Ninh Hàn Tê xoa xoa hai con mắt của mình, cậu nghĩ bản thân đang bị hoa mắt, cành hoa đào lơ thơ hôm qua cậu ngắt sao hôm nay dáng vẻ của nó lại trở nên tươi tốt như vậy? Nhất định là do cậu còn chưa tỉnh ngủ nên nhìn nhầm rồi.
Cậu vừa nghĩ như vậy vừa vén chăn đi xuống giường. Quần ngủ Rilakkuma lộ ra một đoạn hông thon thả trắng trẻo, có thể cậu cảm thấy có chút không thoải mái nên liên tục gãi gãi eo, để lại trên đó là dấu ngón tay trắng mịn. Nếu như Vệ Tắc Viêm biết được, nhất định sẽ rất hối hận lúc đó tại sao bản thân lại hôn mê. Nếu không hôn mê anh nhất định sẽ biến thành sói nhào lên trên người cậu…
Cậu bước xuống giường đi một đôi dép cùng tông với bộ đồ ngủ, Ninh Hàn Tê Bước đến bàn đọc sách trước ở cửa sổ, nhìn đi nhìn lại cành hoa đào. Sau khi xác nhận nhiều lần thì cậu biết rằng bản thân không hề hoa mắt, hoa đào thật sự nở đầy một nhánh.
Ninh Hàn Tê bưng cành hoa đào lên ngắm nghía xung quanh, bẩm bẩm nói: “Kỳ lạ, hôm qua rõ ràng mới chỉ có hai ba cái nụ hoa mà! Hôm nay sao lại nở ra một loạt như vậy?” Cậu nhìn về phía cây đào trong sân, mặc dù đã được bố cắt tỉa lại, cây đào cũng hơi ra hình ra dáng. Nhưng nó vẫn rất ủ rũ, so với những cây đào khác đây chính là cây đào mắc bệnh suy dinh dưỡng gầy trơ xương, nhưng tại sao hai cành hoa hôm nay lại nở lên tươi tốt như vậy? Rõ ràng là được ngắt xuống từ một cây đào, tại sao hôm nay hai cành hoa lại nở nhiều như vậy?
Hơn nữa còn chỉ trong một đêm, cành hoa đào đã nở thành như vậy, tình huống này nhất định là không bình thường.
Ninh Hàn Tê cầm lấy bình hoa đào đứng ở trong sân so sánh, chợt nhớ ra hôm qua mình lười đi rót nước, trực tiếp dùng linh tuyền ở trong không gian làm nước cắm hoa. Chẳng lẽ… chẳng lẽ là bởi vì linh tuyền, cho nên hoa đào còi cọc mới trở nên tươi tốt như vậy?
Cậu chạy vào phòng của Ninh Huyền muốn hỏi ông một chút vấn đề có liên quan đến linh tuyền, kết quả phát hiện Ninh Huyền đã đi ra ngoài từ sớm. Dạo gần đây số lần bố đi ra ngoài ngày càng nhiều, trước kia ông chỉ đi tham gia hội giao lưu thư pháp gì đó, còn không phần lớn thời gian đều sẽ ngây người ở trong phòng.
Ninh Hàn Tê suy nghĩ một chút, trực tiếp lấy hai bình nước suối từ trong Mặc Hủ ra, hai cây hoa đào kia mỗi cây tưới một chai. Nếu như nước suối trong Mặc Hủ có tác dụng đối với cây cối, vậy thì cậu tưới nó lên trên cây, chắc cũng sẽ đem đến hiệu quả bất ngờ chăng?
Sau khi tưới nước xong Ninh Hàn Tê đặt cành đào xum xuê kia trở lại trên bệ cửa sổ, bắt đầu công việc chăm sóc vị hôn phu ăn uống sinh hoạt thường ngày. Đầu tiên là dùng nước ấm lau người giúp anh, nhắc đến mỗi lần giúp anh lau chùi cơ thể, Ninh Hàn Tê đều cảm thấy rất lúng túng. Bởi vì… người thực vật không mặc quần, dù sao người thực vật cũng không khống chế được việc bài tiết, cho nên không thể mặc quần cho anh được. Vậy nên mỗi lần Ninh Hàn Tê giúp Vệ Tắc Viêm lau chùi cơ thể đều cảm thấy mặt đỏ tim đập, ánh mắt cũng không biết nên để ở nơi nào, hộ lý đã xin nghỉ hai ngày nay, nói là trường của con muốn họp phụ huynh.
Cho nên Ninh Hàn Tê đành căng da đầu giúp anh lau người, dù sao sau ngày vẫn còn cần cậu chăm sóc, cũng không thể lúc nào cũng dựa vào hộ lý. Nhưng đến lúc thật sự làm… mặt của Ninh Hàn Tê cũng nóng hết cả lên, nhắm một mắt giúp anh lau chùi chỗ mấu chốt. Vì thế nên cậu biết được kích cỡ chỗ đó của Vệ Tắc Viêm rất đáng gờm, hơn nữa hình dáng cũng rất tốt.
Đây là đang ở trạng thái mềm nhũn, nếu như cứng lên… mặt Ninh Hàn Tê soạt một phát đỏ đến tận mang tai. Trong lòng điên cuồng kêu gào: Aaa Ninh Hàn Tê mày đúng là không biết xấu hổ!
Nhưng lúc bình tĩnh lại cậu lại bĩu môi nói: “Đáng tiếc… anh là người thực vật…” Nói thật thì Vệ Tắc Viêm là đối tượng hoàn mỹ ở trong cảm nhận của Ninh Hàn Tê.
Mặt, dáng người…còn có… cái đó.
Đáng tiếc anh lại là người thực vật, hơn nữa còn mắc chứng bệnh nghiêm trọng là máu khó đông. Không biết có thể tỉnh lại hay không, cũng không biết lúc nào sẽ chết. Cậu đã xem qua hồ sơ bệnh án mà bác sĩ viết cho anh, khả năng có thể tỉnh lại không đến một phần trăm. Hy vọng mong manh này cũng chỉ có thể an ủi người mẹ là dì Vệ thôi. Sợ rằng cũng chỉ có bà vẫn nắm lấy một phần trăm mỏng manh này mà hy vọng không chịu buông tay?
Ninh Hàn Tê thở dài, đắp kín chăn cho Vệ Tắc Viêm, lại đẩy anh đi ra cửa phơi nắng. Mặt hoa đào hôm qua đã được rửa đi, nhưng lòng đào lại trắng trợn được để ở đó. Ninh Hàn Tê cảm thấy hai cái lòng đào lủi thủi đứng sát nhau không được đẹp cho lắm, vậy nên cậu đã vẽ thêm mũi tên Cupid trên hai cái lòng đào đó…
Sau khi vẽ xong cậu lại lấy điện thoại ra chụp một tấm, rồi bản thân lại ngây ngô nhìn điện thoại vui vẻ cả nửa ngày.
Đang vui vẻ thì WeChat nhận được một tin nhắn, là Ninh Thần Hy gửi. Ninh Hàn Tê lập tức mở WeChat ra xem tin nhắn, chỉ thấy Ninh Thần Hy nói: “Hàn Tê, anh biết sai rồi! Anh bị Hắc Tam lừa, dự án đó của anh ta rõ ràng đem đến để câu cá! Bây giờ anh đang đi theo một ông chủ lớn người ta rất coi trọng anh, ông ấy nói chỉ cần anh đi theo ông ấy làm việc, thì có thể kiếm được hơn mấy trăm vạn! Em yên tâm, anh nhất định có thể chuộc lại mảnh đất của nhà họ Ninh! Không cần tìm anh, anh đổi điện thoại, WeChat này cũng không dùng nữa. Cho anh hai năm, anh nhất định có thể chuộc lại mảnh đất của chúng ta.”
Ninh Hàn Tê: “…”
Lúc cậu trả lời tin nhắn của Ninh Thần Hy thì thông báo nhắc nhở cậu đã bị cho vào danh sách đen. Mặc dù lúc mới biết được Thần Hy đem nhà đất đi thế chấp, còn mượn tiền của Hắc Tam với lãi suất cao cậu thật sự muốn giết chết anh ta. Nhưng khi thấy anh ta nói ra những lời này vẫn không nhịn được mà lo lắng, Thần Hy cái người này chưa bao giờ chịu thành thật kiên định làm cái gì. Lúc nào cũng theo đuổi những mục tiêu cao xa, trong đầu luôn mơ mộng muốn làm giàu, nhưng lại không có một cái gì đáng tin.
Anh ta đi theo loại ông chủ lớn gì? Ông chủ lớn lần này có phải lại giống như Hắc Tam, không phải dạng tốt lành gì? Lại nghĩ đến Thần Hy ở đó bây giờ ngoại trừ một cái điện thoại nhái (1) thì cũng không còn thứ gì khác có thể để cho người ta lừa.
(1): (山赛) "Shanzhai" (sơn trại) là một cách gọi điện thoại di động nhái, rởm có nguồn gốc từ Trung Quốc. Loại sản phẩm này đang ngày càng trở nên phổ biến ở Ấn Độ nhờ giá thành rẻ và kiểu dáng bắt chước y chang hàng thật, nhưng chất lượng kém hơn và không đáp ứng các tiêu chuẩn an toàn cháy nổ.
Lại nói, Thần Hy luôn nghĩ đến một số thứ không thiết thực, để cho anh ta ở bên ngoài chịu khổ một chút cũng tốt. Tránh để anh ta cả ngày gây ra rắc rối, không biết lại chọc vào tai vạ gì. Nghĩ đến đây Ninh Hàn Tê cũng không nghĩ nhiều nữa, Thần Hy cũng là người đã hai mươi tuổi, năng lực sống độc lập cũng vẫn phải có. Hơn nữa còn mạnh hơn so với mình, anh ta chưa bao giờ sợ giao tiếp với người khác. Nói không chừng lăn lộn ở bên ngoài một thời gian sẽ biết được mấy ý nghĩ trước kia của bản thân thật sự rất ngây thơ.
Đến chập tối Ninh Huyền mới trở về, tâm trạng trông có vẻ cũng không tệ lắm. Chắc lại bận bịu với mấy thứ thư pháp kia của ông, ông không có sở thích gì khác, chỉ thích viết chữ. Hơn nữa chữ của ông cũng coi như có chút danh tiếng ở trên thị trường. Tuy rằng không thể giống như các học giả có tiếng tăm một bức bán được mấy chục mấy trăm ngàn nhưng vẫn có thể bán được với giá mấy ngàn tệ.
Ninh Huyền còn có một cái tên gọi là cư sĩ Ngoạn Thạch, có một ít người như vậy thích chữ của ông, nói chữ của ông có một loại thanh cao khí phách. Thanh cao bao nhiêu thì Ninh Hàn Tê nhìn không ra nhưng mà cậu biết bố cậu thật sự vẽ rất đẹp, hơn nữa kết hợp với chữ viết của ông, đó không phải là đẹp bình thường nữa. Đáng tiếc đến tận bây giờ tranh của ông cũng chưa bao giờ đem ra bên ngoài, đều là treo ở trong nhà mà thưởng thức.
Ninh Hàn Tê định nói chuyện của Ninh Thần Hy cho ông nhưng cậu sợ bản thân vừa nói một chút bố cậu đã chuẩn bị đem Ninh Thần Hy trở về. Với tính cách của bố cậu, tìm được người về cùng lắm cũng chỉ phạt quỳ ở nhà thờ thêm mấy ngày. Chuyện nghiêm trọng hơn một chút thì quỳ mười ngày nửa tháng. Số lần Ninh Thần Hy bị phạt quỳ còn ít sao? Còn không phải vẫn như cũ không thay đổi chút nào? Thế nên cậu đành tự quyết định, khi không có bất cứ tin tức gì của Ninh Thần Hy thì cứ để cho anh ta lang thang ở bên ngoài đi. Ăn một chút khổ, cũng biết được ý nghĩ trước kia của bản thân thật sự không thực tế chút nào.
Thành phố J.
Vì làm việc uổng công hơn nửa năm khiến Trần Kiến Nhân vô cùng chán nản, lúc đầu người đàn bà La Khỉ Lệ kia xúi giục anh ta dùng cách tiếp cận Ninh Hàn Tê thì anh ta đã không đồng ý. Anh ta hoàn toàn là một thẳng nam, là một nhà thầu. Lúc trước nhờ vào bố mình là cán bộ thôn mà lấy được không ít dự án xung quanh thanh phố, dần dần đạt được một số thành tựu thành lập nên công ty bất động sản Kiến Đạt. ( truyện trên app T𝕪T )
Mấy năm nay anh ta dựa vào quan hệ để đi cửa sau làm những cái không thể thực hiện được, dần dần ánh mắt của anh ta chuyển lên những hạng mục khác. Những năm nay anh ta cũng đã tích lũy được không ít tiền bạc, muốn bắt lấy công trình lớn kế tiếp trong một lần, từ đó về sau anh ta có thể một tay diễu võ dương oai ở thành phố J. Cho đến lúc anh ta biết được hạng mục trong và xung quanh Tấn Thủy công khai kêu gọi đầu tư thì lập tức nắm lấy cơ hội này.
Đây là một hạng mục tốt, Tập Đoàn Đại Dữ đã đầu tư vào dự án này lên đến mười tỷ, muốn biến xung quanh thành phố J thành một con rồng thương mại kết hợp nghỉ ngơi giải trí.
Thành phố J cũng không phải là thành phố cấp một, nhưng vì bây giờ giá nhà của thành phố cấp một tăng theo kiểu nước lên thì thuyền lên, chuyện mua bán đất đai cũng trở nên khó khăn hơn. Cho nên có không ít công ty bất động sản hàng đầu đang nhằm vào thành phố cấp hai như thành phố J, thứ nhất là dư địa có thể phát triển còn rất nhiều. Thứ hai, thành phố loại một như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu và Thâm Quyến, bong bóng bất động sản (2) biến đổi nghiêm trọng. Tuy nói không đến mức tan rã trong một quãng thời gian ngắn nhưng ai cũng không đoán được bước phát triển kế tiếp sẽ biến đổi như thế nào. Chuyển chiến sang thành phố loại hai, ba tương đối an toàn là lựa chọn của không ít công ty bất động sản hàng đầu.
(2):Bong bóng bất động sản (hoặc bong bóng nhà đất cho thị trường dân cư) là một loại bong bóng kinh tế xảy ra định kỳ trong thị trường bất động sản địa phương hoặc toàn cầu, và thường đi theo sự bùng nổ đất đai.
Vì thế nên Tập Đoàn Đại Dữ đưa ánh mắt đặt lên thành phố J, một mảnh sông núi ở phía Bắc thành phố J có thể mua với giá rẻ. Hơn nữa có thể dựa vào thủ đô để hưởng bóng mát, thủ đô sẽ phát triển xa hơn nữa, sớm muộn gì cũng kéo thành phố J phát triển theo. Có lẽ lúc Đại Dữ hướng dự án lên nơi này, có nằm mơ cao tầng cũng không nghĩ đến một huyện Tấn Thủy nho nhỏ lại khó gặm đến như vậy nhỉ?
Tuy nói con đường Ninh Hàn Tê kia không thành nhưng Trần Kiến Nhân cũng không có ý định buông bỏ hy vọng. Trước tiên anh ta đến ngân hàng một chuyến, hỏi thăm một chút chủ nhân của mảnh đất này là ai. Kết quả biết được đối phương chỉ là một chủ đầu tư nhỏ không có tiếng tăm, chỉ tốn không đến mười triệu đã có thể lấy được miếng đất đó. Trần Kiến Nhân lập tức đi tìm chủ đầu tư kia, bày tỏ bản thân nguyện ý ra giá gấp đôi để mua lại mảnh đất này.
Người phụ trách của đối phương vui vẻ nói cho anh ta biết: “Vô cùng xin lỗi, tổng giám đốc Trần, đã có người ra giá gấp ba để mua lại mảnh đất này rồi.” Sang tay kiếm được gấp ba, người phụ trách tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Trần Kiến Nhân vừa nghe thấy, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng, anh ta không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Nhưng đây lại là dự án mười tỷ, nếu như có thể lấy được mảnh đất này vào tay, số tiền kiếm về được không chỉ là ba chục triệu! Vậy nên anh ta lập tức hỏi: “Không biết ai đã mua lại mảnh đất này? Có thể liên lạc với đối phương không?”
Người phụ trách kia đáp: “Là một vị phu nhân rất xinh đẹp, có điều đối phương không muốn tiết lộ họ tên, cũng ủy thác người thứ ba mua lại. Vậy nên rất xin lỗi giám đốc Trần, tôi không có cách nào giúp ngài được.”
Chuyện đã đến bước này rồi, Trần Kiến Nhân tức đến sắp hộc máu. Làm trễ nãi không công một năm không nói, mảnh đất này còn không biết đã rơi vào tay người nào. Nhưng Trần Kiến Nhân vẫn dã tâm bừng bừng, anh ta cũng không có ý định buông tha. Sau khi tạm biệt người phụ tránh kia anh ta lập tức gọi điện cho trợ lý: “Bằng mọi cách tra xem mảnh đất đó đã rơi vào tay ai, không tiếc bất cứ giá nào phải lấy bằng được dự án đó.”
Trợ lý nơm nớp lo sợ đáp lại một tiếng, lập tức đi thăm xem mảnh đất đã rơi vào tay người nào.
Khi màn đêm buông xuống, gió ở thôn Ninh Gia bắt đầu nổi lên. Đến mùa xuân, gió cát ở thôn Ninh Gia cũng không nhỏ. Hình ảnh của huyện Tấn Thủy trong mắt những thị trấn xung quanh không hề tốt, bởi vì gió cát đều là đất cát ở Tấn Thủy tạo thành. Ninh Hàn Tê đóng kín cửa phòng và cửa sổ, chỉnh chiếc xe lăn của Vệ Tắc Viêm lại thành một chiếc giường.
Cuộc sống về đêm ở trong thôn rất đơn giản, căn bản mọi người sẽ không đi lại ở bên ngoài, chưa đến chín giờ đã lên giường đi ngủ. Nói gì thì Ninh Hàn Tê cũng là sinh viên đại học, cũng không đến mức đi ngủ sớm như vậy. Do ảnh hưởng từ bố nên cậu cũng rất thích vẽ, khi lên đại học cậu đã chọn chuyên ngành liên quan đến mỹ thuật. Nhưng khi lên đến năm hai, giáo viên cũng sẽ khuyên học sinh chuyển sang học thiết kế. Dù sao khi tìm việc chỉ dựa vào vẽ thì thực sự quá khó khăn. Vậy nên Ninh Hàn Tê chuyển sang học thiết kế, đáng tiếc cậu chỉ thích vẽ, học thiết kế thì cũng chỉ là nửa thùng nước (3).
(3):"Nửa xô nước" là một phương ngữ Quảng Tây. Nghĩa gốc phát triển từ nửa xô phân. Vì nửa xô cứt tương đối thô tục nên phát triển thành nửa xô nước, có nghĩa là không thông minh hoặc học không giỏi.
Lúc này không ngủ được, cậu lấy giấy ra, bắt đầu vẽ phác thảo dáng vẻ của Vệ Tắc Viêm. Khả năng vẽ tranh của Ninh Hàn Tê rất tốt, có thể dùng bút màu phác họa được một bức tranh giống như thật vậy. Nhưng Ninh Hàn Tê cảm thấy gương mặt của Vệ Tắc Viêm giống như tranh vẽ. Mày kiếm anh khí phi phàm, sống mũi cao ngất, mặt hình lập thể, cằm nhọn, còn có rãnh cằm rất đẹp.
Chính vì rãnh cằm này khiến cho Vệ Tắc Viêm dù có hôn mê nhưng gương mặt vẫn rất sống động. Cậu dùng bút vẽ sàn sạt ở trên giấy, cậu không biết được hoa đào ngoài cửa sổ đang lặng lẽ đơm bông, một cơn mưa xuân rửa đã sạch Tấn Thủy đầy gió cát. Không biết Ninh Hàn Tê đã gục xuống bàn ngủ từ lúc nào, đợi đến lúc cậu tỉnh lại trời đã sáng choang.
Cậu cảm thấy thói quen này của mình rất không tốt, mỗi lần ngủ đều ngủ đến tận sáng. Ngủ như chết chìm chết trầm, cho dù có người mang cậu đi sợ rằng bản thân cậu cũng không biết được. Lần nữa mở mắt ra thì phát hiện lúc bản thân ngủ không biết trời trăng gì đã vô tình chảy nước miếng lên mặt của “Vệ Tắc Viêm”. Ninh Hàn Tê vô cùng xấu hổ đem “Vệ Tắc Viêm” cất vào trong ngăn kéo, vừa xong đã nghe thấy giọng nói của bố ở bên ngoài truyền đến: “Hàn Tê, Hàn Tê, Hàn Tê… con mau ra ngoài nhìn xem, sao… tại sao lại có thể thành như vậy?”
Ninh Hàn Tê lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, mùi bùn đất trộn lẫn với hương hoa đào thơm ngát xông thẳng vào mũi của cậu. Cậu đi ra sân nhìn một cái, hoa qua trời đổ mưa xuân, hoa đào rơi đầy trên mặt đất. Nhìn hai gốc cây vốn dĩ là cây đào ốm yếu, nhưng bây giờ không có lấy một chút bệnh trạng nào không? Thất sự giống như một người đẹp mới khỏi bệnh sau một cơn bệnh nặng, tận tình khoe hết dáng vẻ yêu kiều của bản thân.
Chỉ thấy Ninh Huyền xoay quanh cây đào hai vòng, dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi vừa vòng quanh cây đào vừa lẩm bẩm: “Đây… đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua cây đào vẫn đang còn là dáng vẻ nửa sống nửa chết sao hôm nay lại nở đầy hoa như vậy? Coi như là mưa xuống, cũng không thể như vậy được?”
Lúc này Ninh Hàn Tê mới nhớ ra ngày hôm qua bản thân đã tưới cho hai cây đào hai chai nước, chỉ cần hai chai nước mà cây đào đã có thể sống lại. Ninh Hàn Tê suy đoán, nước suối linh tuyền của nhà họ Ninh chắc chắn không đơn giản chỉ dùng để kéo dài tính mạng cho nhà họ Ninh. Vậy nên cậu hỏi Ninh Huyền: “Bố, linh tuyền trong Mặc Hủ ngoại trừ có thể giúp chúng ta kéo dài tính mạng thì còn tác dụng nào khác không?”
Ninh Huyền vừa nghe lập tức đoán được Ninh Hàn Tê đã làm gì, ông quay người lại hỏi Ninh Hàn Tê: “Bảo bối, con đã làm gì?”
Ninh Hàn Tê nói: “Con… con cũng không làm gì, chỉ là hôm qua con lấy hai chai nước ở trong không gian ra tưới cho cây đào. Dù sao bây giờ linh tuyền đang không ngừng tuôn trào, cũng không sợ lãng phí. Bố, nước suối nhà chúng ta có phải trừ chuyện kéo dài sinh mạng cho chúng ta còn có thể khiến cho cây cối chết đi sống lại? Hay là nói… cây khô gặp mùa xuân?”
Ninh Huyền lắc đầu, đáp: “Ta cũng không biết.” Đương nhiên là ông không biết, linh tuyền của ông chỉ tuôn trào không đến hai năm. Đừng nói là đem đi tưới nước, sợ rằng còn không đủ để cho bản thân uống. Cách một tuần ông phải uống ít nhất một chai nước mới có thể duy trì được thể lực cơ bản. Căn bản không thể lấy loại nước trân quý có liên quan đến tính mạng này để thử xem có thể lấy ra để trồng hoa hay không.
Đôi mắt Ninh Hàn Tê chứa đầy sự hưng phấn nói: “Con biết! Con biết! Bố, tác dụng của nước suối nhà chúng ta không chỉ có riêng chuyện kéo dài sinh mạng cho chúng ta. Nó… nó còn có thể giúp cho thực vật sống lại, nói không chừng… nói không chừng còn có thể khiến cho thứ khác sống lại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT