Trong xe, dưới ánh đèn mờ mịt, Thẩm Kinh Từ vẫn giữ tư thế. Anh cụp mắt nhìn mái tóc bồng bềnh của Thẩm Kinh Từ. Đôi mắt anh dần u ám, ngón tay vô thức xoa xoa lọn tóc cô.

Họ đậu xe bên đường, thỉnh thoảng, có những ánh đèn ô tô vụt qua ô cửa sổ phía sau.

Anh không nói, chỉ quay đầu nhìn phía trước, ánh đèn từ phòng bảo vệ sáng trưng, ​​còn hơi chói mắt. Trần Trì Ngự khép hờ mắt, mơ hồ nhìn thấy một ông lão đang thở hồng hộc ở cửa. Khói thuốc bỗng xuất hiện trong tâm trí, từng li từng tí xâm nhập vào phổi.

Ngứa. Cả tay và tim đều ngứa.

Một lúc sau, anh giơ cánh tay phải lên, anh đang mặc một chiếc áo phông đen giản dị. Cổ áo có phần hơi lỏng lẻo, vẫn còn vương mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Với anh thì mùi ấy cũng không nồng, nó được pha trộn với thuốc lá cùng mùi bạc hà, đều u tối như nhau.

“Em không muốn xem sao?” Anh đột nhiên hỏi.

Thẩm Kinh Từ nhìn lên, ánh mắt của người đàn ông cũng nhìn cô. Những ngón tay mảnh khảnh của anh đặt trên cổ áo. Cơ thể cô bị gió thổi rất khó chịu, đôi môi trở nên khô khốc, cô ngước nhìn người trước mặt mình, những cảm xúc căng thẳng dường như tan biến đi.

Trần Trì Ngữ nghiêng người nhìn cô, nhướng mày, cười hỏi lần cuối:

 “Em thật sự muốn xem sao?”

Anh lấy ngón tay cô chạm hai lần vào xương quai xanh mình, chỉ chỉ cho Thẩm Kinh Từ. Thẩm Kinh Từ ngây người một giây:

“Vết thương ở đây?”

“Không phải, là dưới vai.”

Thẩm Kinh Từ men theo xương quai xanh thẳng tắp của anh mà nhìn xuống, hình như cô có thể nhìn thấu qua mặt sau của xương bả vai. Sau vài giây, cô gật đầu.



Trần Trì Ngự khẽ mỉm cười, đầu lưỡi tiếp xúc chạm lên hàm trên như thể đã phát hiện ra điều gì đó thú vị. Anh ngừng nói, khẽ gật đầu với Thẩm Kinh Từ. Ngay từ đầu, anh đã không phải là người tốt, chẳng lẽ lại sợ bị một cô gái sàm sỡ sao? Trần Trì Ngữ cười khẩy trong lòng.

Anh quay sang một bên, vai trái nghiêng về phía Thẩm Kinh Từ. Tay nắm lấy góc áo thun, kéo lên. Ánh mắt Thẩm Kinh Từ dõi theo động tác của anh, vô thức quét qua những đường cơ săn chắc và phẳng lì trên bụng anh. Người đàn ông dùng tay phải nới lỏng góc áo, cào lên mặt trái của bộ quần áo hai lần, để lộ ra lớp vải trắng. Quần áo chỗ khác xộc xệch, các nếp gấp chồng chất, vừa xộc xệch vừa nhăn nheo.

“Thấy chưa?” Anh khịt mũi hỏi.

Miếng gạc không lớn, nhỏ hơn lòng bàn tay một chút. Dán lên da làm nổi lên một lớp.

Thẩm Kinh Từ cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi. Không khí trong xe rất yên tĩnh, còn c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play