Trần Trì Ngự một tay cầm dù, một tay
thì mở cửa ghế phụ. Thấy người trước mắt vẫn không động đậy gì, anh đến vén mái
tóc đang xõa của cô ra sau: “Em bị ướt ngốc luôn rồi à?"
Thẩm Kinh Từ rời mắt khỏi những món
đồ cao cấp trong xe, mím môi, nhìn vào mắt Trần Trì Ngự, thì thầm: “Chúng sẽ bị
bẩn đấy.”
Toàn bộ cơ thể cô đều đã ướt đẫm.
Trần Trì Ngự sững sờ, ánh mắt dừng lại trên bộ quần áo ướt sũng của cô trong
chốc lát, rồi nhìn vào chiếc ghế bọc da trong xe thì mới nhận ra ý cô là gì.
Lông mi Thẩm Kinh Từ khẽ run lên, dáng vẻ không biết nên làm thế nào.
Đôi con ngươi đen của Trần Trì Ngự
rất nhạt, phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo.
Biểu cảm trên gương mặt anh dần dần
từ bình tĩnh chuyển sang cười mỉm: “Có thể chỉ có em mới đáng giá thì sao?”
Không đợi Thẩm Kinh Từ phản ứng thì
cả người cô đã bị đưa vào trong xe.
Mưa bay phấp phới, anh đóng sầm cửa
lại, không còn bầu không khí ẩm ướt bao quanh cô. Trần Trì Ngự đi vòng qua cửa
phía bên kia.
Những hạt mưa dày đặc rơi xuống kính
xe, anh nổ máy, chiếc cần gạt đi vệt nước còn đọng lại. Ngọn đèn đường dần cách
xa, bóng dáng chiếc xe buýt cũng xuất hiện từ phía xa.
Trần Trì Ngự một tay cầm vô lăng,
một tay vỗ vỗ vào chiếc hộp, bên trong có một chiếc khăn sạch. Anh đưa cho Thẩm
Kinh Từ, hỏi: “Có lạnh không?”
Thẩm Kinh Từ nhận lấy, cả người và
tóc cô đều ướt sũng, thực sự rất khó chịu.
Cô cởi chiếc áo len rộng ra, cố gắng
không để quần áo chạm vào da hay ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.