, chậm rãi nói: “Không, không vội…” Cô gượng cười thêm hai lần nữa.

“Được rồi” Mặt Trần Trì Ngự không tỏ vẻ gì, giọng anh khàn khàn, xoay người sang một bên, chống tay trái lên vô lăng, híp mắt nhìn gương mặt tội lỗi của Thẩm Kinh Từ :“Đừng tưởng anh nhìn không ra.”. Anh tiến lại gần, giọng điệu nặng nề hơn, Thẩm Kinh Từ giờ đây không thể cưỡng lại được mùi bạc hà thơm mát trên người anh.

Thẩm Kinh Từ không thể không trốn tránh: “Em không có”

Trần Trì Ngự gật đầu, cả người lùi lại, buông tay ra: “Được thôi.”

Thẩm Kinh Từ cũng không nghĩ lại dễ dàng như vậy.

Ngay giây sau, trong ánh mắt lạnh lùng đó lại hiện ra ý cười. Anh có vẻ rất vô tư, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Thẩm Kinh Từ: “Nhớ quay video khi uống thuốc.”

“???”

Giọng anh rất nhẹ nhàng và êm tai, nhưng trông Thẩm Kinh Từ thì giống như một con thỏ đang sợ hãi, nhìn Trần Trì Ngự với vẻ mặt nghi ngờ. Ngược lại Trần Trì Ngự thì rất bình tĩnh, đôi môi khẽ mấp máy, chậm rãi nói mấy chữ: “Anh muốn kiểm tra.”

Anh cố ý đặt tay lên chốt khóa xe, như thể nói rằng sẽ không cho Thẩm Kinh Từ đi nếu cô không đồng ý đề nghị của anh.

Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt, ánh mắt Thẩm Kinh Từ dời ra bên ngoài cửa sổ, hình như có nhiều người đang đứng nhìn. Dù là người hay xe thì đều gây chú ý. Sau vài giây thì Thẩm Kinh Từ cũng phải chịu thua trước, trước áp lực nặng nề nên cô đành phải gật đầu.

Cuối cùng Trần Trì Ngự cũng hài lòng. Thẩm Kinh Từ vừa xuống xe đã chạy nhanh vào ký túc xá mà không ngoảnh đầu nhìn lại, như thể đang có sói hổ báo sau lưng.

Cô tức giận mắng thầm con sói trắng nhỏ kia.

...

Hai tiết học hôm nay đều rơi vào buổi chiều. Khi Thẩm Kinh Từ bước vào ký túc xá thì Khâu Sam Nguyệt vẫn còn ngủ. Dường như Trần Trì Ngự đã tính toán thời gian, tin nhắn đến rất đúng lúc.

Yu: “Video.”

Chỉ có một từ nhưng đã khiến cho Thẩm Kinh Từ có cảm giác cam chịu, chạy không thoát. Nghĩ đến việc phải uống mấy viên thuốc đắng ngắt đó, cô như muốn ngất đi. Cô mím môi dưới, miễn cưỡng xoay người lấy cốc nước.

Gồm 1 gói cốm và 3 viên con nhộng. Thuốc màu nâu đen nhìn thôi đã thấy đắng rồi. Thẩm Kinh Từ ngồi xuống, miễn cưỡng nhấc điện thoại lên. Khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trong mấy ảnh, cô nhìn mình trong máy, tay không động đậy mà ngây người mấy phút.

“Từ Từ, bà đang làm gì vậy?”

!! Giọng nói kia đã thành công ngăn cản cô, bàn tay sắp giơ lên của cô nhanh chóng trở về vị trí ban đầu. Cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy Khâu Sam Nguyệt chui đầu ra.

“Bà về rồi.” Giọng Khâu Sam Nguyệt vẫn còn ngái ngủ. Thẩm Kinh Từ ậm ừ, cô siết chặt ngón tay, những viên thuốc nằm im trong lòng bàn tay cô. Khâu Sam Nguyệt hoang mang, cố mở mắt ra, hình như cô nghĩ đến điều gì đó, cười: “Tối qua, bà ở cùng Trần Trì Ngự phải không?”

Thẩm Kinh Từ xấu hổ, ậm ừ qua loa. Khâu Sam Nguyệt bắt đầu cười khẩy nhưng mắt vẫn nhắm nghiền: “Vậy thì tốt quá.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play