Âu Dương tướng quân, ngươi đích thân đi điều tra xem trong chuyện này là kẻ nào đã giật dây.
Lý Chính Vương có vài phần căm phẫn ra lệnh, cùng với khí chất vương giả khiến y càng thêm oai vệ.
Tuy giữa Bình châu và Xà châu không có bao nhiêu giao hảo vì tránh miệng lưỡi thị phi nhưng giữa Lý Chính Vương và Tô Ngữ Nhân lại có mối giao tình không hề nhỏ.
Cho nên, trong chuyện binh biến ở Xà châu, Lý Chính Vương quyết định phải làm sáng tỏa mọi việc cho bằng được.
Mặc dù kẻ cầm đầu trong Xà châu biến sự là con trai của Tô Ngữ Nhân, Tô Nhạc nhưng Lý Chính Vương không tin tên nhãi nhép này lại có lá gan và bản lĩnh lớn như vậy.
Theo như những gì Lý Chính Vương được biết, Tô Nhạc là kẻ không mang hoài bảo lớn, không có chí đế vương lại càng không có một tài năng gì đặc biệt, vì vậy hắn không thể nào tự thân soán ngôi được, mà nhất định có người ở đằng sau chỉ điểm, đúng hơn là đứng ở phía sau để điều khiển.
- Trước khi đi, ngươi gửi một bức thư cho Lý Phi Vân, bảo nó nhanh trở về, còn việc trấn thủ biên cương cứ giao cho người khác.
Lý Chính Vương mặt không biến sắc nói ra.
Dựa vào trực giác nhạy bén của mình, Lý Chính Vương dự cảm được Bình châu sắp lâm vào cảnh nguy khốn, nên y mới cho Âu Dương Phi Thần triệu hồi con trai của mình về.
Khi đó, sự an toàn của Bình châu và Lý gia cũng được nâng cao hơn.
Vì trong Lý gia quân không có bao nhiêu tướng nằm trong sự điều khiển của Lý Chính Vương, đặc biệt là tướng tài, ngoài Âu Dương Phi Thần.
Chính vì vậy, Lý Chính Vương mới không ngại chuyện biên cương, thẳng thừng gọi con mình về.
Một mặt để tăng thêm uy quyền của nhà họ Lý ở trong quân, một mặt để san sẻ gánh nặng với Âu Dương Phi Thần.
Dù sao hai người cùng nhau hợp tác vẫn tốt hơn là một người tự thân ôm đồm mọi việc.
Mặc dù chuyện biên thùy cũng quan trọng không kém nhưng hiện tại tình hình ngoại giao giữa Nam Long quốc với Bắc Nguyên quốc và Cao Sơn quốc vô cùng tốt, không lo sợ hai nước đem quân quấy nhiễu biên giới.
Nếu thật sự có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lý Chính Vương tin rằng mấy vị tướng nơi biên cương sẽ xoay trở tốt, cái khác họ làm không ổn, riêng việc trấn thủ biên giới, không có ai làm tốt hơn họ.
- Mạc tướng đã rõ!
Âu Dương Phi Thần nhận lệnh xong, sau đó cáo lui ra bên ngoài.
***
Cộc, cộc, cộc,....
Trên con đường đất nọ, có một con ngựa nâu đang thẳng hướng chạy về phía Xà Châu thành, sau lưng nó còn kéo thêm một cổ xe gỗ cũ kĩ khác.
Phía trước cổ xe cũ kĩ, có một người mã phu da ngâm đen đang ung dung điều khiển con ngựa chạy theo ý mình.
- Vị huynh đệ này, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến Xà Châu thành.
Từ bên trong cổ xe ngựa bỗng vang lên thanh âm của một người nam nhân khác.
- Chưa đầy nửa tiếng nữa chúng ta sẽ đến nơi.
Tên mã phu mở miệng trả lời nhưng mắt y vẫn đăm đăm nhìn về phía trước.
- Ngươi thả ta xuống đây được rồi.
Vẫn là giọng nói chậm rãi của tên nam nhân lúc nãy.
Sau khi âm thanh vừa dứt, từ trong xe có một người nam nhân vén tấm màn phía trước sang một bên, nhìn kĩ sẽ nhận ra người này chính là Lý Đằng Phong.
- Nhưng chưa....
- Hết bao nhiêu tiền?
Lý Đằng Phong không để tên mã phu nói hết, anh ta đã chen ngang, dường như không muốn dài dòng với người này.
- Một thượng bạc!
Tên mã phu nhanh nhẹn đáp lời rồi từ từ cho con ngựa chạy chậm lại, cho đến khi dừng hẳn.
Khi thấy cổ xe đã dừng lại, Lý Đằng Phong nhanh chóng nhảy xuống xe, sau đó anh ta móc từ trong bộ trường bào ra một thỏi vàng vuông vức.
- Ta không có bạc, ngươi cầm đỡ vàng đi.
Lý Đằng Phong nhẹ nói ra, đồng thời anh ta đưa thỏi vàng trên tay cho tên mã phu.
Nhìn thỏi vàng trên tay Lý Đằng Phong, tên mã phu dường như cảm giác được cơ thể mình đang dần khó khăn hơn trong việc hô hấp.
Từ lúc chào đời cho đến bây giờ, tên mã phu mới được tận tay cầm lấy số tiền lớn như vậy, trước giờ y chỉ toàn trao đổi tiền trong phạm vi giá trị tương đối khiêm tốn.
Mặc dù quãng đường di chuyển vô cùng xa nhưng tên mã phu cảm thấy chi phí thuê xe ngựa không đến nổi cao như thế này, cùng lắm chỉ một thượng bạc.
Tên mã phu đang định mở miệng từ chối nhận mức thù lao hiện tại nhưng khi quay lại, y đã không còn thấy bóng dáng của Lý Đằng Phong đâu nữa.
Đến nước này, tên mã phu đành cầm lấy số tiền hiện tại, cho dù có muốn trả lại cho Lý Đằng Phong, y cũng không biết anh ta ở chỗ nào.
Lúc này, trong thâm tâm tên mã phu không khỏi thầm khen Lý Đằng Phong là một người hào sảng, tốt bụng.
Lý Đằng Phong tranh thủ lúc tên mã phu không để ý, anh ta đã lén rời khỏi chỗ đó.
Lý Đằng Phong không muốn dài dòng quanh co với tên mã phu vì số tiền nhỏ nhoi đó, anh ta còn có việc quan trọng hơn để làm.
Ngoài ra, Lý Đằng Phong cũng muốn giúp tên mã phu để tên này có một cuộc sống tốt hơn sau này, với số tiền một thượng vàng cũng đủ y sống an nhàn trên mười năm rồi.
Lý Đằng Phong nhắm thẳng hướng đến Xà Châu thành rồi bắt đầu dồn nguyên khí vào hai chân, sau đó phi về phía trước nhanh như tên bắn.
So với lúc trước, tốc độ hiện giờ của Lý Đằng Phong nhanh hơn rất là nhiều, đó là kết quả của việc tu vị được nâng cao.
Sau một tháng kiên trì tu luyện, giờ đây tu vị của Lý Đằng Phong đã tiến đến sơ kì Luyện Khí tầng mười hai nguyên lực và sơ kì Luyện Khí tầng mười hai linh hồn lực.
Không bao lâu nữa Lý Đằng Phong sẽ trèo lên được cấp bậc Trúc Cơ, khi đó anh ta cũng chính thức được đặt chân lên hàng ngũ tu chân giả, xem như là một tu sĩ chân chính.
Khoảng mười phút sau, Lý Đằng Phong đã đứng trước Xà Châu thành, không phải anh ta bị lạc đường mấy lần, có lẽ sớm đã đến nơi rồi.
Lý Đằng Phong quyết định vào thành đổi một số tiền trước, sau đó sẽ tìm một con thuyền tương đối tốt rồi mới ra khơi luôn một thể.
Sau khi đã có kế hoạch cụ thể, Lý Đằng Phong tranh thủ tẩy đi lớp cải trang lúc trước, bây giờ anh ta đã khá mạnh nên không cần phải chui trong cái vỏ bọc này nữa.
Đến khi mọi thứ ổn thỏa, Lý Đằng Phong mới chậm rãi bước đến cổng thành, theo như mục quang của mình, anh ta cảm thấy tòa thành này có vẻ phồn hoa náo nhiệt không kém cạnh Bình Nguyên thành là bao nhiêu.
- Ngươi nhanh đưa văn thư cho ta kiểm tra.
Một tên lính gác cổng chặn Lý Đằng Phong lại, nghiêm mặt nói.
- Lúc trước, ta đi vào các Vương đô khác cũng đâu có ai yêu cầu xem qua văn thư.
Lý Đằng Phong biểu hiện ra nét khó hiểu, nói ra.
- Trong thành đang có việc đại sự nên cần phải kiểm tra kĩ những người xuất nhập thành.
Tên lính gác bình tĩnh giải đáp.
Trong lúc thực hiện nhiệm vụ, tên lính này không hề có một thái độ nào khó chịu với Lý Đằng Phong, cho thấy bộ máy quản lí binh lính ở Xà châu làm việc rất tốt.
Nghe vậy, Lý Đằng Phong nhất thời không biết phải xoay trở làm sao, anh ta không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Biết trước như vậy, Lý Đằng Phong đã ghi danh tính ở một nơi nào đó, có lẽ giờ đây anh ta đã được vào thành rồi..