Thư Quân thấy tình cảnh như vậy thì không hiểu, nói: “Hàn Tê, có phải con nóng không? Sao mặt đỏ dữ vậy? Có cần bật điều hòa lên không?”

Ninh Hàn Tê lập tức xua tay, nói: “Không...không cần đâu dì, mở cửa sổ một lát là ổn rồi ạ.”

Nhưng Vệ Tắc Viêm ở bên cạnh lại giơ hai tay lên, cởi cúc áo sơ mi của Ninh Hàn Tê.

Ninh Hàn Tê:...Anh...giở trò dê xồm?!

Thư Quân:...Nhanh như vậy đã biết cởi áo vợ rồi, đúng là không tệ.

Đúng vào lúc Vệ Tắc Viêm định cởi cúc áo thứ hai của Ninh Hàn Tê, Ninh Hàn Tê lập tức ngăn tay anh lại, nói: “Được...được rồi, vậy là được rồi, không nóng nữa rồi.”

Thư Quân ở phía đối diện che miệng cười trộm, ban đầu bà từng lo lắng, rốt cuộc Tử Trù có thể chấp nhận việc bà tự ý quyết định cho anh cưới một chàng trai làm vợ hay không. Bây giờ thấy vậy, có lẽ tình hình sẽ không tệ lắm. Nói không chừng hai đứa nó ở bên nhau thời gian dài, không biết chừng sẽ có thể nảy sinh tình cảm. Còn về vấn đề khác, bà không dám tham vọng quá mức. Ông trời có thể trả con trai lại cho bà đã là rủ lòng thương rồi, sao còn dám mơ sang có cháu? Cho dù hai người con trai không thể sinh ra cháu, bà cũng sẽ không nảy sinh ra ý nghĩ nào khác.

Chỉ cần họ hạnh phúc là đủ rồi, Thư Quân nghĩ như vậy.

Hơn nữa, bây giờ kỹ thuật sinh sản y tế phát triển như vậy. Nếu đến lúc đó hai đứa nó thật sự muốn có con, tìm người sinh hộ là được rồi. Nhưng bà đã nghĩ kỹ rồi, tất cả mọi việc đều tôn trọng ý kiến của họ.

Sau khi đưa hai người về thôn Ninh Gia, Thư Quân lại chẳng xuống xe, cũng không dự định vào cổng. Chỉ viện cớ nói mọi việc lớn nhỏ trong công ty Vệ Tắc Viêm còn cần bà đến quyết định, cho nên không thể ở bên ngoài lâu được. Thật ra là bởi vì trước đó đạo sĩ Tử Hư từng dặn dò, để bọn họ phát triển tình cảm một cách tự nhiên, không nên can thiệp quá nhiều. Thư Quân cẩn thận làm theo lời của ngày ấy, chỉ sợ xảy ra sai sót gì.

Ninh Hàn Tê chỉ đành nói với Thư Quân: “Vậy được ạ! Dì có thời gian lại đến, tạm biệt.”

Thư Quân gật đầu, chỉ nghe Vệ Tắc Viêm cũng nói với Thư Quân bằng gương mặt nghiêm túc: “Tạm biệt dì ạ.”

Thư Quân lại đau sót một lần nữa, giờ đây đứa con trai do chính tay mình nuôi dưỡng lại hoàn toàn quên mất mình, nói không buồn lòng thì là giả. Nhưng so với việc anh nằm đó không động đậy, đây đã là kết quả vô cùng tốt rồi.

Bà cười một cách bất lực, nói với Vệ Tắc Viêm: “Tử Trù, đối xử với vợ con cho tốt nhé.”

Vệ Tắc Viêm đầu tiên là ngơ ngác, sau đó quay đầu cười với Ninh Hàn Tê, gọi một tiếng: “Vợ.”

Ninh Hàn Tê:...Đúng là sầu lòng.

Sau khi hai người xuống xe, Ninh Hàn Tê bèn kéo Vệ Tắc Viêm đang lộ ra vẻ mặt tò mò đi về, vừa định mở cửa bước vào, đã nghe thấy Bàn Tử nhỏ giọng như đang gọi điện thoại cho ai đó. Ninh Hàn Tê lập tức níu Vệ Tắc Viêm làm động tác tay ra hiệu im lặng. Vệ Tắc Đàm cười nhẹ với cậu, ngoan ngoãn đứng ở đó không phát ra âm thanh.

Chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ của Bàn Tử từ phía bên trong: “Anh không cần bận tâm cháu trai cả bên đây, tôi đã thăm dò thử rồi!”

“Haiz sao anh cứ dài dòng thế! Vẫn nên lo lắng cách nghĩ của thằng ba đã! Tôi thấy lòng cậu ấy vẫn còn oán trách, dẫu gì vào thời đại đó, mọi người không chấp nhận nổi tình huống như vậy.”

“Phải, ngài nói gì cũng đúng, không phải tôi vẫn phải nương nhờ anh đó sao? Tôi chắc chắn sẽ giải quyết tốt chuyện này, ngài nguôi giận trước đã.”

“Được, tôi cúp máy đây, tình hình là như vậy đó, đến lúc đó anh tự ứng phó nhé!”

Ninh Hàn Tê kéo Vệ Tắc Viêm lùi về sau mấy bước, cố ý ho vài tiếng, từ phía trong cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, khi Ninh Hàn Tê lại đẩy cửa ra một lần nữa, Bàn Tử sớm đã chạy mất không thấy bóng dáng rồi. Thân hình của người cậu hai này không nhỏ, thế mà động tác cũng khá nhanh lẹ.

Lúc nãy cậu hai gọi điện cho ai nhỉ? Thần thần bí bí, chắc chắn là có âm mưu gì đó. Hình như là có nhắc đến bố? Ninh Hàn Tê chau mày, ông ta muốn bày mưu gì? Không lẽ là muốn hại bố?

Ninh Hàn Tê nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy không có khả năng lắm. Tuy rằng cậu không thích người cậu hai này lắm, nhưng thấy hành động hai ngày nay của ông ta, ngược lại cũng không giống người sẽ hại bố lắm. Hơn nữa vừa nãy ông ta cũng có nhắc đến mình, nếu muốn tính kế, cũng nên tính cả mình vào. Ninh Hàn Tê không thích cảm giác bị người khác tính kế lắm, cậu cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nãy của cậu hai, lẩm bẩm trong miệng: “Chẳng lẽ là có liên quan với người bố đã mất kia? Vừa nãy cậu hai nói...Anh cũng không còn sống được mấy ngày... Chẳng lẽ là người đã hại bố và bố kia chia tách hồi trước? Bây giờ muốn xin ông tha lỗi? Đã qua hai mươi năm rồi, sớm đã làm gì đó rồi.”

Gương mặt Ninh Hàn Tê lộ ra vẻ ngờ vực, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt ngoan ngoãn của Vệ Tắc Viêm ở đối diện đang nhìn cậu. Ninh Hàn Tê trong giây lát hơi không biết nên chung sống với vị hôn phu này như thế nào, bây giờ cậu chỉ mới là đứa trẻ...đứa trẻ 6 tuổi, có lẽ sẽ không có hứng thú với thế giới của người lớn đâu nhỉ? Cho nên, cậu nên...

Ninh Hàn Tê cười với Vệ Tắc Viêm, nói: “Viêm Viêm, Tê Tê dẫn anh đi bắt cá nhé!”

Vệ Tắc Viêm gật đầu, nói: “Được!”

Sau đó Ninh Hàn Tê dắt một chiếc xe đạp điện từ căn phòng bên cạnh dùng làm nhà kho ra, vỗ vào ghế sau của xe, nói: “Lên đi đã, em dẫn anh đi.”

Vệ Tắc Viêm ngồi lên ghế sau với gương mặt vui mừng, Ninh Hàn Tê véo má anh, nói: “Ngoan quá! Nào, em dẫn anh đi chơi trước, tối nay chúng ta trở về mới suy nghĩ kĩ chuyện của bố.”

Nói thật thì, thôn Ninh Gia thật ra không có chỗ nào có thể bắt cá. Bởi vì ở đây không những đất không trồng được trồng lương thực, mà ngay cả nước cũng chẳng có cá. Muốn bắt cá, phải đến hồ Tấn ở ranh giới của huyện Tấn Thủy và trấn Cẩm Lý. Ở đó có không ít cá, làm sashimi cũng khá thơm ngon. Có một nhánh sông nhỏ ở hạ lưu, nước nông và trong. Hai bên bờ đều là rừng cây tươi tốt, trẻ con rất thích đến đó bắt cá.

Cá bắt được đều là những con cá con nhỏ không quá lớn, làm cá sạch sẽ rồi rắc một ít bột lên rán, vừa ngon mắt vừa giòn. Có lúc còn có thể bắt được tôm và cua nhỏ. Thật ra niềm vui khi bắt cá thú vị hơn ăn cá nhiều. Trẻ con thích chơi đùa, có lúc cũng có những đôi tình nhân trẻ ở trong thôn đến đây tâm sự tình yêu.

Sau khi Bàn Tử cúp điện thoại thì trong lòng vẫn luôn ngổn ngang, vừa nãy gần như bị cháu trai cả đụng phải, suýt chút nữa thì sợ rớt cả tim ra ngoài, xem ra sau này gọi điện thật sự phải cẩn thận hơn một chút. Nói đến chuyện của Tần gia, ông cảm thấy còn đặc sắc hơn cả mấy chuyện diễn trên phim truyền hình.

Đại phu nhân nhà họ Tần không sinh được con, bốn người chú đều như hổ rình mồi, ông cả lại là một người nhu nhược. May mà gia thế nhà mẹ đẻ của đại phu nhân đủ mạnh, chống đỡ cho vị trí vợ cả chưa ngày nào sụp đổ. Nhưng không có con cái, vị trí vợ cả sớm muộn cũng bị lung lay. Ai biết được tuy rằng ông cả là một người nhu nhược, nhưng lại là một người nặng tình, qua lại với cô giúp việc trẻ là thanh mai trúc mã, sau khi cô giúp việc trẻ mang thai thì chạy về quê, sinh ra một đứa con trai, đứa con trai này chính là Tần Thao Lược.

Để có thể bảo vệ đứa con trai này, mẹ của Tần Thao Lược chủ động cắt đứt quan hệ với nhà họ Tần, rồi về quê gả cho người khác. Nhưng không biết tại sao đại phu nhân lại biết được chuyện này, cũng không biết dùng cách gì, ôm Tần Thao Lược từ dưới quê quay trở về. Đăng ký hộ khẩu, bước vào nhà họ Tần. Từ đó trở về sau, vợ cả của nhà họ Tần đã có người nối dõi.

Tần Thao Lược vốn dĩ đi theo từng đường đi nước bước mà đại phu nhân đã sắp xếp, không ngờ rằng khi ông ấy lên đại học lại xảy ra bất ngờ, thay vì tiếp tục học ở trường quân đội, ông ấy lại tự làm theo ý mình thi vào đại học Thanh Hoa, sau đó quen biết với Ninh Huyền.

Nói ra thì nhà họ Ninh đúng là một tập thể gây rắc rối, không những dây vào Tần Thao Lược của nhà họ Tần, sao còn dính líu cả với nhà họ Thư? Nghĩ đến đại tiểu thư nhà họ Thư vừa vào cửa lúc nãy, đầu Bàn Tử lại đau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play