Tiếng nước chảy không ngừng vang lên trong phòng tắm.
Trần Trì Ngự đặt một căn phòng trên cao, tầm nhìn rất đẹp.
Cửa sổ sát đất phản chiếu một bóng người, dáng người Trần
Trì Ngự cao lớn, đầu ngón tay còn kẹp điếu thuốc hẵng còn tàn đỏ.
Tiếng nước chảy dừng lại, trong phòng tắm vang lên tiếng
động.
Cánh cửa hé mở, âm thanh khe khẽ phát ra mang theo nhiệt
nóng trong phòng tắm ùa ra ngoài.
Bầu không khí yên tĩnh ban đêm bị phá vỡ.
“Trần Trì Ngự.”
“.......”
Một lát sau, giọng Thẩm Kinh Từ lại vang lên.
Cô hỏi lại: “Trần Trì Ngự, anh ở đâu?”
Vài giây sau, tiếng bước chân vang lên, anh trầm giọng đáp
lại.
“Ở đây.”
Những ngón tay nắm lấy tay nắm cửa siết lại, hơi nóng sau
khi tắm xong vẫn quanh quẩn bên người cô, Thẩm Kinh Từ xấu hổ hỏi: “Quần áo để
ở đâu?”
Trần Trì Ngự ho một tiếng, giọng càng ngày càng trầm.
“Đợi một chút.”
A?
Thẩm Kinh Từ mất tự nhiên kéo kéo cổ áo choàng tắm.
Nửa giờ trước, Trần Trì Ngự đã quay đầu tìm một khách sạn
gần nhất.
“Vào tắm nước nóng trước đi, thay quần áo sạch sẽ rồi lát
nữa anh đưa em về.”
Áo hoodie ẩm ướt đã thấm lạnh bị ném ra một góc, nước ấm làm
tan đi mồ hôi lạnh, ý thức Thẩm Kinh Từ mới chậm rãi quay trở lại.
“Ừm.” Cô đứng sau cánh cửa, không biết có nên đi ra ngoài
hay không.
Áo choàng tắm rộng buông thõng, che đến tận cẳng chân, để lộ
da thịt nhẵn nhụi thon thả ở cổ chân thẳng tắp, tới mắt cá chân, làn da trắng
nõn còn hơi hồng hồng.
Cánh cửa vang lên tiếng gõ, Trần Trì Ngự đứng bên ngoài đưa
điện thoại vào.
Giọng anh hơi kỳ lạ, chỉ nói đúng một chữ: “Nghe.”
Thẩm Kinh Từ ngoan ngoãn cầm lấy, anh nhanh chóng buông tay,
tiếng bước chân vang lên.
Trần Trì Ngự đi rồi.
Thẩm Kinh Từ ngẩn người nhìn điện thoại đang ở chế độ trò
chuyện.
Một số điện thoại lạ.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói chuyện.
“Tiểu thư?”
“Hả?” Thẩm Kinh Từ đoán người kia gọi mình bèn áp điện thoại
lên tai: “Ừm, xin chào.”
“Xin chào tiểu thư, vừa nãy vị tiên sinh kia đã yêu cầu một
bộ quần áo, cho hỏi số đo của cô là?”
Giọng lễ phép vang lên.
Thẩm Kinh Từ vừa nghe liền trả lời: “Cỡ S là được.”
“Vâng, số đo ba vòng là?”
“!!!” Cô nhớ tới lúc rời đi, Trần Trì Ngự có ho nhẹ một
tiếng, Thẩm Kinh Từ hốt hoảng một phen.
Gương mặt lập tức đỏ lên, lông mi Thẩm Kinh Từ run run, đầu
ong ong.
“...”
Bên kia chờ lâu không thấy trả lời, bèn hỏi lại.
Mặt Thẩm Kinh Từ đã đỏ như tôm luộc, cuống quýt báo ra ba
số, không dám nghe thêm một giây phút nào.
“Vâng, vậy chúng tôi sẽ nhanh chóng mang tới.”
Thẩm Kinh Từ ấp úng cúi đầu, cắn môi nhỏ giọng nói cảm ơn.
Giao diện trò chuyện biến mất, nhiệt độ trên người Thẩm Kinh
Từ vẫn chưa giảm.
Cô không k ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.