Nói đến đây, Ninh Hàn Tê đột nhiên nhớ đến Vệ Tắc Viêm đang nằm trong phòng. Nếu như cho Vệ Tắc Viêm uống nước suối, liệu có thể chữa trị được dây thần kinh bị chèn ép trong não của anh, rồi sau đó tỉnh lại không?
Đôi mắt của Ninh Hàn Tê sáng lấp lóe, chút tâm tư nhỏ này của cậu đã bị Ninh Huyền thu hết vào mắt, ông nói: “Con trai, con… có phải rất thích cậu ta không?”
Ninh Hàn Tê đánh chết cũng không thừa nhận, lập tức phủ nhận: “Bố, ngài đừng có nói đùa với con. Bọn con còn chưa nói với nhau câu nào, sao con có thể thích anh ấy chứ? Dù cho có thì cũng phải có chút lý do chứ?”
Ninh Huyền nghiêm túc nhìn cậu một cái, thấp giọng nói: “Không cần phải có lý do gì, gương mặt đẹp là được.” Nhà họ Ninh chỉ có chút tật xấu này, nhan khống lại còn mạnh miệng. Chuyện càng quan tâm càng không chịu thừa nhận, có thể do bản thân là người nhà họ Ninh nên ông đã sớm nhìn thấu thằng nhóc thối này.
Có điều nếu như nước suối thật sự có thể cứu sống chàng trai kia thì cũng không phải là chuyện gì xấu. Nói không chừng anh sẽ vì cảm ơn Hàn Tê mà thích cậu cũng không biết chừng? Thế nên Ninh Huyền suy nghĩ một chút rồi nói với Ninh Hàn Tê: “Ta chỉ có thể nói với con, người bình thường uống nước suối ở trong Mặc Hủ sẽ không gặp vấn đề gì, năm đó ta đã từng thử qua. Nếu con thật sự muốn thử xem nước linh tuyền có thể cứu sống cậu ta hay không thì thử ngay đi! Trái lại chuyện nước suối có thể khiến cho thực vật chết đi sống lại thật sự khiến ta tò mò. Hàn Tê, con nói xem, nếu như chúng ta pha loãng nước suối rồi tưới vào đất ở phía sau núi, cây lương thực mà chúng ta trồng trong đó cũng có thể chết đi sống lại không?”
Ninh Hàn Tê cũng ý thức được vấn đề này, cậu lập tức hùa theo nói: “Đúng vậy! Sao con lại không nghĩ tới chứ? Hôm qua con đã tưới cho hai cây đào hai bình nước, thì chúng đã trở nên tươi tốt như vậy rồi. Nếu như chúng ta lấy nước suối tưới lên ruộng, chắc hẳn cũng sẽ có hiệu quả như vậy chứ? Hôm qua không phải bác hai đã nói cần tưới nước Phản Thanh cho lúa mì sao? Để lát nữa con sẽ ra ngoài ruộng nhìn một chút nhân tiện đổ nước suối vào luống tưới nước.”
Ninh Huyền gật đầu, nói: “Đưa nước cho ta đi! Lát nữa ta phải đến nhà thờ tổ, tiện thể đi ra ngoài ruộng một chuyến.”
Người ở lại thôn Ninh Gia cũng không còn nhiều lắm, có không ít người trẻ tuổi trước khi đi đã đem đất quy vào của công. Ninh Huyền là trưởng thôn, cũng sẽ không để những mảnh đất này bị bỏ hoang. Cho nên đã tập hợp sức lao động còn thừa lại ở trong thôn, gieo trồng trên mảnh đất đó. Đất đai bị giới hạn, sản lượng lương thực mỗi năm vẫn giảm sút. Tuy nói rằng dân số ít, lương thực trồng ra vẫn có thể bán được chút tiền. Nhưng có mua lương thực thì cũng không đến lượt Tấn Thủy bên này, vì lương thực ở nơi này thực sự quá còi cọc, không bằng lương thực tươi tốt ở mấy thị trấn xung quanh khác.
Cho nên mỗi khi đến mùa thu hoạch lương thực, Huyền Ninh cũng sẽ tập hợp người lại đem lương thực lên phố bán với giá thấp. Tiền bán được thì đem phân cho các nhà, làm như vậy cũng có thể đảm bảo được cuộc sống của lớn nhỏ trong thôn. Ai cũng biết người trẻ tuổi đi làm ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, mọi người ai cũng muốn đi ra khỏi cái ngôi làng nhỏ bé nghèo khổ trong núi này. Ninh Huyền cố gắng hết sức để cho những đứa trẻ ở bên ngoài không phải có nỗi lo về sau.
Ninh Hàn Tê lấy ra hai bình nước suối đưa cho Ninh Huyền, Ninh Huyền cầm lấy nước suối đi ra ngoài. Ninh Hàn Tê vừa muốn đi vào lau người, đút cơm cho vị hôn phu của mình thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Ninh Hàn Tê nghe thấy âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng như vậy, đoán rằng người đến chắc hẳn là dì Vệ.
Cậu lập tức đi mở cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy phu nhân Vệ đứng ở bên ngoài cửa đang xách một giỏ trái cây cùng các loại đồ bổ. Ninh Hàn Tê lập tức mời người vào trong, vừa đi vào vừa nói: “Dì, ngài đến không cần phải gõ cửa, nơi này của chúng con cũng không gõ cửa. Hơn nữa ngài cũng không phải là người ngoài, có thể trực tiếp đi vào trong.”
Phu nhân Vệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng, nói gì thì con cũng phải kêu ta một tiếng mẹ, đến nhà con trai mình đúng là không cần gõ cửa.”
Mặt của Ninh Hàn Tê lập tức đỏ đến tận tai, ngay cả lỗ tai cũng hiện lên sắc đỏ. Cậu có chút ngại ngùng nói: “Dì… dì, con không phải có ý đó! Ngài… ngài không nên nói lung tung!”
Phu nhân Vệ khó có khi nở nụ cười, nói: “Dì cũng không có nói lung tung! Con cũng đã đính hôn với con trai ta, chẳng lẽ còn không phải người một nhà sao?”
Mặt của Ninh Hàn Tê càng trở nên đỏ hơn, vậy nên cậu không nói thêm gì nữa, ngậm chặt miệng đi vào nhà. Vào phòng chỉnh chiếc giường của Vệ Tắc Viêm thành chiếc xe lăn xong xuôi rồi mới mở miệng nói: “Hai ngày nay anh ấy rất ổn định, ăn cũng không ít, cũng không bị hoại tử. Mỗi ngày con đều nghiêm khắc dựa theo lời của anh hộ lý nói để chăm sóc anh ấy, dì ngài yên tâm…”
Ninh Hàn Tê quay đầu đã nhìn thấy phu nhân Vệ đang nhìn Vệ Tắc Viêm với vẻ mặt biến hóa khó lường, cậu nhìn theo tầm mắt của bà, đúng lúc nhìn thấy cái lòng đào cùng với mũi tên Cupid ở trên đó. Lần này mặt của Ninh Hàn Tê thật sự đỏ như trái cà chua, phảng phất như có cây đuốc đang đốt ở trên mặt cậu. Cậu lập tức khẩn trương, lắp bắp giải thích: “Dì ngài đừng hiểu lầm… con… con chỉ đùa với anh ấy một chút… cái này là do lúc hớt tóc cho anh ấy con vô tình… cạo mất một mảng. Vậy nên… vậy nên mới trở thành như vậy… cái này không phải là đúng lúc rồng ngẩng đầu sao…”
Phu nhân Vệ: “…”
Ninh Hàn Tê nhìn sắc mặt của phu nhân Vệ, tiếp tục giải thích: “Con chỉ nghĩ, trọc mất một đám thì hơi khó coi, không bằng vẽ một bức tranh lên. Che đi chỗ đó, đúng lúc còn có thể làm thành hình trái tim bằng quả đào…”
Vệ phu nhân: “Ha ha ha…”
Ninh Hàn Tê: “…”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân Vệ cho đến giờ, Ninh Hàn Tê chưa từng nhìn thấy bà cười thoải mái đến như vậy. Có điều hành động của phu nhân Vệ đoan trang khéo léo, cho dù là cười to thì cũng là nụ cười rất sang trọng. Ninh Hàn Tê sờ sờ gáy của mình, lúc nổi lên hứng thú muốn giúp Vệ Tắc Viêm, sao lại quên mất mẹ ruột của Vệ Tắc Viêm chứ? Sao bà có thể yên tâm để Vệ Tắc Viêm ở đây một mình, mà không nhìn đến anh chứ?
Haiz, thật là sai lầm.
Cuối cùng cũng cười xong, phu nhân Vệ để giỏ trái cây cùng đống đồ bổ lên trên bàn: “Thấy các con ở chung với nhau hòa thuận như vậy, ta cũng yên tâm. Ta vẫn luôn lo lắng nó sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con, dù sao chuyện của nó… cho nên ta mới để cho hộ lý ở lại chỗ này. Làm như vậy nếu như con có gì không hiểu cũng có thể hỏi cậu ta.”
Ninh Hàn Tê vừa lấy trái cây từ trong giỏ ra vừa lấy thớt ra để cắt hoa quả, nói: “A, anh ấy sẽ không làm ảnh hưởng đến con. Dù sao anh ấy cũng không đứng lên chạy lung lung, cũng không biết nói chuyện. Con có rất nhiều thời gian để làm chuyện của mình, ặc, dù sao thì con cũng không có chuyện gì để làm.” Cậu cắt dưa hấu ra, hỏi phu nhân Vệ: “Có thể cho anh ấy uống nước trái cây không?”
Phu nhân Vệ gật đầu đáp: “Có thể, nước trái cây hay tương hoa quả đều có thể.”
Ninh Hàn Tê lấy máy ép ra, thêm chút nước linh tuyền vào rồi bỏ thêm mấy loại trái cây khác bắt đầu ép nước cho Vệ Tắc Viêm. Nhìn Ninh Hàn Tê nghiêm túc làm mấy chuyện này, trong lòng phu nhân Vệ cảm thấy rất hài lòng. Mặc dù bà biết lý do mà cậu chăm sóc con trai mình phần lớn là do bà đã lấy lại mảnh đất đặc biệt này giúp họ, nhưng khi bà nhìn Ninh Hàn Tê hết lòng chăm sóc cho con trai mình như vậy thì không khỏi cảm thấy rất ấm lòng.
Bà tin lời nói của vị kia, chỉ cần con trai bà ở cùng với Hàn Tê thì nhất định có thể tỉnh lại. Chỉ cần con trai tỉnh lại, bà nhất định sẽ thuyết phục anh kết hôn với Hàn Tê. Hiểu con không ai bằng mẹ, bà cảm thấy con trai nhất định sẽ thích Hàn Tê. Từ trước đến nay anh chưa từng yêu đương, cũng không có chút hứng thú gì với người khác giới. Con trai thì sao, Hàn Tê đẹp trai như vậy, con trai nhất định sẽ thích.
Trong lúc phu nhân Vệ đứng ngẩn người thì Ninh Hàn Tê đã đút xong nước trái cây và quả bùn cho con trai bà. Cậu rót nước ấm, bắt đầu lau người giúp anh. Phu nhân Vệ sợ cậu cảm thấy xấu hổ nên đã xoay người đi ra ngoài sân. Vừa ra khỏi cửa bà đã nhìn thấy hai bụi cây đào nở đầy hoa, lập tức bước lên hai bước nhìn quanh cây.
Thật là kỳ lạ, bà nhớ rõ lúc trước mình đến hai bụi đào này gần như đã chết, thế nào mà mới qua mấy ngày, cây đào lại trở nên tươi tốt như vậy? Không phải thôn Ninh Gia nằm ở trung tâm vùng đất bị nhiễm mặn, cây cối lớn lên cũng kém nhất hay sao?
Trong lúc phu nhân Vệ rảnh rỗi ngắm nghía xung quanh cây đào, thì Ninh Hàn Tề đã lau xong người cho Vệ Tắc Viêm, cũng đẩy anh ra cửa để phơi nắng. Lúc này Ninh Huyền cũng từ bên ngoài trở về, trong tay ông còn cầm theo hai cái chai không, xem ra đã tưới nước suối vào trong ruộng lúa. Ông vừa vào của đã nhìn thấy phu nhân Vệ đang nhìn cây đào với vẻ mặt đầy nghi hoặc, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi lên tiếng chào hỏi: “Phu nhân Vệ, ngài đến rồi.”
Phu nhân Vệ quay đầu lại thì nhìn thấy ông, bà cười nhạt nói: “Đừng khách khí như vậy, gọi tôi Thư Quân là được rồi.” Suy nghĩ một chút lại cảm thấy người như Ninh Huyền sẽ không lỗ mãng gọi tên người khác như vậy, đành bổ sung thêm: “Tôi tuổi rồng, sinh vào tháng giêng.”
Ninh Huyền suy nghĩ một chút, rồi gọi một tiếng: “Chị Vệ.”
Ninh Hàn Tê ló đầu ra, gọi: “Bố, ngài đã về rồi? Tưới nước xong chưa ạ?
Ninh Huyền gật đầu, hỏi: “Con cũng bận xong rồi?”
Ninh Hàn Tê đáp: “Xong rồi, nhưng thật ra cũng không có bận gì cả.”
Ninh Huyền ừ một tiếng, quay đầu hỏi phu nhân Vệ: “Buổi trưa chị ở lại dùng cơm nhé? Cơm canh đạm bạc, mong chị không chê.”
Phu nhân Vệ đáp: “Sao có thể chứ, tôi cũng rất muốn ở lại nhưng trước mắt có một dự án cần tôi chủ trì. Bây giờ con trai đang hôn mê, công ty của nó còn cần tôi trông coi.”
Ninh Huyền gật đầu, không nói thêm gì nữa. Phu nhân Vệ nói thêm: “Cậu gầy quá rồi, lúc đến tôi có mang cho cậu chút đồ bổ, coi như đó là một chút tâm ý của tôi.”
Ninh Huyền điềm đạm nói: “Chị Vệ khách sáo rồi.”
Hai người đều không phải người giỏi nói chuyện, thế nên phu nhân Vệ mở miệng nói lời từ biệt. Ninh Hàn Tê tiễn người ra ngoài, lúc quay lại lập tức hỏi bố cậu: “Bố, tưới được bao nhiêu rồi. Mảnh đất ở phía trước núi của chúng ta cũng đã tưới luôn sao? Hai bình này chắc không đủ đi?”
Ninh Huyền đáp: “Trước mắt cứ xem hiệu quả thế nào đã, nếu như có ích thì tưới thêm mấy chai nữa. Cũng tưới luôn lên mảnh đất phía trước và sau núi một chút, vậy thì lương thực năm nay có thể thu hoạch được nhiều hơn.”
Ninh Hàn Tê đồng ý nói: “Dạ! Cũng có thể chuyển một ít cây giống của cây ăn quả đến, từ trước đến nay trên núi của chúng ta cũng chưa từng ra quả. Nói không chừng có nước suối này cây ăn quả cũng có thể kết trái! Bố ngài nói xem sao?”
Ninh Huyền suy nghĩ một chút, nói: “Cái này đúng là một ý kiến hay, ngày mai ta sẽ cùng ông bác cả của con đi ra chợ mua một ít cây con về. Lúc này đúng lúc là thời điểm trồng cây, nói không chừng đến cuối mùa hè sang mùa thu sẽ có trái cây để ăn.”
Ninh Hàn Tê nói: “Vậy thì tốt quá! Bố, nếu như thôn chúng ta có thể giống như các thị trấn xung quanh thì các anh em họ, các chú bác có thể quay trở về không?”
Ninh Huyền nhìn vẻ mặt ngây thơ của Ninh Hàn Tê thì cười nói: “Lúc này mới đến đâu hay đến đấy, con cũng nghĩ xa quá rồi. Hơn nữa những anh em chú bác kia của con bây giờ cũng đã cắm rễ ở nơi đó, không phải nói trở về là trở về được?” Nói xong ông quay người trở về phòng, không để ý tới Ninh Hàn Tê nữa.
Quả nhiên không khác với suy đoán của Ninh Hàn Tê, ngày thứ hai bác hai đã vội vã chạy đến tìm Ninh Huyền, vui sướng trên mặt như sắp tràn ra. Ông ấy kéo tay của Ninh Huyền nói: “A Huyền, cái đó của em ngày hôm qua thật sự có hiệu quả đặc biệt làm cây tươi tốt! Anh nhìn thấy lúa trong ruộng nhà chúng ta so với trấn Cẩm Lý ở cạnh còn tốt hơn! Từ xa nhìn lại đã thấy một mảng xanh mướt! Này, anh sống đến cái tuổi này rồi nhưng đây lại là lần đầu tiên anh thấy cây non ở trong đất của thôn Ninh Gia chúng ta có thể lớn lên tươi tốt như vậy!”
Ninh Hàn Tê còn chưa rời giường đã nghe được cuộc đối thoại của bác hai với bố, cậu vô cùng phấn khích lập tức trở mình đứng lên. Mặc quần áo tử tế rồi đẩy cửa đi ra ngoài, lớn tiếng hỏi: “Bác hai, có phải lúa đã cao hơn rồi không?”
Mặt của bác hai đầy vẻ vui mừng, nói: “Cũng chưa đến mức cao hơn, còn chưa đến lúc đó. Chính là đã trở nên tươi tốt hơn, trong một đêm đã trở nên tươi tốt hơn. Đúng là tốt quá rồi! Hai người mau đi xem một chút, thật quá đáng mừng!”
Ninh Hàn Tê lập tức leo lên trên nóc nhà nhìn xem, từ trên nóc nhà nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy được mảnh đất ở phía trước núi. Đúng là xanh biếc một mảnh, so với đất ở xung quanh thì giống như là một bức tranh thủy mặc chỉ dùng màu xanh lá để vẽ vậy. Ninh Hàn Tê phấn khích kêu lên: “Bố, ngày mai chúng ta sẽ tưới lên tất cả đất chứ? Như vậy thì năm nay chúng ta có thể có được một mùa bội thu!”
Nụ cười trên mặt bác hai chưa từng ngừng lại, ông ấy hỏi Ninh Huyền: “Này A Huyền, cái mà em cầm đến có tác dụng đặc biệt gì sao? Sao lại có tác dụng đến như thế?”
Ninh Huyền không có trả lời vấn đề của ông, chỉ nói: “Anh hai, chuyện phân bón không thể nói cho người ngoài biết, đây là bài thuốc gia truyền của nhà họ Ninh.”
Bác hai lập tức vỗ ngực nói: “Ôi chao anh đương nhiên biết, A Huyền em yên tâm đi, anh nhất định sẽ không đem chuyện này đi nói lung tung. Lần này thì tốt rồi, thôn Ninh Gia của chúng ta cũng có thể thu hoạch.”
Buổi chiều Ninh Huyền quả thật đã đi cùng với bác hai lên chợ mua cây con, vẻ mặt của Ninh Hàn Tê cũng tràn ngập mong đợi. Viết ra mấy loại trái cây để bọn họ mua về, mấy loại đào, lê, táo không thể thỏa mãn được nhu cầu, cậu còn viết thêm các loại khác như sơn tra, anh đào, quả hồng. Vẻ mặt Ninh Huyền không nói nên lời, trong cái thôn nhỏ này, ở đâu ra nhiều loại trái cây như thế? Cái này phải đi đến trấn Cẩm Lý ở cách vách để mua, bên đó có nhiều trái cây, chủng loại cũng nhiều.
Tấn Thủy bên này sản xuất ra nhiều lạc và hạt hướng dương, có điều đây đều là đặc sản của mấy thôn xung quanh. Thôn Ninh Gia cũng chỉ có thể trồng thêm được một ít cỏ linh lăng và cao lương ngọt (1), hai loại cây này có khả năng chịu mặn khá tốt.
(1): Cao lương, một loại ngũ cốc cổ thuộc họ cỏ Poaceae hay còn gọi miến mía, cao lương đỏ, (cỏ) miến to, lúa miến, bo bo là một loài thực vật có hoa trong họ Hòa thảo.
Ninh Hàn Tê một hai muốn cùng bố đi mua cây con, vừa đúng lúc anh hộ lý quay trở về, Ninh Huyền không lay chuyển được cậu, không thể làm gì khác ngoài chuyện đem cậu đi cùng. Bởi vì loại cây con mà Ninh Hàn Tê muốn mua quá nhiều, cho nên họ đã đi đến chợ nông sản của trấn Cẩm Lý. Bên đó có một chợ chuyên về cây giống, loại cây giống gì cũng có.
Ninh Huyền mang theo Ninh Hàn Tê đi đặt không ít cây ăn quả, còn mua không ít hoa cỏ dưới sự ẩm ĩ của Ninh Hàn Tê. Thằng nhóc thối lấy tấm thẻ mà bố cho lúc bản thân kết hôn ra, xem ra định mạnh mẽ xây dựng thôn Ninh Gia lớn.
Có đến mấy gian hàng nhận được đơn đặt hàng của bọn họ, hiếm khi có đơn lớn như vậy, mọi người đều cảm thấy rất hiếm lạ, rối rít hỏi xem bọn họ là người thôn nào đến, sao lại mua nhiều cây ăn quả như vậy? Vừa nghe nói là thôn Ninh Gia, thì không biết nói gì. Ai cũng biết phần lớn đất của thôn Ninh Gia bị nhiễm phèn, sản lượng của cỏ linh lăng và cao lương cũng giảm suốt chứ đừng nói là cây ăn quả.
Còn có một người đàn ông đứng ở đó xem cười mỉa mai: “Ôi chao, thôn Ninh Gia muốn mua cây ăn quả? Ha ha ha, xem ra là mua về để làm củi đốt.”
Mấy lời này kéo theo không ít người ồn ào, mọi người đều rối rít cười theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT