Ninh Hàn Tê đang trốn sau cây đào, nghe thấy tiếng động lớn từ trong phòng phát ra khi tách trà rơi xuống đất, sau đó là sự im lặng kéo dài. Ninh Hàn Tê không nghe thấy tiếng động gì nữa, ngồi ở ngoài càng cảm thấy tò mò. Cậu lặng lẽ trượt xuống dưới cửa sổ, cố nghe xem hai người đang nói chuyện gì.

Cuối cùng, một lúc sau, Ninh Huyền đôi môi run rẩy hỏi mập mạp: "Anh ấy... Chết rồi sao?"

Mập mạp thở dài một tiếng, không có trả lời câu hỏi của Ninh Huyền mà hỏi: "Thật ra cậu vẫn là quan tâm anh ấy đúng không?"

Ninh Huyền sắc mặt tái nhợt, khóe môi không có chút huyết sắc, nhưng lại cứng đầu nói: "Dù sao cũng chỉ là một hồi yêu đương chóng vánh, chết thì chết, quan tâm làm gì!"

Mập mạp nổi giận, túm lấy vạt áo của Ninh Huyền ném ông lên trên ghế, dùng ngón tay đeo đầy nhẫn ngọc chỉ vào ông mắng: “Ninh Huyền, anh ấy nói đúng, cậu đúng là một con sói mắt trắng, không có lương tâm!"

Ninh Huyền cười lạnh một tiếng: "Tôi là lòng lang dạ sói, nhưng tôi thực sự không chịu nổi áp lực từ một gia tộc quyền thế như nhà họ Tần. Anh ấy là người có tương lai xán lạn, vậy tại sao phải bị tôi làm vướng chân? Hơn nữa... tôi không thể tha thứ sự kiện đó." Nhà họ Ninh một lòng một dạ với nhau đến già, càng không thể chấp nhận bất kỳ sai sót nào của bạn đời.

Mập mạp từ trong túi hành lý lấy ra một xấp ảnh, ném tới trước mặt ông: "Nếu như cậu đã nói như vậy, vậy tôi có thể nói cho cậu biết. Ảnh chụp rõ ràng như thế, tôi không tin cậu không nhìn ra được gì."

Ninh Huyền mím môi nói: "Không chỉ có những thứ này."

Mập mạp lại thở dài, nói: "Tôi biết, chuyện giữa cậu và lão đại đã truyền khắp đại học Thanh Hoa. Năm đó cậu thật sự không chịu nổi nữa nên mới chọn về quê đúng không? Chuyện này là do nhà họ Tần làm sai, là nhà họ Tần có lỗi với cậu. Nhưng mà chuyện của lão đại, cậu phải cho anh ấy một cơ hội giải thích."

Đương nhiên trong lòng Ninh Huyền vẫn còn có vướng mắc, ông nói: "Giải thích? Không có gì để giải thích cả. Tôi cảm thấy không có tôi, cuộc sống của anh ấy sẽ tốt hơn. Nhà họ Tần cũng rất khổ tâm để chia cắt chúng tôi. Rõ ràng biết chuyện này sẽ khiến tôi cảm thấy đau lòng, nhưng anh ấy vẫn làm.”

Mập mạp nói: "Ở địa vị của lão đại, có một số việc phải làm. Nhưng tôi chắc chắn, lão đại không làm bất cứ điều gì có lỗi với cậu. Về phần lúc rời đi, e rằng cậu cũng biết lão đại rời đi để làm gì. Phu nhân Tần giở trò với cậu đã thể hiện rõ lão đại chỉ có thể làm như vậy. Nhưng sau khi anh ấy đi mọi chuyện xảy ra thật sự rất tệ."

Ninh Huyền ngăn lại ông ta, nói: "Đừng nói nữa, tôi không muốn nhắc tới những chuyện trước kia."

Mập mạp nhún vai nói: "Được thôi! Dù sao tôi cũng đã nói cho cậu biết, hôm nay tôi tới đây không chỉ để nói cho cậu biết hiểu lầm của năm đó, mà còn muốn xem cậu thế nào. Căn nhà này của cậu thật yên tĩnh, tại sao không thấy bà chủ đâu vậy?"

Ninh Huyền nói: "... Đã qua đời."

Mập mạp giật mình, rồi nói: "Ồ, cũng là một người số khổ."

Ninh Huyền giống như là cái xác bị lấy đi linh hồn, ngây người đứng ở nơi đó. Ông trả lời cứng nhắc, cuối cùng hỏi: "Chôn ở đâu?"

Mập mạp trả lời: "Liệt sĩ, những người có quân hàm, thường được chôn cất ở nơi đó, núi Bát Bảo."

Ninh Huyền máy móc đáp: "Còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc, tôi sẽ đến gặp lão đại vào tiết thanh minh năm sau."

Mập mạp cười nói: "Tôi cảm thấy lão đại chắc chắn rất muốn gặp cậu. Thật ra lão đại có tới tìm cậu, từ xa nhìn thấy cậu dắt đứa con trai, phía sau là vợ cậu đang ôm một đứa khác, anh ấy liền không dám bước ra.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ninh Huyền đột nhiên ngẩng đầu, lập tức nghĩ tới mẹ của Ninh Thần Hi, những năm đầu tiên khi bà rảnh rỗi đều đến chăm sóc con ông hai ngày. Trái tim ông như bị thứ gì đó nắm lấy, đau đến quặn thắt.

Tại sao ông ta không đến hỏi ông, đây là con của ai? Tại sao ông ta phải để ông gánh chịu những điều vô đạo đức mà ông ta đã làm? Ninh Huyền nhắm mắt lắc đầu, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống. So đo còn có lợi ích gì? Người đều đã chết, đến giờ phút này ông mới nhận ra. Tất cả thời khắc trước đây đều không là gì vào thời điểm này.

Ông vẫn là yêu Tần Thao Lược, mặc dù những chuyện kia đã làm ông phải suy nghĩ mất hai mươi năm.

Thật ra ông cũng từng tưởng tượng ông sẽ đi tìm ông ta, nhưng lại sợ ông ta tìm đến mình. Địa vị của nhà họ Tần không phải là nơi mà người có thân phận như ông có thể với tới. Dù vậy, ông ta sẽ không nhẫn nhục ăn bám nhà họ Tần. Cho nên khi ông ta rời đi, ông ta cũng không để lại gì cho ông. Không ngờ đến bây giờ, ông ta vẫn không thoát khỏi chướng ngại độc ác của nhà họ Tần.

Ninh Huyền cố gắng hết sức kiềm chế, đè nén cảm xúc: "Anh ấy chết như thế nào?"

Mập mạp nói: "Cậu biết tình hình của nhà họ Tần phải không?"

Ninh Huyền gật đầu: "Tôi biết."

Mập mạp nói: "Vậy thì còn có thể chết như nào nữa. Biên giới, chống ma túy và bị bắn ở đây." ông ta chỉ vào đầu mình.

Ninh Hàn Tê trốn ở ngoài cửa cau mày đến nỗi có thể kẹp chết ruồi, vậy thì người cha còn lại đã chết rồi ư? Thật sự đã chết sao? Cậu linh cảm rằng tình hình không ổn, theo lời bố cậu, chính vì cái chết của người bạn đời nên ông nội cậu mới từ chối uống nước từ suối linh. Người ta nói mối quan hệ vợ chồng bọn họ rất thân thiết, chưa bao giờ tách rời. Bố cậu luôn nói mối tình của ông rất chóng vánh, vì vậy cái chết của người cha kia ... sẽ không ảnh hưởng nhiều đến ông, phải không?

Trong lòng Ninh Hàn Tê hơi buồn, dù sao đó cũng là cha ruột của cậu. Dù chưa từng gặp mặt nhưng mà họ cũng là người thân có quan hệ huyết thống.

Bên trong cánh cửa lại im lặng, hơn mười phút sau, khi chân của Ninh Hàn Tê sắp tê dại, Ninh Huyền rốt cuộc cũng lên tiếng: "Đã tới rồi thì ở lại thêm vài ngày đi! Tôi sẽ thu dọn sạch sẽ phòng ở phía đông cho anh, anh có thể tạm thời ở phòng phía đông!"

Mập mạp vui vẻ nói: "Được, nhị ca muốn cảm ơn lão tam đã chiêu đãi!"

Ninh Huyền nói: "Đều là anh em, không có gì."

Ninh Hàn Tê vừa nghe thấy lời này, lập tức chạy nhanh như chớp trở về phòng phía tây, ôm ngực nói với Vệ Tắc Viêm: "Nguy rồi, nguy rồi, suýt chút nữa bị bắt." Sau đó cậu giả vờ bê chậu rửa mặt đi ra ngoài muốn lấy nước từ giếng, cậu muốn lau mặt cho Vệ Tắc Viêm.

Lúc trở lại phòng, mập mạp cũng đi theo vào, nhìn thấy trong phòng có người nằm, mập mạp lập tức cao giọng kêu lên: "Ôi? Cháu trai, sao trong phòng của cháu lại có cái bánh chưng lớn như thế? Sẽ không cắn người đúng không?"

Ninh Hàn Tê không nói nên lời, nói: "Bác hai, bác đừng nói nhảm nữa. Hiện tại anh ấy đang ở trạng thái thực vật, hôn mê bất tỉnh. Nhưng cháu nghĩ anh ấy sẽ tỉnh lại, chỉ cần cháu chăm sóc anh ấy thật tốt là được." Nói xong cậu ép nước rồi trộn với nước suối linh, cho Vệ Tắc Viêm uống.

Mập mạp có vẻ rất hứng thú với "bánh chưng lớn", đi vòng quanh "bánh chưng lớn" hai lần, cuối cùng chỉ vào đầu của "bánh chưng lớn" nói: "Cháu trai, chiếc bánh chưng này đã được khắc thần chú sao? Có vẻ như xác chết sẽ không dậy được trong một thời gian à.”

Ninh Hàn Tê: ...

Những sinh viên tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa đều có phong cách này sao? Giấy chứng nhận tốt nghiệp của bác hai thật ra được mua bằng tiền đúng không?

Mập mạp vòng qua Vệ Tắc Viêm, đi tới trước mặt Ninh Hàn Tê, nói: "Nhóc con, nghe lén nửa ngày, thấy thế nào?"

Ninh Hàn Tê cảm thấy áy náy một lúc, vừa lau tay cho Vệ Tắc Viêm vừa nói: "Bác hai, bác đều nhìn thấy hết sao? Đừng để bố cháu biết, nếu phát hiện ra cháu nghe lén ông ấy sẽ rất tức giận. "

Mập mạp nói: "Này, chuyện này có gì lớn đâu. Cháu trai, bác hai hỏi cháu một chuyện, nếu như bố cháu lại tìm được mùa xuân thứ hai, cháu có phản đối không?"

Ninh Hàn Tê lại không nói nên lời: "Nếu bố có thể tìm được người có thể đi cùng mình cả đời, đương nhiên cháu sẽ không phản đối. Nhưng cháu biết, bố sẽ không tìm người khác. Dựa vào sự hiểu biết của cháu với Ninh... tính cách của ông ấy, ông ấy sẽ chỉ trung thành với một người yêu trong cuộc đời này."

Mập mạp trong lòng có vô số từ ngữ muốn nói, chung thủy với người yêu cái gì. Còn không phải đã kết hôn với người khác? Nếu không thì cậu sinh ra từ hòn đá sao?

Mập mạp phe phẩy quạt cười nói: "Cái khác không cần lo lắng, bố cậu nếu tìm được người khác, cậu ngăn cản không được!"

Ninh Hàn Tê trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Cháu không có tư cách cản đường, cháu không có quyền quyết định thay bố." Ninh Huyền có suy nghĩ riêng của mình, một trăm con trâu cũng không kéo được. Nếu như ông ấy muốn làm điều gì đó, không ai có thể ngăn cản ông ấy. Nhưng cậu thật sự muốn nhắc nhở bác hai béo rằng bố cậu chắc chắn sẽ không tìm một người bạn đời mới.

Mập mạp lại hỏi: "Cháu trai, cháu có phải có anh trai hay em trai đúng không? Các cháu là sinh đôi à?"

Ninh Hàn Tê biết ông ta ám chỉ Ninh Thần Hi, mặc dù Ninh Thần Hi lớn hơn anh hai tháng, nhưng khi đăng ký hộ khẩu thì người trực tiếp khai báo là Ninh Huyền, lúc đó khai báo là sinh đôi. Ninh Hàn Tê thành thật trả lời: "Có anh trai, làm sao vậy?"

Mập mạp nói: "Không có gì, bác chỉ là tùy tiện hỏi một chút, lúc chuẩn bị đồ tặng các cháu, bác hai cũng phải chuẩn bị gấp đôi đồ vật chứ."

Sau khi đi vòng quanh ở phòng của Ninh Hàn Tê hai lần, mập mạp đi ra ngoài, vừa lúc Ninh Huyền từ phòng phía tây đi ra. Ông ta bước tới hỏi: "Này, lão tam, đứa cháu thứ hai của anh không có ở nhà sao?"

Ninh Huyền liếc ông ta một cái, hiểu ông ta ám chỉ Ninh Thần Hi, liền nói: "Có chuyện, đã ra ngoài ở."

Mập mạp cũng không hỏi nhiều, ông ta biết người ở nông thôn nhất định có rất nhiều chuyện không thể tránh khỏi phải lo lắng. Ông ta nhấc chân bước vào gian phòng phía đông, thật ra nó rất đơn giản và sạch sẽ. Ninh Huyền thay cái đệm và chăn bông mới, mập mạp trực tiếp nằm lên trên giường, không đến hai phút sau liền ngáy to. Với cách sống tự do tự tại không để ý tiểu tiết như mập mạp, vừa nằm xuống là ngủ ngay.

Nhưng Ninh Huyền ngủ không được, buổi tối chỉ tùy tiện ăn hai miếng. Vốn dĩ buổi tối ông không ăn nhiều nên Ninh Hàn Tê cũng không để trong lòng. Nhưng khi cậu ngủ đến nửa đêm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Ninh Hàn Tê mơ màng ngồi dậy. Cậu mặc thêm áo ngủ sau đó mở cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng người gầy gò bước ra.

Ninh Hàn Tê nhíu mày, đã muộn như vậy rồi bố ra ngoài làm gì?

Ninh Hàn Tê lập tức đi theo, nhìn thấy Ninh Huyền đang đi trên đường núi ra sau núi, trên tay còn mang theo một gói đồ. Ông mở gói đồ ra, đối mặt với cơn gió lạnh và châm một tờ giấy. Lần lượt ông ném đồ vật vào lửa và đốt cháy chúng. Tất cả đều bị cháy sạch, đến cuối cùng chỉ còn lại một chiếc nhẫn đơn giản làm bằng bạch kim. Ông nắm chặt chiếc nhẫn, quỳ trước ngọn lửa, đối mặt với gió xuân lạnh giá, vùi mặt vào hai tay và khóc .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play