Tới tận lúc chuông vào học vang lên vẫn chưa thấy bóng dáng Khâu Sam Nguyệt đâu.

         

Điện thoại Thẩm Kinh Từ vang lên thông báo tin nhắn.

Khâu Sam Nguyệt: [Tôi tới hàng trước ngồi đây, tôi không quay về làm bóng đèn đâu!!]

Tiếp sau tin nhắn là hàng loạt những biểu tượng icon đập bàn giận dữ.

Thẩm Kinh Từ ngẩn ra, sau đó phát hiện bị nói trúng tim đen.

Cô nhịn không được muốn cuộn người lại. Nhưng một lát sau điện thoại lại vang lên.

Cô thẳng eo, nhìn thấy Khâu Sam Nguyệt gửi một tấm hình tới…

Trong lớp học đông đúc, hình ảnh camera dừng lại ở góc cuối.

Thẩm Kinh Từ mặc một chiếc áo len tự đan màu hồng xám, cô nằm ghé trên bàn,  ngoan ngoãn hướng mặt ra bên ngoài cửa sổ.

Mà người đàn ông bên cạnh mặc một thân màu đen lãnh đạm, quai hàm tinh tế nhẵn nhụi, tóc ngắn để lộ xương mày sắc bén, cả người thản nhiên dựa vào ghế, hơi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, đuôi mắt tràn đầy ý cười.

Ở trung tâm bức ảnh, anh vươn tay ra, như muốn chạm vào tóc cô.

Trái tim Thẩm Kinh Từ đập điên cuồng, lòng bàn tay khô ráo ấm áp trong ảnh chụp như hiện ra.

Khâu Sam Nguyệt: [Rất xứng đôi.]

“Bụp.” Điện thoại không được cầm chặt mà rơi xuống.

Thẩm Kinh Từ vội vàng giữ nó lại, chân tay luống cuống, cả người tê dại.

Nghe thấy động tĩnh, Trần Trì Ngự chống tay, lười biếng nhìn qua.

Thẩm Kinh Từ vô thức liếc sang bên cạnh, tầm mắt hai người chạm nhau.

“Hửm?” Anh thản nhiên hỏi.

Tầm mắt Thẩm Kinh Từ vô thức nhìn tới đầu ngón tay cạnh huyệt thái dương.

Nhưng sắc mặt Trần Trì Ngự rất thản nhiên, như chẳng có chuyện gì cả.

Nói không chừng chỉ là vô tình chạm qua thôi.

“Không.” Thẩm Kinh Từ nghĩ như vậy liền vội vã quay mặt đi.

Cũng chẳng dám quay đầu lại, chỉ sợ lộ chuyện cô đang đỏ mặt, Thẩm Kinh Từ không dám tin lắc đầu.

Bút đen đánh dấu vài chỗ trên trang sách giáo trình, cô cầm chặt bút. Tay cầm bút nhưng trong lòng lại rối bời.

Tại sao chuyện anh làm mà cô phải chột dạ chứ?

Thẩm Kinh Từ có hơi nản lòng.

Tâm tư không ở đây, Thẩm Kinh Từ viết bài càng lúc càng nhanh.

Không để ý tới biểu hiện của Trần Trì Ngự.

Trần Trì Ngự nhìn thấy Thẩm Kinh Từ chẳng khác gì một con mèo nhỏ đang cắm cúi viết bài, còn định vùi đầu vào viết tiếp.

Anh buồn cười nhìn chằm chằm cô một lát, quả nhiên một lúc sau Thẩm Kinh Từ phát hiện ra ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt hoảng hốt như bị bắt quả tang.

Trần Trì Ngự nhịn cười, cảm thấy bắt nạt người khác là có tội nên cố ý hỏi.

“Nghe giảng bài đi.”

Trên người anh có mùi bạc hà làm cho hô hấp Thẩm Kinh Từ khó chịu. Không thể bình tĩnh được, các dây thần kinh đều phấn kích khẩn trương, làm cô suy nghĩ lung tung, đây là lần đầu tiên Trần Trì Ngự học cùng với cô.

Cô còn có được một tấm ảnh chụp chung.

Thẩm Kinh Từ cầm chặt điện thoại, muốn xem lại ảnh chụp nhưng không dám.

Tuy không nhìn đối phương nhưng đáy mắt vẫn có thể thấy được thân ảnh của anh ấy.

Thẩm Kinh Từ thấy Trần Trì Ngự cầm điện thoại, có người nhắn tin cho anh, anh gõ trên màn hình vài cái.

Hình như có chuyện gì đó, anh nhíu mày.

Thời gian trôi qua, bỗng nhiên Trần Trì Ngự gõ vài cái lên bàn.

Anh cúi đầu, giọng nói cũng nhẹ, mùi bạc hà càng rõ hơn.

“Anh có chút việc, em cứ  nghe giảng đi.”

Ngay từ đầu đây cũng không phải lớp của anh, Trần Trì Ngự tới đây mục đích là tìm người, hiện tại vấn đề đã được giải quyết, anh cũng không cần thiết phải ở lại.

Thẩm Kinh Từ gật đầu.

Cô chỉ cho Trần Trì Ngự đi lối nhỏ ở cửa phụ, sau đó làm động tác tạm biệt.

Trần Trì Ngự suy tư một chút như muốn nói gì đó.

Thẩm Kinh Từ ngẩng đầu chờ.

Cuối cùng anh lại nâng cằm lên, hướng về bảng đen.

Vẫn là ý tứ kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play