Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Ninh Hàn Tê nhìn thấy Ninh Huyền khóc. Trong ấn tượng của cậu, bố luôn có dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ. Cậu chưa từng nghĩ rằng, bố cậu thế mà cũng có cảm xúc mạnh mẽ đến như vậy.
Bố rất yêu bố kia nhỉ? Chỉ nghe bọn họ trò chuyện chưa đến nửa tiếng đồng hồ, đã có thể biết năm đó bọn họ đã có không biết bao nhiêu chuyện rồi. Họ không thể ở bên nhau, trừ việc hiểu lầm ra, còn có việc bị ép đến bất lực. Hình như, còn có gì đó nữa? Cậu hai không nói, bố cũng không có ý muốn hỏi. Sợ là ông đã nản chí ngã lòng rồi, cảm thấy người ta cũng đã mất rồi, có hỏi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Ninh Hàn Tê không dám bước về phía trước, chỉ có thể trốn sau gốc cây, cậu sợ bố nghĩ không thông sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch nào đó. Nhưng cậu phát hiện rằng bố cậu có lẽ mạnh mẽ hơn cậu nghĩ nhiều, quỳ trước đống lửa một lúc lâu, tận đến khi mặt trời ló rạng đằng đông, ông mới lảo đảo đứng dậy. Nhưng trong tay vẫn luôn nắm chặt chiếc nhẫn kia, cuối cùng không đành lòng mà ném nó vào trong đống lửa.
Ninh Hàn Tê đoán rằng thứ mà bố cậu đốt có lẽ là thư gửi cho bố kia nhỉ? Cũng có lẽ là vật cũ của hai người họ hồi trước? Cậu đoán mò, đưa mắt tiễn bố về nhà, còn bản thân thì nhảy tường vào. Thấy phòng bố vẫn đang sáng đèn, lập tức tắt đèn rồi mới yên lòng. Thế là về đến phòng, vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ.
Giữa trưa hôm sau cây ăn quả được gửi đến, cậu vẫn đang chổng mông ngủ. Nhưng Ninh Huyền lại dậy từ rất sớm, chỉ đạo mọi người đưa cây ăn quả ra bãi đất. Khi Ninh Hàn Tê tỉnh dậy, Ninh Huyền đã không còn ở nhà, trước tiên cậu giúp Vệ Tắc Viêm lau người, ăn cơm, rồi lại đến căn nhà phía Đông xem thử, phát hiện cậu hai hôm qua đến cũng không ở nhà.
Nói thật thì cậu khá oán trách người cậu hai này, nếu họ đã 20 năm không gặp nhau rồi, thì việc gì phải mang tin tức người kia mất đến, khiến bố cậu đau lòng buồn bã vô ích.
Cậu biết bố cậu chắc đã đến trước núi hoặc sau núi rồi, hôm qua mua nhiều cây ăn quả đến thế, chắc chắn hôm nay đi trồng rồi. Nếu để cây ăn quả ở bên ngoài lâu quá thì tỷ lệ sống sót sẽ giảm xuống rất nhiều. Tuy rằng trong tay bọn họ có linh tuyền, cũng không dám có ý nghĩ dựa vào may mắn.
Ninh Hàn Tê chăm sóc Vệ Tắc Viêm xong thì chạy đến sau núi, quả nhiên nhìn thấy Ninh Huyền đang chỉ đạo vài chú bác trong thôn trồng cây. Khuôn mặt của các chú bác đều lộ vẻ không tin tưởng, thế nhưng cậu hai lại cười đến híp cả mắt. Nói với các chú bác theo lời của Ninh Hàn Tê: “Ở chỗ Hàn Tê có dự án bồi dưỡng từ thủ đô xuống, nói là mở ruộng thí nghiệm ở đây. Các anh cứ yên tâm trồng đi! Dẫu gì mảnh đất này để không cũng chẳng để làm gì đúng chứ? Nếu như thí nghiệm thật sự thành công thì bản thân thôn chúng ta cũng có thể trồng ra được trái cây, cũng coi như nở mày nở mặt với mấy thị trấn quanh đây.”
Thế là mấy chú bác hơi hăng hái lên một chút, nhất là ông hai, ông ấy liên tục nói: “Hàn Tê của chúng ta đúng là có tiền đồ, dự án mà cậu ấy tìm đến, chắc chắn là không lệch đi đâu được.” Cả thôn chỉ có hai người Ninh Huyền và Ninh Hàn Tê đậu đại học, cho nên bọn họ vẫn khá có cảm xúc ngưỡng mộ một cách mù quáng với sinh viên.
Ninh Hàn Tê biết bản thân chắc chắn sẽ không làm họ thất vọng, thế là tiến lên phía trước, nói: “Ông hai, ông yên tâm ạ! Lần này chắc chắn không lệch đi đâu được, cháu chắc chắn sẽ khiến thôn nhà họ Ninh chúng ta trở nên tươi đẹp như trấn Cẩm Lý.” Vừa dứt lời, cậu khoác vai Ninh Huyền, đặt cằm lên vai ông ấy rồi hỏi: “Bố nói xem có đúng không?”
Ninh Huyền quay đầu đi khẽ ho, bất lực với thằng con này, quở trách một câu: “Nghịch ngợm!”
Cậu là thấy tâm trạng Ninh Huyền không tốt, cố ý đùa nghịch một chút để khiến tâm trạng ông tốt lên một chút. So với một người chỉ ở với nhau 5-6 năm, yêu nhau chưa đến 2 năm, đứa con trai này của mình vẫn quan trọng hơn nhỉ? Hơn nữa, khi ông cậu đi đã giao nhiệm vụ cho cậu, bảo cậu trông coi Ninh gia kế truyền từ đời này sang đời khác, mối nguy của mình bên này vẫn chưa được xóa bỏ, trong vòng một năm không biết có thể thuận lợi mang thai hay không, cậu chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Ninh Hàn Tê ngó đông ngó tây, hỏi: “Bố, cậu hai đâu rồi?”
Ninh Huyền chỉ vào thung lũng khô cằn dưới núi, nói: “Chỗ đó, cậu hai của con thích sưu tầm đá lạ. Chỗ chúng ta bị cát hóa nghiêm trọng, mấy thứ khác thì không có, chỉ có đá lạ là nhiều. Cậu ấy đi tìm mấy viên, xem thử có duyên với chúng không.”
Ninh Hàn Tê “ồ” một tiếng, nói: “Chơi bời lêu lổng.”
Ninh Huyền lại quở mắng một câu, nói: “Bất lịch sự.”
Ninh Hàn Tê thành thật nói: “Bố, con không thích người cậu hai này...”
Ninh Huyền nhìn cậu, nói: “Đừng nói như vậy, người cậu hai này của con là người tốt. Năm đó nếu như không có cậu ấy, học phí của bố sẽ eo hẹp lắm đó. Cậu ấy khá có đầu óc kinh doanh, chỉ là...” Chỉ là cứ luôn làm khác người, 30% quán bar cao cấp và club giải trí ở thủ đô đều là cậu ấy mở. Làm ngành này kiếm tiền thì nhanh, chỉ là có lúc nếp sống không tốt lắm. Cũng chỉ có phong cách này của cậu ấy mới có thể giữ vững nổi, đổi lại là người khác cũng khó mà duy trì.
Ninh Huyền lại quay đầu đi ho vài cái, Ninh Hàn Tê cau mày. Cơ thể của bố quá yếu đuối, sức đề kháng cũng không mạnh. Thường đun thuốc Đông y đề điều dưỡng, có điều cũng không có tác dụng lắm. Ninh Hàn Tê lấy ra một bình linh tuyền từ trong Mặc Hủ, lặng lẽ đưa cho Ninh Huyền: “Bố, sức khỏe của bố ngày càng yếu rồi. Bố uống nước của ngày hôm qua chưa ạ?”
Ninh Huyền nhịn ho, nói: “Uống rồi, không cần lo cho bố, bố sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Vừa nói, ông vặn mở bình uống một ngụm nước, sau khi thông họng xong, giọng khàn cũng đỡ hơn một chút. Ông vỗ vai Ninh Hàn Tê, nói: “Yên tâm đi! Bố còn cần đứa trẻ như con bận tâm sao?”
Cuối cùng Ninh Hàn Tê cũng thở phào, chỉ là thấy sức khỏe của bố ngày càng yếu ớt, cậu vẫn không yên lòng được. Nhìn kĩ lại, đã phát hiện tóc của bố cậu đã có vài sợi hoa tiêu rồi. Ninh Huyền chỉ mới là người ngoài 40, nhanh như vậy đã có tóc bạc rồi sao? Ninh Hàn Tê thở dài, nghĩ tối nay phải nấu chút đồ bổ cho bố ăn.
Lúc này, Bàn Tử ôm vài hòn đá có hình dáng kỳ lạ đến, như là có được báu vật vậy. Có thể nhìn ra được, cậu ấy thật sự thích mấy hòn đá. Đó chẳng qua chỉ là vài hòn đá bình thường có hình dáng kỳ lạ, loại đá này, ở thung lũng khô cằn của thôn nhà họ Ninh có cả đống.
Bàn Tử thấy họ đang trồng cây, bỏ đá vào cốp xe Land Rover của mình trước, sau đó đi tới góp vui, nói: “Tôi còn nói sao nhiều người dân trong thôn ở đó bàn tán, nói gì mà người trong thôn nhà họ Ninh rảnh rỗi nhàm chán nên bày trò lung tung. Không phải đã nói mảnh đất này của các anh đều là đất nhiễm mặn, chỉ có thể mọc cỏ linh lăng và cây cao lương sao? Các anh trồng nhiều cây ăn quả vậy làm gì?’ ( truyện trên app T𝕪T )
Vừa nãy lúc Bàn Tử đang nhặt đá, gặp phải 3-5 người rảnh rỗi từ thôn khác đi lang thang trong núi. Bọn họ xì xào bàn tán hồi lâu, cười nhạo lần nào thôn trưởng Ninh Huyền của thôn nhà họ Ninh cũng bày trò lung tung, bày trò xong cũng chả có kết quả gì. Cuối cùng chỉ đành phải chặt cành khô đem về nhà làm củi đốt.
Thật ra lúc mua cây người ta cũng nói như vậy, nói như vậy cũng không phải là không có căn cứ, trước đây bọn họ bày vẽ nhiều rồi, có lúc củi đốt không hết, trực tiếp chất đống đốt một trống trong thung lũng khô cằn. Ninh Huyền cũng là muốn tìm một lối thoát cho mọi người, thử đủ loại cây ăn quả thích ứng được với đất nhiễm mặn rồi, nhưng mảnh đất này của thôn nhà họ Ninh cứ như bị nguyền rủa vậy, cứ không trồng cho sống được.
Giờ đây bọn họ lại trồng cây, không tránh được sự cười nhạo của mấy thôn xung quanh. Đúng như dự đoán, chỉ trong một ngày, tin tức thôn người nhà họ Ninh lại trồng cây đã được truyền khắp mấy thôn rồi. Có người còn cố ý chạy đến hóng chuyện, cá cược lần này bọn họ lại được sưởi mấy ngày. Thậm chí còn có người còn đến đặt trước, hỏi Ninh Huyền rằng nếu như mấy cây ăn quả này chết rồi, có thể để cho bọn họ đem về làm củi đốt không.
Ninh Huyền tốt tính gật đầu: “Vậy anh phải đến sớm đó, mỗi lần cây chết, sẽ bị mấy thôn ở gần đến dành sạch.”
Bàn Tử mở cửa xe sưởi nắng, ngủ trưa trên đỉnh núi, tận đến khi tất cả đều đã được trồng xong, đám đông mới trở về. Giờ đông người quá, bọn họ không thể tưới nước cho cây sớm vậy được. Ít nhất cũng phải đợi người về bớt, hoặc là chập tối lại đến.
Việc đầu tiên làm sau khi về đến nhà của Ninh Hàn Tê là đi thăm Vệ Tắc Viêm. Thú vui lớn nhất mỗi ngày là nhìn gương mặt ngờ nghệch đó của Vệ Tắc Viêm, có thể trông đẹp trai vậy tính là có bản lĩnh. Ninh Hàn Tê xấu hổ thừa nhận rằng bản thân mà một đứa cuồng nhan sắc, chỉ đành thầm an ủi mình trong lòng: Mình chỉ là hướng về những thứ đẹp đẽ mà thôi.
Đẩy cửa bước vào phòng, lại phát hiện giường trống không, người thực vật vốn nên ngoan ngoãn nằm ở đó, thật sự bật dậy chạy mất rồi. Gương mặt Ninh Hàn Tê ngơ ngác, chẳng lẽ Bánh Ú Lớn thật sự bật xác sống dậy rồi?!