Ninh Hàn Tê hét lên một tiếng, lập tức quay người đi tìm, vừa mới hét lên một tiếng: “Vệ Tắc Viêm, anh đâu rồi? Vệ...” Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một đôi chân lộ ra sau sửa, và cả chiếc áo phông trắng mà hôm nay bản thân đã thay cho anh.

Cậu đi đến phía trước mở cửa, quả nhiên nhìn thấy một chàng thanh niên cao lớn khí khái anh hùng trốn sau cửa. Trong mắt anh tràn ngập vẻ bối rối và hoảng loạn, còn có vài phần hồn nhiên không hiểu chuyện thế gian. Ninh Hàn Tê đầu tiên thở dài một hơi, sau đó đột nhiên ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Cậu tiên lên kéo tay Vệ Tắc Viêm, nói: “Anh...anh tỉnh rồi? Anh thế mà tỉnh thật rồi?” Linh tuyền của nhà họ Ninh thật đúng là vật thần kỳ, quả nhiên người nào, sinh linh nào sử dụng cũng đều có hiệu quả thần kỳ.

Có thể nói rằng đây là thứ tốt có thể chữa bệnh, không có bệnh thì có thể bồi bổ cơ thể nhỉ?

Bàn Tử vừa đậu xe xong, vừa định chui vào cốp xe đánh một giấc ngon lành nghe thấy tiếng động bèn đến phòng Ninh Hàn Tê xem thử, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Ninh Hàn Tê và Vệ Tắc Viêm nhìn chằm chằm nhau. Bèn mở miệng nói: “Yo? Bánh Ú Lớn bật xác sống dậy rồi? Không phải nói là người thực vật sao? Nói bật xác sống dậy là bật xác sống dậy? Cái này cũng thần kỳ dữ ha!”

Ninh Hàn Tê cạn lời, nói: “Cậu hai, đừng nói lung tung. Anh ấy vẫn có hy vọng tỉnh lại mà, bây giờ có lẽ vừa hay đến thời điểm thích hợp để anh ấy tỉnh lại.”

Bàn Tử vui vẻ nghịch hai quả óc chó đã bị nghịch cho nhẵn nhụi bóng loáng trong tay, hớn hở nhìn cậu rồi nói: “Được được được, cậu hai không nói nữa. Cậu dám khẳng định cái bánh ú lớn này là cháu ngoại trai của cậu để dành cho mình ăn, trông cũng coi như ngon nghẻ, cháu ngoại trai của cậu đúng là có mắt nhìn nha!”

Ninh Hàn Tê: ... Bây giờ cậu thật sự muốn ném người cậu hai này ra ngoài.

Mà Bàn Tử dường như không phải là người biết nhìn sắc mặt người khác, anh ta đi quanh Vệ Tắc Viêm vài vòng một cách thích thú, nói: “Haiz, cháu trai cả này, sao cậu cảm thấy ánh mắt của anh trai bánh ú lớn này của cháu không đúng lắm thế? Nhìn cứ như thằng ngốc ấy nhỉ?”

Ninh Hàn Tê cũng đã phát hiện, cậu không thèm để ý Bàn Tử nữa, kéo Vệ Tắc Viêm qua, hỏi một câu: “Chào, anh... anh nhớ anh tên gì không? Ấy... tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Ninh Hàn Tê, anh tên gì?”

Vệ Tắc Viêm ở đối diện lộ ra vẻ mặt có vài phần thẹn thùng, nhưng anh trông có vẻ không hề sợ Ninh Hàn Tê, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm gương mặt cậu mãi, dáng vẻ rất là hứng thú, quan sát trong giây lát rồi mới mở miệng trả lời: “Tôi...tôi tên Viêm Viêm.”

Ninh Hàn Tê: ...

Bây giờ cậu có thể chắc chắn, hình như Vệ Tắc Viêm xảy ra vấn đề thật rồi. Chàng thanh niên cao to có khí khái anh hùng ở trước mắt này, trí thông minh lại dường như chỉ ngang bằng trẻ con. Cậu lập tức cau mày, điều đầu tiên nghĩ đến là gọi điện cho dì Vệ. Nhưng Vệ Tắc Viêm ở trước mặt dường như lại hơi căng thẳng, trông có vẻ khá sợ Bàn Tử. Cậu chỉ đành vừa nắm tay Vệ Tắc Viêm, vừa nói với Bàn Tử: “Cậu hai..., cậu có thể ra ngoài một lát không ạ? Cháu cảm thấy Viêm Viêm anh ấy...có lẽ hơi sợ cậu.”

Bàn Tử cười lớn vài tiếng, lập tức trả lời lại, nói: “Được được được cháu trai cả, giờ cậu hai ra ngay đây. Cháu nói xem người nhà họ Ninh các cháu cũng kì lạ thật, người ta đều là con gái mới hướng về người ngoài, cháu nói xem cháu là con trai mà cũng hướng về người ngoài đến vậy?” Nói xong ông ấy bèn nghịch quả óc chó, vui vẻ ra khỏi gian nhà phía Tây của Ninh Hàn Tê.

Ninh Hàn Tê ngày càng không thích người cậu hai này, ghét thật, thế mà lại thích cà khịa người khác đến vậy.

Đợi sau khi Bàn Tử đi ra, Ninh Hàn Tê kéo Vệ Tắc Viêm đến ngồi trên giường, nói với anh: “Anh tên Viêm Viêm đúng không? Tôi tên Tê Tê, chúng ta...chúng ta..., bây giờ chúng ta là mối quan hệ người yêu nha.”

Trong mắt Vệ Tắc Viêm vẫn toàn là vẻ ngơ ngác, đôi lông mày xinh đẹp hơi cau lại, nhưng dường như anh ta rất thích cảm giác được Ninh Hàn Tê nắm tay anh, còn rất tò mò mà hỏi một câu: “Người yêu là gì?”

Má Ninh Hàn Tê ửng hồng, nói: “Người yêu là...là người thân thuộc nhất, người có quan hệ tốt nhất.”

Đôi mắt của Ninh Hàn Tê tỏ vẻ đã hiểu, đôi môi mỏng hơi cong lên, gật đầu rồi nói: “Viêm Tiêm hiểu rồi, Viêm Viêm và Tê Tê là người có quan hệ tốt nhất, thân nhất trên thế giới này.”

Ninh Hàn Tê gật đầu, trong lòng lộ ra niềm vui nho nhỏ. Cậu cầm điện thoại ra, nói với Vệ Tắc Viêm: “Vậy Viêm Viêm ngoan ngoan ngồi đây một lát đã nha, Tê Tê đi gọi điện cho mẹ có được không nào?” ( truyện trên app T𝕪T )

Vệ Tắc Viêm ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Ninh Hàn Tê cười, phát hiện Vệ Tắc Viêm sau khi tỉnh lại thế mà lại ngoan như vậy, tuy rằng hình như trí thông minh của anh xảy ra chút vấn đề. Cái này cần để bác sĩ khám mới có thể đưa ra kết luận. Thế là cậu gọi điện cho dì Vệ. Chuông điện thoại kêu vài tiếng đã được bắt máy, giọng nói ấm áp dễ nghe của Thư Quân truyền đến: “Hàn Tê? Có phải ở bên đó xảy ra vấn đề gì rồi không?”

Ninh Hàn Tê lập tức trả lời: “Dì, dì nhanh đến xem thử đi ạ! Anh Vệ Tắc Viêm tỉnh rồi, có điều hình như tình hình không được tốt lắm.”

Thư Quân vừa nghe thấy Vệ Tắc Viêm tỉnh rồi, còn chưa kịp nghe thêm một câu, đã lập tức tắt máy, chạy đến thôn Ninh Gia. Vừa giục tài xế nhanh nhanh lái xe, tim vừa đập bùm bụp. Đương nhiên là vui sướng rồi, ngài đó nói chỉ cần Tắc Viêm và Hàn Tê ở bên nhau là có thể tỉnh tại, thằng bé quả nhiên tỉnh lại thật! Đây là ý trời, là mệnh trời! Hàn Tê là quý nhân của Tắc Tiêm, là cứu tinh của đời thằng bé!

Suy nghĩ lung tung suốt dọc đường cũng chẳng có manh mối gì, thế là vội vội vàng vàng chạy đến thôn Ninh Gia. Thư Quân mở cửa xe ra rồi xông vào sân nhà họ Ninh, xém tí nữa đã va vào lòng Bàn Tử bụng bự đang nghịch quả óc chó. Bà vội vàng nói: “Xin lỗi.” Lướt qua Bàn Tử rồi đi đến gian nhà phía Tây, nhưng Bàn Tử lại nhìn bóng lưng của bà rồi cau mày, lẩm bẩm một câu: “Đây...đây không phải là đại tiểu thư nhà họ Thư sao?”

Thư Quân vừa vào cửa đã thấy Ninh Hàn Tê đang cầm một đĩa trái cây dùng tăm chọc đút cho Vệ Tắc Viêm ăn. Vệ Tắc Viêm đang ngoan ngoãn ngồi ở đó, vừa ăn trái cây vừa nhìn Ninh Hàn Tê không chớp mắt. Khóe môi nở nụ cười ngây thơ đơn thuần, khiến biểu cảm của Thư Quân đơ trong giây lát. Bà đã không biết là đã bao lâu chưa thấy nụ cười đơn thuần đó của Vệ Tắc Viêm rồi. Thằng bé này từ nhỏ đã trưởng thành sớm, dường như kể từ sau khi 10 tuổi đã không còn cười như vậy nữa nhỉ?

Ninh Hàn Tê thấy Thư Quân đến, lập tức đặt dĩa trái cây xuống bàn, đứng dậy nói: “Dì đến rồi, nhanh đến xem Viêm... Vệ Tắc Viêm có chuyện gì? Anh ấy hình như...hình như giống một đứa trẻ vậy.”

Thư Quân vừa định tiến đến xem thử Vệ Tắc Tiêm, chỉ thấy Vệ Tắc Tiêm học theo dáng vẻ của Ninh Hàn Tê cũng đứng dậy, cung kính khom lưng chào Thư Quân, nói một cách vô cùng lễ phép: “Chào dì ạ.”

Thư Quân: ...

Ninh Hàn Tê: ...

Gương mặt Ninh Hàn Tê ngượng ngùng, không biết nên nói gì, chỉ đành nói với Thư Quân: “Dì, chúng ta có nên đưa anh ấy đến bệnh viên kiểm tra một chút không ạ?”

Còn Thư Quân lại xuất thần trong giây lát, bởi vì bà nghĩ đến dáng vẻ lúc 5-6 tuổi của Vệ Tắc Viêm. Bà dạy anh lễ nghĩa, dạy anh đoán mặt chữ, anh học rất nhanh, cũng rất lễ phép. Mỗi lần trong nhà có khách đến, anh đều sẽ vô cùng lễ phép chào hỏi người ta. Nếu là bậc bề trên thì anh sẽ khom lưng chào, nếu là người cùng tuổi thì anh sẽ gật đầu. Chỉ là chào hỏi xong thì sẽ không để ý họ nữa, chìm đắm vào thế giới của riêng mình để đi sâu nghiên cứu.

Sau khi Thư Quân nghe xong lời của Ninh Hàn Tê thì lập tức gật đầu: “Được, dẫn nó đến bệnh kiểm tra trước đã.”

Sau hai tiếng đồng hồ, chuyên gia lớn tuổi chuyên phụ trách bệnh của Vệ Tắc Viêm đẩy gọng kính, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói: “Đây… đây thật sự là kì tích trong lịch sử y học, tình hình giống cậu ấy, khả năng tỉnh lại là vô cùng nhỏ. Không ngờ rằng, thật sự không ngờ được. Bà đến xem này, cục máu đông trong não cậu ấy đã hoàn toàn biến mất, tình huống cục máu đông trong não do tác động bên ngoài gây ra tự động biến mất như thế này, chưa từng có tiền lệ trong lịch sử y học…”

Sau đó bác sĩ còn nói thêm rất nhiều, Ninh Hàn Tê nghe không hiểu thuật ngữ chuyên ngành lắm, chỉ đến lúc sau cùng bác sĩ nói đến vấn đề trí thông minh của Vệ Tắc Viêm thì cậu cuối cùng mới hiểu được. Bác sĩ bày tỏ: “Bây giờ tình hình của cậu ấy rất phức tạp, có khả năng là dây thần kinh não bộ bị cục máu đông chèn lên vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Cho nên mới xảy ra tình trạng trí tuệ bị giảm sút như trẻ em. Vẫn có khả năng hồi phục, tỉ lệ lớn hơn nhiều so với tỉ lệ cậu ấy tỉnh lại. Chỉ cần điều dưỡng cho thật tốt hoặc là thỉnh thoảng làm việc gợi nhắc kí ức cho cậu ấy, nói không chừng ngày nào đó có thể hồi phục.”

“Trí thông minh hiện tại của cậu ấy ngang bằng một đứa trẻ tầm 6 tuổi, có điều về mặt sức khỏe thì trừ bệnh máu đông vốn có ra, thì rất khỏe mạnh. Hơn nữa bệnh máu đông cũng chỉ ở một lớp nhất định thôi, có thể khống chế một cách an toàn. Không biết là phương pháp trị liệu lúc trước có tác dụng hay là còn có nguyên nhân nào khác. Tóm lại mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt, chỉ cần làm tốt khâu phục hồi, hi vọng hồi phục lại như ban đầu là rất lớn. Nhưng cũng cần chú ý không được để cậu ấy bị thương, dù gì cũng là bệnh nhân mắc bệnh máu đông, cho dù là vết thương nhỏ nào cũng có khả năng dẫn đến triệu chứng xuất huyết trên diện rộng.”

Khi đi ra khỏi bệnh viên, Thư Quân cuối cùng cũng phản ứng lại, con trai bà tỉnh rồi. Ông trời chiếu cố, trả lại con trai bà cho bà rồi. Bà kích động mà ôm Ninh Hàn Tê vào lòng, nước mắt cứ thế mà rơi xuống: “Cảm ơn con nha Hàn Tê, con là người đem đến may mắn cho nó.”

Ninh Hàn Tê hơi xấu hổ, cậu cũng không ngờ rằng linh tuyền có tác dụng mạnh mẽ đến vậy, thế mà lại có thể khiến Vệ Tắc Viêm tỉnh lại nhanh như vậy. Liên tục an ủi Thư Quân rồi nói: “Dì cảm ơn con gì ạ? Nếu hai chúng con đã đính hôn rồi, thì may mắn của con cũng là may mắn của anh ấy, không phải sao ạ?” Nói như vậy có hơi ngại, nhưng để khuyên Thư Quân đang khóc không ngừng, cậu cũng không biết nên nói gì. Có điều, câu nói này thật sự có hiệu quả.

Thư Quân giật mình, lập tức cười, nói: “Đúng đúng đúng, Hàn Tê nói đúng lắm. Bây giờ dì chỉ hi vọng Tử Trù có thể sớm hồi phục như lúc trước, như vậy là hai đứa có thể sớm kết hôn rồi, cả đời sống vui vẻ.” Thư Quân lau đi nước mắt nơi khóe mắt, dường như cũng đang mong chờ hôn lễ trong tương lai của bọn họ.

Thật ra Ninh Hàn Tê vừa lặng lẽ hỏi bác sĩ, bác sĩ nói với cậu rằng, tất cả chức năng sinh lý của Vệ Tắc Viêm đều bình thường, chỉ có tâm trí là trở về lúc 6 tuổi.

Điều này chứng tỏ rằng, anh... thật ra phương diện đó, không chịu ảnh hưởng của tâm trí, trong vòng một năm...cậu cũng có hy vọng mang thai. Chỉ là...bản thân lừa một đứa nhóc 6 tuổi, còn kéo anh ấy lên giường, có phải không đạo đức lắm không?

Nghĩ đến đây, Ninh Hàn Tê lặng lẽ đỏ mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play