Ninh Hàn Tê muốn nói gì đó nhưng lại bị Ninh Huyền ngăn lại, ông nhỏ giọng nói với Ninh Hàn Tê: "Chúng ta ra ngoài mua cây ăn quả thôi cũng đã đủ để thu hút sự chú ý của mọi người rồi, nếu như thôn Ninh Gia đột nhiên từ một vùng đất nhiễm mặn biến thành một ốc đảo chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ. Tốt hơn hết là giữ bí mật và đừng quá phô trương.”
Ninh Hàn Tê nói: "Bố, chuyện này con đã sớm nghĩ tới. Bố yên tâm đi, một rừng hoa quả lớn như vậy cũng không giấu được đâu. Với lại cây lúa mì non mới trồng của chúng ta thì sao? Những thứ này chắc chắn không thể giấu được, nếu không sẽ càng đáng ngờ hơn. Con đã nghĩ kỹ nguyên nhân rồi, con sẽ nói rằng nhóm nghiên cứu nông nghiệp từ Bắc Kinh đang thực hiện một dự án nghiên cứu khoa học về đất nhiễm mặn. Đất nhiễm mặn ở thôn Ninh Gia được sử dụng làm thí nghiệm đầu tiên, nếu ổn thì về sau sẽ mở rộng ra. Như vậy thì người khác không những sẽ không hoài nghi còn nói thôn Ninh Gia của chúng ta cuối cùng cũng gặp được vận may, bố cảm thấy thế nào?"
Ninh Huyền nhìn con trai một lúc lâu, sau đó gật đầu nói: "Ừ, con nói như vậy cũng là một ý kiến hay."
Vì vậy, Ninh Hàn Tê đắc ý nói với những người đang chế nhạo mình: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Mùa hè năm nay hãy đến phía trước và sau núi của thôn Ninh Gia chúng tôi để hái quả!"
Người cầm đầu trận chế giễu ban nãy tiến lên nói: "Này? Chàng trai trẻ, cậu có chắc chắn rằng phía trước và sau ngọn núi của thôn Ninh Gia các cậu trồng được những loại cây ăn quả không? Đừng lãng phí tiền của cậu, đến lúc đó lại một người một cây cháy như điếu thuốc. Vậy thì không ổn rồi."
Ninh Hàn Tê suy nghĩ một chút rồi nói: "Không đến mức phải đốt cả ngọn núi, nhưng đối với câu nói vừa nãy của anh, tôi không dám gật bừa. Vì cái gì mà anh bảo phía trước và sau ngọn núi của thôn Ninh Gia chúng tôi không trồng được bất kỳ cây ăn quả nào? Anh à, anh có thể ăn đồ linh tinh nhưng không được nói bậy!"
Người kia mạnh mẽ bước tới nói: "Nếu thôn Ninh Gia của các cậu có thể trồng được cây ăn quả ", anh ta chỉ vào cành của những cây ăn quả xung quanh nói: "Tôi sẽ ăn hết những cành này!"
Ninh Hàn Tê nói: "Không cần thiết phải ăn cành cây, tôi còn cần anh quảng cáo cho thôn Ninh Gia. Khi thu hoạch được nhiều trái cây cũng có thể được bán với giá tốt."
Chắc người đàn ông đó thấy bên của Ninh Hàn Tê đông nên không nói gì thêm. Người chung quanh bàn tán xôn xao, bọn họ đều cảm thấy Ninh Hàn Tê mạnh miệng. Người này nói: “Những người trẻ tuổi hiện nay, không làm tốt những việc thực tế mà suốt ngày nghĩ đến những chuyện không đâu. Đất ở thôn Ninh Gia là loại đất gì làng trên xóm dưới ai mà không biết? Đất như vậy sao có thể trồng cây ăn quả được?”
Người kia nói: "Xem ra đứa nhỏ này mới đi học bên ngoài về, nhất định là học đến choáng váng đầu óc. Còn nhỏ như vậy làm sao biết gieo trồng như thế nào? Chịu khổ một chút thì sẽ biết."
Ninh Hàn Tê cũng không tranh cãi với mọi người nữa, cậu biết ở vùng đất nhiễm mặn này nếu đột nhiên đi trồng nhiều cây như vậy nhất định sẽ bị chỉ trích. Cậu nói với ông chủ của các loại cây giống phải đem cây giống đến đúng hạn rồi mới trả tiền, sau đó bị Ninh Huyền mắng một trận. Ninh Huyền là một người tương đối hướng nội, khi còn trẻ ông ấy cũng không thích tranh luận với người khác. Tính tình của Ninh Hàn Tê hầu hết sẽ giống ông, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ lộ ra tính cách của một người cha khác. Từ trong xương cốt thì cậu vẫn giống người cha kia. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mỗi khi Ninh Huyền nghĩ đến ông ta, ông sẽ cố gắng hết sức để mang những suy nghĩ của mình quay trở lại. Một số việc không thể nhớ lại, nhớ lại đều thấy buồn bã. Ông kéo Ninh Hàn Tê đi theo bác hai đi lấy xe, Ninh Hàn Tê mua mấy cây nho định trồng trong sân gần cửa sổ ở phía Tây. Thật ra ý tưởng này cậu đã sớm có, nếu không phải do đất trong nhà không thích hợp, cậu đã làm từ lâu rồi.
Khi còn nhỏ cậu đến nhà một người bạn học ở trấn bên cạnh, thấy rằng những cây nho do người khác trồng đã mọc chi chít cành cùng với những trái nho trĩu quả. Cậu và các bạn hái nho dưới giàn nho, vừa hái vừa ăn, lúc đó cậu vô cùng ghen tị. Sau khi trở về, cậu làm loạn lên đòi Ninh Huyền đi mua cây nho, cuối cùng Ninh Huyền nói cho cậu biết, mảnh đất bên trấn Tấn Thủy căn bản không trồng được nho.
Vì chuyện này, Ninh Hàn Tê đã buồn bực rất lâu. Nhưng cũng may lúc đó cậu còn nhỏ, suy nghĩ mấy ngày liền quên mất. Bây giờ có thể trồng cây, những kỷ niệm cũ liền xuất hiện. Ninh Huyền cũng không nghĩ được rằng những chuyện đã trải qua lâu như vậy rồi mà ông vẫn còn có thể nhớ tới được.
Hiếm khi cậu có tâm trạng tốt như này, Ninh Huyền cũng không có ngăn cản cậu. Thật ra ông muốn nói rằng trồng nho tại nhà rất dễ thu hút rắn, rắn thích những nơi râm mát như giàn nho.
Sau khi trồng nho xong, Ninh Hàn Tê lại đến gặp Vệ Tắc Viêm, anh trai hộ lý đang giúp anh xoa bóp. Người thực vật đã nằm quá lâu, cơ bắp toàn thân có xu hướng cứng lại, khí huyết cũng dễ bị tắc nghẽn. Vì vậy, cần phải thường xuyên xoa bóp cho anh để đảm bảo cơ thể hoạt động bình thường. Ninh Hàn Tê nhìn hộ lý đang giúp anh xoa bóp dựa theo các huyệt vị khác nhau, hỏi: "Anh, cái này có cần dùng nhiều sức không?" (đọc truyện trên app giúp duy trì hổ trợ các team dịch TYT)
Anh trai hộ lý đáp: “Không cần đâu, chỉ cần thường xuyên giúp anh ấy vận động cơ bắp là được.”
Ninh Hàn Tê đi đến bên cạnh ao rửa tay, nói: "Tôi thử một chút được không?"
Anh trai hộ lý nói: "Được, trước tiên tôi dạy cậu cách xác định vị trí của các huyệt. Thật ra rất đơn giản, như thế này..."
Ninh Hàn Tê mát xa cho Vệ Trạch Viêm nửa tiếng, mồ hôi túa ra. Mặc dù nói không cần nhiều sức mạnh, nhưng cậu phải mất rất nhiều sức lực để lật người của Vệ Tắc Viêm. Vừa mát xa cho Vệ Tắc Viêm, Ninh Hàn Tê vừa đứt quãng nói: "Thiếu gia Vệ, anh thật may mắn, có thể để bản thiếu gia đích thân phục vụ massage cho anh. Thiếu gia Vệ, bản thiếu gia ấn có thích không? Nếu thích thì phải cho nhiều tiền thưởng hơn đó!"
Ninh Huyền đang tưới dây leo ngoài cửa:...
Ông lo lắng quá, tại sao ông lại sinh ra một đứa con trai như vậy.
Sau khi giúp Vệ Tắc Viêm mát xa xong, Ninh Hàn Tê đi tắm, trên nóc nhà có máy nước nóng sử dụng năng lượng mặt trời nên tắm rất tiện. Chỉ là thời tiết mùa xuân quá lạnh, Ninh Hàn Tê bật máy sưởi trong phòng tắm lên, bắt đầu tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cậu cho Vệ Tắc Viêm uống chút nước suối, không biết có phải ảo giác hay không nhưng cậu cảm thấy hai ngày nay sắc mặt Vệ Tắc Viêm đã khá hơn rất nhiều. Trước đây sắc mặt của anh vàng như nến, còn trắng bệch, hiện tại lại có chút hồng hào. Ninh Hàn Tê véo má Vệ Tắc Viêm, cười trêu chọc nói: "Thiếu gia Vệ, tôi chăm sóc ngài tốt không? Nếu tốt thì sau khi tỉnh lại phải cảm ơn tôi đó nha!" Sau đó cậu đổi giọng nói: "Cảm ơn thiếu gia Ninh, bản thiếu gia không có gì để báo đáp cả, thiếu gia Ninh, tôi xin lấy thân thể của tôi để báo đáp cậu."
Ninh Huyền đang chán nản ngắm hoa đào trong sân:...
Nghe đến đó, thật ra Ninh Huyền cảm thấy nhẹ nhõm, Ninh Hàn Tê đã có một cú ngã lớn ở chỗ Trần Kiến Nhân. Nếu bây giờ cậu vẫn ở một mình, chắc chắn cậu sẽ suy nghĩ lung tung. Đột nhiên có thêm một Vệ Tắc Viêm, mặc dù cậu ta không thể nói hay cử động, nhưng thật ra đã cho Ninh Hàn Tê một búp bê hình người lớn, điều này làm tăng thêm rất nhiều niềm vui cho cuộc sống. Có thể đứa trẻ này đang cố vui vẻ, nhưng còn tốt hơn là không vui vẻ gì.
Ninh Huyền vừa mới thở dài một tiếng, ngoài cửa liền vang lên tiếng còi xe, theo âm thanh mà nói thì chắc là ở trước cửa nhà ông. Bởi vì trời đã dần tối nên vừa về ông đã đóng cửa. Muộn thế này rồi, ai sẽ đến? Phu nhân Vệ chưa từng tới đây vào buổi tối, trong nhà toàn đàn ông nên bà luôn tránh để không bị nghi ngờ.
Vì vậy ông xoay người đi về phía cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy một chiếc Land Rover bá đạo đậu trước cửa. Ninh Huyền nhíu mày, sao kiểu dáng của chiếc xe này lại quen thuộc như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT