Kỳ thật Ninh Hàn Tê cũng không biết tại sao lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Tắc Viêm bản thân lại muốn đưa anh về nhà, không muốn thừa nhận là do Vệ Tắc Viêm rất đẹp trai. Lúc trước sở dĩ Trần Kiến Nhân theo đuổi cậu hơn nửa năm mới có thể thành công, một trong số nguyên nhân chính là vì dáng vẻ của Trần Kiến Nhân thật sự không phải dáng vẻ bạn đời trong suy nghĩ của Hàn Tê.
Về sau mọi điều anh ta làm đã khiến Hàn Tê cảm động, vậy nên cậu đã nghĩ thông suốt, bạn đời không nhất định phải đẹp mắt, đối tốt với mình cả đời mới là quan trọng. Không nghĩ đến anh ta không những bề ngoài xấu xí mà nội tâm cũng xấu nốt. Bố nói đúng, đây cũng xem như là may mắn, bản thân có thể dứt khoát với anh ta một cách triệt để như vậy cũng không phải là chuyện gì xấu.
Đến nỗi Vệ Tắc Viêm... Ninh Hàn Tê nhìn Vệ Tắc Viêm bây giờ đang được sắp xếp ở căn phòng phía Tây của mình, vừa nghe hộ lý không ngừng lải nhải nhắc nhở vừa ở đó ghi chép. Từ trước đến nay cậu chưa từng chăm sóc người thực vật, còn là một người thực vật mắc chứng bệnh máu khó đông. Cậu biết chuyện này không thể qua loa, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Sau khi nói một đống điều cần chú ý, anh hộ lý nhìn dáng vẻ mơ hồ của cậu thì nói: "Không sao, cứ từ từ. Phu nhân Vệ nói, tạm thời bây giờ tôi phải ở lại đây chăm sóc cho bệnh nhân. Cậu có thể đi theo tôi học hỏi từ từ, học lúc nào cũng được, tôi cũng chỉ là công thành thân thối (1)."
(1): Công nên rút lui.
Ninh Hàn Tê khẽ gật đầu, nói thật trong lòng cậu có chút hối hận khi đồng ý với phu nhân Vệ rằng bản thân sẽ tự mình chăm sóc cho Vệ Tắc Viêm. Bởi vì chăm sóc một người thực vật mắc bệnh máu khó đông thật sự rất vất vả, có điều nếu đã đồng ý với người khác thì nên nói được làm được. Hơn nữa Ninh Huyền cũng từng chế nhạo cậu: "Mới vậy mà đã cảm thấy phiền phức, lúc trước ta chiếu cố hai Tiểu Đậu Đinh (2) các con, buổi tối phải dậy ba bốn lần. Ban ngày thì muốn nhảy lên nhảy xuống (3), khi khóc còn phải kìm nén tính tình mà dỗ. Ít ra người này không đứng dậy chạy lung tung.”
(2): Tiểu Đậu Đinh (小豆丁): là chỉ thằng nhóc này, trong phim hoạt hình “Đồ Đồ tai to", chuyên gây ra chuyện xong giả ngây thơ để Đồ Đồ gánh tội thay.
(3): thượng thoán hạ khiêu (上窜下跳) là một câu thành ngữ Trung Quốc ý chỉ việc nhảy lên nhảy xuống, ẩn dụ chạy lòng vòng, kết nối nhiều bên.
Ninh Hàn Tê nở nụ cười, chỉ nói: "Anh ấy thật sự có thể đứng lên chạy thì tốt rồi.”
Ninh Huyền không cười, nghiêm túc nhìn Ninh Hàn Tê nói: "Hàn Tê, có phải con rất thích cậu ta không?”
Ninh Hàn Tê đột nhiên đỏ mặt, lập tức phủ nhận nói: “Bố, ngài nói đùa gì thế? Con và anh ta mới gặp mặt, tuy rằng không hiểu sao lại đính hôn nhưng hai bọn con còn chưa nói với nhau câu nào. Hơn nữa, anh ta có thể tỉnh lại hay không vẫn còn chưa biết được. Nếu con cứ như vậy mà nói thích, không phải là không nghiêm túc quá rồi sao.”
Ninh Huyền nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt tía tai của cậu, trong lòng ngược lại rất lo lắng. Bản tính của người nhà họ Ninh thế nào, ông còn không rõ sao? Sở dĩ đoạn nhân duyên kia của cậu như phù dung sớm nở tối tàn, còn không phải do bản thân coi trọng gương mặt đó? Cái gì mà nhất kiến chung tình với cả chung chính? Còn không phải là do gương mặt phong hoa tuyệt đại kia?
Cho nên lúc trước khi Hàn Tê chê vẻ ngoài của Trần Kiến Nhân khó coi, ông cũng chỉ hữu cảm nhi phát (4) một câu: “Có đẹp cũng không thể mài ra ăn.”
(4): Nói ra, biểu lộ ra cảm xúc trong lòng.
Thật ra lúc đấy ông quên không nói với cậu một câu nữa đó chính là “kẻ xấu xí mang đến nhiều rắc rối”. Mặc dù đẹp trai không thể mài ra cơm nhưng ít nhất cũng có thể khiến người ta cảm thấy vui tai vui mắt. Cho đến bây giờ mỗi khi nhớ đến ông ấy, Ninh Huyền cũng chưa bao giờ hối hận. Bởi vì lúc đó ông thực sự thích ông ấy, thích đến tận xương tủy. Từ đầu đến chân, thích từng sợi tóc ở trên đầu. Chính bản thân ông cũng hiểu được bạn thân tại sao lại thích đến như vậy, suy cho cùng cũng chỉ vì một nguyên nhân, vẻ ngoài đẹp trai.
Nhưng ông ấy đối với ông, cũng thật sự rất tốt.
Nhớ đến những chuyện trong quá khứ khiến cho ông không khỏi buồn bã, Ninh Huyền xoay người đi ra khỏi phòng của Ninh Hàn Tê, ra khỏi cửa ông đi về phía sau núi. Mỗi lần trong lòng cảm thấy không thoải mái ông sẽ đi đến nhà thờ sám hối trước mặt tổ tiên, ông cảm thấy bản thân mình năm đó không khống chế tốt tình cảm được nến mới dẫn đến hậu quả như vậy. Có điều may mắn mà năm đó ông mang thai nếu không tình huống sẽ càng hỏng bét hơn.
Sau khi Ninh Huyền rời đi, Ninh Hàn Tê bắt đầu lau người, bón thức ăn lỏng cho vị hôn phu của mình. Bởi vì người thực vật không thể nhai nuốt được nên chỉ có thể ăn thức ăn lỏng và bán lỏng, cho nên phu nhân Vệ đã mang đến không ít các loại máy xay thức ăn. Tốn hơn nửa ngày Ninh Hàn Tên mới có thể mò ra cách dùng của mấy loại máy xay nhập khẩu này.
Sáng sớm bố cậu đã nấu cơm, cậu cho cơm đó vào máy xay xay nhuyễn rồi mới đút cho Vệ Tắc Viêm. Bố nói đúng, người thực vật rất hợp tác cho nên không cần lo anh sẽ kén ăn.
Sau khi đút cơm xong cậu lại giúp anh xoa bóp cơ thể, đây cũng là công việc nhất định phải làm mỗi ngày. Ban đầu Ninh Hàn Tê còn có chút tiếc nuối, dẫu sao cũng bởi vì thể chất đặc thù của mình nên từ trước đến nay cậu cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với người cùng giới. Nói tới, đây là là lần đầu tiên cậu có hành động thân mật với người cùng giới. Có điều cậu phát hiện ra vóc dáng của Vệ Tắc Viêm thế mà lại rất tốt, là một bệnh nhân, nhưng cơ bắp trên người lại rất cân xứng rắn chắc.
Nhớ đến lời phu nhân Vệ từng nói, bởi vì cơ thể cũng anh không tốt nên từ khi còn nhỏ anh đã tích cực rèn luyện cơ thể. Đây là kết quả của việc tập luyện lâu dài, chỉ là nếu như vẫn luôn nằm như thế này, sợ rằng cơ bắp cũng sẽ từ từ mà biến mất. Ninh Hàn Tê không khỏi cảm thấy tiếc nuối thay anh, nếu muốn luyện cơ bắp lại một lần nữa chắc hẳn sẽ tốn không ít công sức nhỉ?
Sau khi giúp Vệ Tắc Viêm ăn cơm và lau người xong, cậu chỉnh chiếc giường thành chiếc xe lăn, rồi đẩy anh ra cửa phơi nắng. Cây đào ở người cửa đã bắt đầu bung nụ, Ninh Hần Tê cảm thấy mặc dù phòng mình ngăn nắp nhưng lại có hơi mộc mạc. Mặc dù cây đào ở trong sân nhìn không được đẹp cho lắm nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có đúng không? Vậy nên cậu đi ngắt lấy hai cành hoa nhưng ngắt xong lại phát hiện trong phòng mình không có bình hoa để cắm vào, đi xung quanh tìm hai vòng, trên bàn ngoại trừ mấy cái chai để đựng nước suối linh tuyền thì không còn cái gì khác có thể cắm vào. Vậy nên cậu đã dứt khoát cho cành hoa đào có mấy phiến lá thưa thớt và hai cái nụ hoa cho vào trong bình nước suối. Đúng lúc nước trong bình còn được một nửa, Ninh Hàn Tê lười đi đổi nước, trực tiếp dùng nước kia để cắm cành hoa đào. ( truyện trên app T𝕪T )
Không thể không nói, hình dáng của chiếc bình này cũng không tệ lắm, một chiếc bình thủy tinh miệng rộng trong suốt. Lần đó bố cậu đã bảo cậu mua bình với số lượng lớn vì bọn họ cần dùng để đựng nước suối. Bởi vì cậu biết mình không có bạn đời nên nước suối cũng không dâng trào được quá lâu. Cho nên ở trong suốt một năm kia, cậu đã đựng khoảng mấy chục nghìn bình nước suối. Nếu cầm nước này đi bán, có lẽ có thể bán được không ít tiền.
Ninh Hàn Tê nhịn không được cười cười, nguồn suối của bố e rằng đã sớm bị khô kiệt nhỉ? Hôm nay cậu chỉ có thể dựa vào nước suối của chính mình để duy trì tính mạng, thật ra cậu rất muốn hỏi bố một chút, người yêu của bố đang ở đâu, tại sao lại phải xa cách. Có thể do sợ chạm vào nỗi đau của ông, mất công khiến ông than ngắn thở dài một trận nên cậu cũng không hỏi đến.
Vì lý do an toàn, cậu vẫn quyết định sống giống như bố cậu, để giành nước suối. Bên trong không gian Mặc Hủ đồ gia truyền của nhà họ Ninh có chứa nguồn suối, không gian cũng không tính là lớn nhưng nước suối cũng đủ để uống trong mấy chục năm. Trước kia khi rảnh rỗi bố đã rửa sạch đống chai lọ của mình đem cho cậu, cậu đã đem chúng bỏ hết vào trong không gian Mặc Hủ. Hai ngày này rảnh rỗi không có chuyện gì, mỗi ngày cậu sẽ ngây ngốc trong không gian hai giờ đồng hồ, cũng chỉ vì đựng nước suối.
Bận rộn suốt hai tiếng, cả người mệt mỏi đổ đầy mồ hôi. Cậu cầm lấy hai chai nước đi ra khỏi không gian, đi ra thì đã thấy Vệ Tắc Viêm đang ngoan ngoãn nằm trên chiếc xe lăn mà phơi nắng giữa trưa. Bỗng nhiên Ninh Hàn Tê lại muốn trêu chọc anh một chút, người này từng là nhân vật được ủng hộ rầm rộ, hôm nay lại chỉ có thể làm con rối nhỏ trước mặt mình.
Vậy nên Ninh Hàn Tê cầm thuốc màu mà mình bình thường hay dùng để vẽ tranh đến, vẽ một đóa hoa đào thật ở to ngay trên mặt Vệ Tắc Viêm. Sau khi vẽ xong cậu không nhịn được mà bật cười, lấy điện thoại ra chụp chung một tấm ảnh. Sau đó quay mặt lại đối diện với anh, rồi nghiêm túc nói: “Thật ra anh như vậy cũng rất đẹp trai, em cũng không nỡ vẽ cho anh một con rùa đen nhỏ! Ha ha ha~”
Lúc này bên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng còi xe, Ninh Hàn Tê nhìn ra phía ngoài cửa, thì thấy Ninh Huyền từ nhà thờ tổ quay trở về. Ninh Huyền vừa vào cửa đã thấy chuyện xấu mà cậu đã làm, cau mày trách cứ một câu: “Nghịch ngợm.”
Ninh Hàn Tê lè lưỡi, đi lên nắm lấy cánh tay của Ninh Huyền, hỏi: “Bố, âm thanh bên ngoài là gì thế?”
Ninh Huyền đáp: "Thím Đậu Hoa ở nhà bên muốn chuyển đi, lúc ta đi qua thì bà ấy đưa chìa khóa nhà cho ta.” Ninh Huyền thở dài, nói tiếp: “Đứa con trai tài giỏi của bà ấy đón bà ấy đi hưởng phúc.” Nói xong ông lại thở dài.
Ninh Hàn Tê biết tại sao bố cậu lại thở dài, người của thôn Ninh Gia bây giờ càng ngày càng ít, chìa khóa của các nhà cũng đã treo thành một dãy dài trên tường nhà cậu. Bởi vì Ninh Huyền là trưởng họ, các nhà ở trong thôn đều là trước kia tách ra từ nhà họ Ninh. Nếu như bọn họ muốn dọn đi thì sẽ giao lại chìa khóa vào tay trưởng họ. Cũng bởi vì Ninh Huyền là trưởng họ cho nên cái chức trưởng thôn không ai muốn làm cũng rơi xuống người ông. Bây giờ nhìn thấy một nửa thôn Gia Ninh còn lại đều là người già, phụ nữ và trẻ con. Thôn Ninh Gia lớn còn khá tốt, bốn thôn Ninh Gia xung quanh sợ rằng người ở lại còn ít hơn.
Có ai lại nguyện ý sống qua ngày với mảnh đất bị nhiễm mặn? Đất đai cằn cỗi thì không nói, bởi vì trên đất không có những hàng cây cao lớn lớn nên mỗi lần mùa đông bão cát đến, nơi này lại bị thổi đầy bụi đất. Đất dần bị xói mòn trầm trọng, cỏ cây càng trở nên bạc màu. Dưới tình huống như thế này thì ai còn muốn sống ở đây? Người thường đi đến chỗ cao, nước thì chảy xuống chỗ thấp, ai cũng muốn đi đến một nơi tốt hơn.
Ninh Huyền rất lo lắng, ông cảm thấy mấy cái thôn này sớm muộn gì cũng sẽ bị bỏ hoang giống như những thôn làng và thị trấn ở miền núi lạc hậu khác.
Nhìn bóng lưng hiu quạnh của bố, Ninh Hàn Tê không khỏi thở dài theo, quay đầu nhìn về đóa hoa đào trên mặt của Vệ Tắc Viêm nói: “Anh có biết tại sao người của thôn Ninh Gia lại dọn đi không? Bởi vì đất đai ở đây quá cằn cỗi, lương thực làm ra cũng chỉ đủ để sống qua ngày. Trên núi cũng không có thức ăn dân dã gì, càng kông có cảnh đẹp gì, đến cả việc phát triển du lịch cũng không được. Mặc dù bố vẫn luôn cố gắng chống đỡ nhưng trong lòng ông ấy cũng biết rõ, sớm muộn gì nơi này cũng sẽ bị cái hạng mục gì đó thay thế.”
Ninh Hàn Tê suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Vệ Tắc Viêm, nghe nói anh rất lợi hại, nếu anh tỉnh lại, có thể giúp em giữ mảnh đất này của nhà họ Ninh được không?”
"Haiz… được rồi! Anh bây giờ sao có thể nghe được chứ? Nếu như huyện Tấn Thủy có thể có núi có sông có thú săn giống như huyện bên cạnh thì tốt rồi. Nếu được như vậy thì bọn em cũng có thể làm nông gia lạc (5), người trong thôn cũng sẽ không phải từng người từng người rời đi. Thật đáng tiếc, huyện Tấn Thủy chỉ là một mảnh núi hoang.”
(5) Nguyên văn là 农家乐 (Nông gia lạc): là hình thức du lịch nghỉ dưỡng mới xuất hiện, là một cách du lịch nghỉ dưỡng về với thiên nhiên từ đó thư giãn thể xác và tinh thần.
Lúc này ông bác cả từ trong phòng bếp lõ đầu ra hỏi Ninh Hàn Tê: “Hàn Tê! Hôm nay là ngày mùng 2 tháng 2, buổi tối có gói sủi cảo, cháu muốn ăn sủi cảo nhân gì?”
Nghe thấy lời của ông bác cả Ninh Hàn Tê mới nhớ ra hôm nay là ngày mùng hai tháng hai. Rồng ngóc đầu mùng hai tháng hai (6), hôm nay nên cắt tóc. Cắt tóc đi, năm hết tết đến có được nhiều may mắn hơn.
(6): Trong dân gian Trung Quốc, mùng 2 tháng 2 nông lịch là ngày Long Đài Đầu, tức là Rồng Ngóc Đầu, Sao Giác Long nổi lên từ chân trời phía Đông vào mùng 2 tháng 2 nông lịch, nên gọi là “Rồng ngóc đầu”. Trong văn hóa Nông canh Trung Quốc, “Rồng Ngóc đầu” là thời điểm dương khí tăng lên, mưa nhiều lên, muôn vật trở nên dạt dào sức sống, nhà nông bắt đầu bận rộn công việc đồng áng cho vụ xuân.
Ninh Hàn Tê nghĩ một chút rồi đáp: "Cháu muốn ăn nhân rau hẹ, rau hẹ và thịt.”
Ông bác cả đáp một tiếng, cầm lấy một túi vải nhỏ đẩy xe đạp đi ra chợ mua rau hẹ. Chợ cách chỗ bọn họ có hơi xa, muốn mua đồ thì phải đến trấn Cẩm Lý ở bên cạnh. Đây cũng là thị trấn nhỏ có các loại cây nông nghiệp bội thu, mặc dù sản vật cũng không phải là thứ gì hiếm có, nhưng so với huyện Tấn Thủy thì đúng là một thị trấn nhỏ giàu có và sung túc hơn nhiều.
Ninh Hàn Tê đưa mắt nhìn ông bác cả rời đi, nghĩ đến hôm nay là ngày mùng hai tháng hai, phải cắt tóc cho Vệ Tắc Viêm. Cắt tóc vào ngày mùng hai tháng hai để có thể có thêm may mắn, nói không chừng có thể tích lũy thêm nhiều may mắn rồi một ngày nào đó anh có thể tỉnh lại. Cậu vừa tìm tông đơ vừa nghĩ, nếu như thật sự tỉnh lại thì phải làm sao? Giống như mình không thể chấp nhận để một người xa lạ làm bạn đời thì chắc chắn anh cũng không tiếp nhận mình nổi. Sợ rằng lúc đó sẽ ầm ĩ đòi bỏ đi, nói không chừng còn ghét mình.
Ninh Hàn Tê vừa cầm tông đơ hớt tóc cho Vệ Tắc Viêm vừa nghĩ lung tung nên không cẩn thận cạo trọc một mảng da đầu như chó gặm cho Vệ Tắc Viêm. Cậu không nhịn được mà bật cười, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy mảng da hói này thật sự không dễ nhìn, thế nên đã cầm bút vẽ cho anh hai cái lòng đào sát lại với nhau, rồi lại dùng tông đơ đẩy lại tạo thành một hình trái tim. Cuối cùng lấy điện thoại ra chụp chung một tấm, vô cùng hài lòng mà gật đầu, sau đó quay người cất tông đơ vào trong ngăn kéo.
Ninh Huyền ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng cười sung sướng của Ninh Hàn Tê, vốn dĩ ông tưởng rằng Ninh Hàn Tê sẽ rất thất vọng khi gặp phải nhiều đã kích như vậy, lại còn trải qua một buổi đính hôn khó hiểu. Không nghĩ đến ngược lại cậu còn chơi rất vui với cái người thực vật không thể động đậy kia, Ninh Huyền vừa yên tâm lại không nhịn được mà lo lắng.
Đứa nhỏ này có khả năng thật sự thích gương mặt của vị hôn phu thực vật này… Ninh Huyền sầu muốn chết.
Buổi tối ông bác cả làm sủi cảo nhân rau hẹ, Ninh Hàn Tê ăn hơn hai mươi cái, Ninh Huyền vẫn như trước đây, ăn được mười cái thì không ăn nổi. Trái lại khẩu vị của ông bác cả lại không tệ, nữa một lần ăn hết hai bát lớn. Nếu như Ninh Thần Hy còn ở đây, nói không chừng ông bác cả cũng có thể liều một phen. Hai người này ăn thế nào cũng không mập, nhưng Ninh Hàn Tê lại không dám, cậu ăn nhiều thì sẽ mập ra cho nên vẫn luôn khống chế việc ăn uống.
Sau khi cơm nước xong cậu cầm lấy mấy cái sủi cảo cho vào máy xay xay thành thức ăn bán lỏng đút cho Vệ Tắc Viêm, vừa đút vừa lẩm bẩm: “Anh ăn nhiều một chút! Đây là nhân rau hẹ, biết rau hẹ là làm gì không? Ha ha ha…”
Ninh Huyền đang ở bên ngoài cắt tỉa cành đào: “...”
Bóng đêm dần yên tĩnh trở lại, tiếng kêu của con dế vang lên ở phía góc tường. Ninh Huyền trở về phòng sách luyện chữ dưới ánh đèn, còn ông bác cả đã đi ngủ từ sớm, Ninh Hàn Tê cũng đã chăm sóc xong cho Vệ Tắc Viêm, cũng nhìn gương mặt hoa đào của anh mà cười suốt nửa ngày, rồi mỉm cười tiến vào mộng đẹp. Trước khi ngủ cậu kiểm tra vòng bạn bè của Ninh Thần Hy một chút, gần đây cũng không có chuyện gì mới. Lên mạng gửi cho anh ta mấy cái tin nhắn, rồi đợi anh ta hồi âm lại cho mình, nhưng đoán chừng cũng là đá chìm trong đáy biển.
Một đêm này Ninh Hàn Tê ngủ rất an ổn, cũng có thể là do nhìn gương mặt hoa đào cùng với lòng đào của Vệ Tắm Viêm nên tâm trạng tích tụ nhiều ngày của cậu đã được giải tỏa, ngủ một giấc đến sáng không mộng mị gì. Cậu trở mình, mùi hương thơm ngát của hoa đào từng đợt từng đợt xông vào mũi cậu.
Ninh Hàn Tê từ trong nghi hoặc mở mắt ra, vào mùa này hoa đào ở huyện Tấn Thủy đã nở rộ. Nhưng hoa đào của huyện Tấn Thủy không có mùi thơm, vì hoa đào ở đây không nở được mấy đóa thêm vào đó còn đơn bạc nhỏ gầy. Cũng không phải là hoa đào này trời sinh đã thế mà là đất đai của Tấn Thủy không tốt. Cùng là cây đào giống nhau nhưng cây đào ở huyện Cẩm Lý có thể kết trái còn ở Tấn Thủy chỉ có thể nhìn thấy mấy đóa hoa đào lưa thưa.
Thế nhưng là, khi Ninh Hàn Tê mở mắt ra thì thấy cành đào hoa lá rậm rạp ở đang được cắm trong chiếc bình thủy tinh trong suốt được đặt ở trước cửa sổ đang vươn mình đón ánh nắng sớm, vô cùng náo nhiệt mà nở ra một cành hoa đầy những sắc hồng dịu dàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT