Cẩn thận quan sát tảng đá một lúc, Lý Đằng Phong vẫn chưa phát hiện ra sự việc gì khác thường.

Ngoài nhiều màu và có hình, tảng đá chẳng có gì khác lạ so với các tảng đá thông thường.
Thử đặt tay lên mặt đá màu xanh, đột nhiên có một hấp lực hút lấy bàn tay Lý Đằng Phong, năng lượng thuộc tính mộc trong người anh ta tuông ra ngoài.

Ngay lúc đó, trong trường năng lượng mộc thuộc tính xuất hiện một con rồng màu xanh lục, nó bay lượn xung quanh rồi nhập vào tảng đá.
Sau đó, hấp lực mất đi, mọi thứ trở lại như thường, cây cỏ vẫn trơ lá chẳng lung lay một chút nào cả.

Mặt mài Lý Đằng Phong tái mét lại do hoảng hốt, trước giờ anh ta chưa từng gặp trường hợp này nên kinh hãi là chuyện đương nhiên.
Tuy nhiên hình thù trên mặt đá màu xanh lục sáng lên đã thu hút sự chú ý của Lý Đằng Phong, anh ta nhìn thoáng qua là đã có thể nhận ra đó là một con rồng.

Lý Đằng Phong thử ngó qua các mặt đá còn lại để kiểm tra thử nhưng anh ta thấy chúng chẳng khác gì lúc đầu, duy nhất chỉ có mặt màu xanh lục là khác biệt thôi.
- Có khi nào là do lúc nãy...
Lý Đằng Phong tự lẩm bẩm một lát rồi thử đặt tay lên mặt đá màu trắng, vừa chạm tay vào đã có một hấp lực lập tức hút lấy giống như lúc nãy.
Năng lượng thuộc tính kim trong người Lý Đằng Phong tuông ra chẳng khác khi nãy là bao, nhưng lần này trong trường năng lượng lại xuất hiện một con vật khác, đó là một con hổ màu trắng.

Con hổ này cũng lượn vài vòng rồi nhanh chóng nhập vào tảng đá, biến mất hút.
Sau đó, trên mặt đá màu trắng hiện lên hình thù của một con vật giống như mặt đá màu xanh, hình thù đó là một con hổ.
Lý Đằng Phong dường như hiểu ra cái gì đó, anh ta lần lượt làm như cách cũ với hai mặt đá còn lại.

Quả nhiên như Lý Đằng Phong dự đoán, hai mặt đá đó đều xuất hiện một con vật riêng, mặt đen là một con rắn quấn quanh con rùa, mặt đỏ là một con chim đuôi dài.
- Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước!
Lý Đằng Phong điểm lại các con vật xuất hiện, anh ta phát hiện ra những con vật đó là những linh vật trong tứ linh được lưu truyền ở Việt Nam và một số nước.
Bây giờ, Lý Đằng Phong vẫn chưa biết được đây rốt cuộc là vật gì, anh ta không biết nó có ẩn chứa nguy hiểm gì không.

Nếu có Đông Phương Trác Tuyệt ở đây thì Lý Đằng Phong sẽ không phải vò đầu bức tay như vậy.
Dù sao cũng đã khám phá đến tận đây, Lý Đằng Phong thật sự không muốn bỏ dỡ giữa chừng, có việc gì xảy ra đi nữa, anh ta cũng quyết phải tìm ra kết quả mới thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Đằng Phong một lần nữa mò mẫm tim kiếm trên tảng đá, được một lúc anh ta vẫn chưa phát hiện ra có cơ quan hay bất cứ cái gì kì lạ cả.
Thở dài một hơi, Lý Đằng Phong mệt mỏi lấy tay chống xuống chóp đá, gương mặt đầy mồ hôi của anh ta đỏ bừng do vận khí quá nhiều.
Tuy nhiên Lý Đằng Phong chưa thở hết một hơi, anh ta đã phải ngạc nhiên khi cảm giác năng lượng thổ thuộc tính trong người mình đang phóng thích ra ngoài.

Tuy lần này không có hấp lực nào cả nhưng năng lượng vẫn tuông ra y hệt như mấy lần trước.
Kình!
Tiếng nổ lớn phát ra làm rung chuyển mọi thứ trên mặt đất trong vòng hai, ba cây số vuông.

Cây cối rung động đến nổi lá rơi lã chã như một trận mưa lớn đang đổ.
Sau đó, một cửa động hiện ra dưới chân một ngọn núi tương đối lớn, vách núi phủ đầy rêu xanh cho cảm giác hoang sơ cổ đại vô cùng.

Xung quanh cửa động có rất nhiều mảnh xương trắng nằm rải rác, càng đến gần cửa động xương trắng càng nhiều.
Mọi việc đều diễn ra trước cặp mắt Lý Đằng Phong nên anh ta vô cùng kinh hãi, mắt đã trợn tròn như thể muốn rớt ra ngoài.

Lý Đằng Phong không ngờ mình đã vô tình bắt gặp trận giác rồi tay chân tái máy một hồi xong phá luôn trận pháp ẩn trong đó.
Trận pháp sau khi bị phá vỡ đã để lộ cái hang động ra trước mắt Lý Đằng Phong, tuy anh ta chưa có kinh nghiệm thăm dò hang hốc nhưng dựa vào giác quan của mình, anh ta dự đoán hang động đó không bình thường.
Bởi vì, không có hang động nào bình thường mà có trận pháp bảo vệ cả.
Dòm ngó cái cửa động một lúc, Lý Đằng Phong nửa muốn vào, nửa không muốn.

Vào trong lỡ chẳng may gặp nguy hiểm, lúc đó thật chẳng biết kêu cứu ai nhưng không vào lại sợ hối hận về sau, biết đâu trong đó có bảo vật bất phàm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Đằng Phong tự nói nhỏ cổ vũ mình:

- Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi.
Dứt lời, Lý Đằng Phong nhắm ngay hướng cửa động mà bước đi, nếu có chuyện gì xảy ra, bất quá co giò chạy là được.
Rắc, rắc, rắc,...
Đi qua đống xương trắng, Lý Đằng Phong không tránh khỏi dẫm lên, liên tục có nhiều khúc xương gãy nát vang lên tiếng động dưới đôi bàn chân của anh ta.

Khí tức hoang tàn đổ nát nhanh chóng được Lý Đằng Phong cảm nhận được, theo như dự đoán của anh ta, ở đây có thể đã từng xảy ra một cuộc chiến.
Nhìn đống xương xung quanh, tuy đa số là xương các loài thú nhưng cũng không thiếu xương người, hình như chúng nằm ở đây cũng đã rất lâu rồi.
Thoáng chốc, Lý Đằng Phong vượt qua cửa động, tiến sâu vào bên trong.

Bên trong tối om, khí tức âm hàn bộc phát xung quanh làm người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Tiếng bước chân của Lý Đằng Phong phát lên to rõ trên nền đá rồi vang vọng ra xung quanh giống như âm thanh gọi hồn từ địa ngục vọng tới.
Mọi thứ đều tối đen, làm Lý Đằng Phong phải cực khổ mò mẫm xung quanh để xác định hướng đi.

Dù bận tìm phương hướng nhưng Lý Đằng Phong cũng không quên điều động nguyên khí sẵn sàng chiến đấu khi có hung vật xuất hiện.
Cạch!
Vô tình, Lý Đằng Phong chạm phải một khối đá tách biệt với vách hang rồi ấn nó thụt vào bên trong.

- Đẹp quá!
Lý Đằng Phong cảm thán reo lên, trước mắt anh ta là vô số viên ngọc tròn nhẫn to cỡ nắm tay người lớn, tất cả chúng đều phát ra ánh sáng màu đỏ hồng trầm ấm.
Tuy ánh sáng từ một viên ngọc tương đối yếu nhưng do có nhiều viên ngọc cùng phát sáng một lúc nên cũng đủ để cho một người nhìn thấy thoải mái.
Lý Đằng Phong không biết đây là ngọc gì, nhưng anh ta vẫn thuận tay nhặt mười viên rồi bỏ vào trong giới chỉ.

Tuy Lý Đằng Phong cũng muốn nhặt thêm nhưng anh ta nghĩ lại đem theo mấy ngàn viên ngọc chỉ có tác dụng phát sáng này để làm gì chứ, nên anh ta không bận tâm đ ến chúng nữa.
Cẩn thận kiểm tra xung quanh, khi thấy không có gì nguy hiểm, Lý Đằng Phong mới buông lỏng cảnh giác.

Ngoài mấy viên ngọc tròn vo này ra, Lý Đằng Phong không có phát hiện ra cái gì khác nữa cả.
Lý Đằng Phong không tin chỉ mấy viên ngọc mà phải cần tới trận pháp để bảo vệ, nhất định bên trong vẫn còn có thứ gì khác.
Buồn chân, buồn tay, Lý Đằng Phong dùng một chân đá lăn viên ngọc gần đó, viên ngọc lăn tròn trên nền đá phát ra tiếng động êm tai, sau đó nó va vào vách đá.
Rầm!
Bất ngờ, vách đá đối diện với vách đá viên ngọc vừa va chạm đỗ vỡ xuống, để lộ ra một cái cửa hang khác, nhìn bề ngoài cái hang mới này tương đối nhỏ, chắc khoảng mười mét vuông.
Lý Đằng Phong nhích từng bước, cẩn thận tiến lại cửa động đó, dáng vẻ anh ta như là những tên trộm chuyên nghiệp.
Tới cửa hang, Lý Đằng Phong ló đầu vào quan sát, trong này không có vàng bạc châu báu gì cả, chỉ thấy ở trung tâm cái động này có một bộ xương dài khoảng hai thước, dáng vẻ rất giống xương rắn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play