Ninh Hàn Tê đưa Vệ Tắc Viêm đến một nhánh sông nhỏ ở hạ lưu sông Tấn, cậu đỗ xe điện ở chỗ này, trời đã chạng vạng, trong rừng rất yên tĩnh, lúc này hầu hết bọn trẻ đã về nhà Ninh Hàn Tê lấy một chiếc xô nhỏ và một chiếc lưới đánh cá nhỏ từ giỏ xe điện, nắm tay Vệ Tắc Viêm cùng nhau đi về phía dòng suối.

Vệ Tắc Viêm ngược lại là vẻ mặt nhu thuận, ngoan ngoãn để Ninh Hàn Tề kéo cậu, hai người đến rìa don suối nhỏ, cởi giày xuống nước. Vào xuân cá cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, chúng nó ở lại dưới lớp băng cả một mùa đông, tất cả chúng đều vui mừng khi được ra ngoài, Ninh Hàn Tê thích nhất là ăn món cá do bố mình rán, khi còn nhỏ, cậu và Ninh Thần Hi thường bắt cá dưới sông, sau khi bắt được nửa cái xô nhỏ như vậy, bọn họ liền đem về để Ninh Huyền rán cá nhỏ cho bọn họ.

Bây giờ bạn cùng chơi bắt cá đã được thay thế bởi Vệ Tắc Viêm, hơn nữa kể từ khi vào đại học, ngoại trừ thỉnh thoảng trở về sau kỳ nghỉ hè, cậu đã rất lâu rồi không đến con suối này bắt cá.

Cho rằng Vệ Tắc Viêm vừa mới tỉnh lại, Ninh Hàn Tê cũng không dám để cho cậu quá mệt mỏi, liền bảo cậu ngồi trên một tảng đá bên bờ đợi, Vệ Tắc Viêm cũng ngoan ngoãn nghe theo, đi chân không, xắn ống quần, ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá nhìn Ninh Hàn Tê, canh giữ thùng cá nhỏ. Đặc biệt giữ im lặng, vô cùng ngoan ngoãn, giống như một tiểu thiên sứ vậy.

Hơn nữa cậu thực sự rất đẹp trai, từ đường nét khuôn mặt đến dáng người, đều là phiên bản đẹp nhất mà cậu có thể tưởng tượng ra được. Điều này đối với một người coi trọng nhan sắc mà nói càng tăng thêm sức sát thương. Trọng điểm chính là đôi chân rất dài, chân trần giẫm lên đá bị tia nắng mặt trời kéo, khiến chúng trông dài ra, Ninh Hàn Tê ngẩn ra, ngay ngốc một lúc, kết quả Vệ Tắc Viêm lại tạt nước lên mặt cậu, khiến cậu giật mình tỉnh lại.

Sau khi phản ứng lại chuyện đang xảy ra, cậu lập tức điểm vào Vệ Tắc Viêm và nói: "Được lắm! Bây giờ anh đã học được cách bắt nạt em rồi sao? Hừ, cho anh bắt nạt em lần nữa này!" Nói xong cậu cũng hất nước tạt về phía Vệ Tắc Viêm.

Hai người cười đùa một lúc lâu, Ninh Hàn Tê mới phát hiện mình đã nhiều ngày không có cười vui vẻ như vậy, trước đây cậu là một người vô tâm vô phế, không có suy nghĩ và tình cảm tế nhị, từ khi bị Trần Kiến Nhân lừa dối, Tuy rằng bề ngoài cậu không lộ ra chút nào là miên man suy nghĩ, nhưng khi ở một mình, nghĩ đến chuyện này, cậu lại cảm thấy căng thẳng, buồn nôn là một phương diện, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu là.

Không ngờ lúc này ông trời lại gửi Vệ Tắc Viêm đến cho cậu, con búp bê hình người to lớn này đã mang đến cho cậu vô số niềm vui, Ninh Hàn Tê bước tới nhéo má Vệ Tắc Viêm một cái rồi nói: "Cảm ơn Viêm Viêm, chào mừng anh đến với thế giới của em. Rất vui được gặp anh, kể từ bây giờ chúng ta sẽ là một gia đình."

Ninh Hàn Tê, người coi trọng nhan sắc tình nguyện bắt đầu thích Vệ Tắc Viêm, Vệ Tắc Viêm trẻ người non dạ gật đầu với nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt, sau đó cậu phát hiện ra rằng chân mình bị vướng vào một sinh vật thân mình dài, sợ đến sắc mặt tái nhợt, đứng dậy hét lên và trốn sau lưng Ninh Hàn Tê.

Ninh Hàn Tê lập tức lo lắng nhìn sinh vật dài, phát hiện đó là một con lươn vàng, quay đầu lại nhìn Vệ Tắc Viêm đang trốn phía sau mình, lo lắng nhìn con lươn vàng, một tay nắm chặt vạt áo Ninh Hán Tề. một tay, tay còn lại ôm chặt lấy eo cậu, ánh mắt đầy sợ hãi.

Ninh Hàn Tê cứ như vậy mà bị vẻ ngây ngô của cậu đâm trúng điểm yếu, rõ ràng là cao ráo đẹp trai, nhưng lại vì một con lươn vàng mà đi làm nũng với cậu, xin được che chở. Trời ạ làm sao có thể chịu nổi đây a.

Mặc dù trong lòng đã mềm nhũn, nhưng ngoài mặt Ninh Hàn Tê lại vô cùng kiên nhẫn trấn an Vệ Tắc Viêm. Một đứa trẻ sáu tuổi sợ lươn vàng là điều hiển nhiên. Bây giờ chính mình phải che chở cho cậu, vì vậy cậu dỗ dành an ủi cậu một lúc lâu, nói với Vệ Tắc Viêm: "Viêm Viêm này! Anh rất rất là giỏi! Anh có biết anh đã bắt được gì không? Đây là lươn vàng, rất ngon đấy. Thường thì chúng ta muốn bắt cũng bắt không được, bởi vì chũng đều trốn ở trong hang. Không ngờ rằng anh không làm gì mà bắt được con lươn vàng to như vậy, tối nay chũng ta có lộc ăn rồi”.

Thế là Ninh Hàn Tê bước lên trước, cầm lấy cái xô nhỏ, bỏ con lươn vàng vào trong xô, quay về trước mặt Vệ Tắc Viêm. Vệ Tắc Viêm trốn phía sau, vẻ mặt tò mò đi tới, nhìn nó giống rắn nên trông rất đáng sợ. Thực ra tính cách của nó rất ngoan ngoãn, không hung dữ như rắn, Ninh Hàn Tê thấy anh không còn sợ hãi nữa mới nói với anh: "Tối nay để bố nấu lươn kho cho chúng ta đi! Ngon lắm đấy!"

Vệ Tắc Viêm gật đầu đáp: "Ừ."

Ninh Hàn Tê vỗ vỗ má anh, thầm nghĩ Vệ Tắc Viêm khi còn bé có chút ngoan ngoãn quá mức, những đứa trẻ sáu tuổi ở đây, trèo cây bắt chim, xuống sông bắt cá, cả ngày chưa có một giây phút nào nhàn rỗi cả. Chỉ sợ Vệ Tắc Viêm khi còn nhỏ không có tuổi thơ giống như vậy, anh ấy chắc chắn là sẽ được giao rất nhiều bài tập về nhà. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Ninh Hàn Tê ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời đã dần lặng xuống, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời, sau đó kéo Vệ Tắc Viêm đứng lên nói: "Viêm Viêm, chúng ta về nhà đi nhé! Anh không thể ở lại ở bên ngoài quá lâu được, dù sao thì anh chỉ mới vừa khôi phục thôi."

Vệ Tắc Viêm gật đầu đáp: "Được."

Hai người đi dọc theo con đường núi vừa rồi trở về, mới đi được mấy chục mét, bỗng nghe thấy trong rừng cây truyền đến tiếng sột soạt, hai người tò mò nhìn về phía xa, phát hiện là một cặp vợ chồng trẻ đang hẹn hò ở đây. Hai người ôm hôn nhau như keo, không màn đến bất cứ thứ gì.

Vệ Tắc Viêm tò mò mở to hai mắt nhìn, Ninh Hàn Tê đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này không phù hợp với trẻ con, Viêm Viêm chỉ mới có sáu tuổi thôi!

Vệ Tắc Viêm lắc đầu, hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

Ninh Hàn Tê đầu đầy hắc tuyến, đáp: "... Bọn họ đang hôn nhau!"

Vệ Tắc Viêm như một đứa trẻ tò mò hỏi lại: “Hôn là cái gì?”

Hắc tuyến trên đầu Ninh Hàn Tê càng ngày càng nhiều, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời: "Chính là… việc làm mà giữa những người yêu nhau, những người thân mật nhất mới làm."

Mắt Vệ Tắc Viêm đầu tiên mở to, sau đó nheo lại thành một đường thẳng, gật đầu nói: “Ừ!” Sau đó ngoan ngoãn đi theo Ninh Hàn Tê.

Sau khi về đến nhà, Ninh Hán Tê trước tiên đem con lươn vàng bỏ vào bếp, ông bác cả đã chuẩn bị nhóm lửa nấu ăn, so với dùng bếp ga, ông bác cả thích đốt lò đất hơn, ông cụ cũng chưa từng dùng qua loại bếp hiện đại gì đó. Chứ đừng nói đến chiếc lò vi sóng mà Ninh Hàn Tê thường dùng để nấu mì.

Thấy Ninh Hàn Tê kéo Vệ Tắc Viêm vào phòng, ông bác cả đầu tiên là nhìn Vệ Tắc Viêm mấy lần, sau đó vui vẻ nói với Ninh Hàn Tê: "Tê Tê a, chàng trai này tỉnh rồi à?"

Ninh Hàn Tê có chút xấu hổ, nói: "Vâng, đã tỉnh rồi, ông bác cả, chúng cháu mới bắt được một con lươn vàng, ông có giết nó không?"

Ông bác cả nhìn xuống con lươn vàng, khen: "Ôi, con lươn vàng này to thật đấy! Không dễ gì mà bắt được đâu."

Ninh Hàn Tê tự hào nói: “ Đúng là Viêm Viêm đã bắt được thứ này đấy ạ." Vệ Tắc Viêm đi theo Ninh Hàn Tê mạnh mẽ gật đầu.

Ông bác cả rửa sạch lươn vàng, hai đứa nhỏ vào phòng chính tìm Ninh Huyền đang cùng Phán Tử tán gẫu, dưới chân Phán Tử cái túi, trong đó có tất cả đá vụn mà ông nhặt được trong hang.

Ninh Hàn Tê vừa vào cửa liền cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, nhìn hành lý của Phán Tử hỏi: "Cậu hai phải đi rồi sao? Không ở thêm hai ngày nữa à?"

Phán Tử nói: "Không được đâu cháu trai lớn, mấy ngày nữa là đến ngày giỗ cậu lớn của cháu, cậu phải quay về đốt một ít giấy tiền cho anh ấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play