Ninh Huyền vừa định quay người đóng cửa lại thì cửa xe lập tức bị đẩy ra, một người đàn ông mập mạp mặc đồ đen bước xuống khỏi xe Land Rover. Ngoại hình của mập mạp thực sự rất bá đạo, có thể cạnh tranh với chiếc Land Rover này. Vào tiết giao mùa lúc ấm lúc lạnh đầu xuân, ông ta lại cởi trần. Bên cánh tay trái xăm một con rồng, bên cánh tay phải là một con hổ. Thậm chí ông ta còn có một hình xăm đại bàng trên cái đầu trọc của mình, không thể không nói trông nó dũng mãnh như thế nào!

Mập mạp xông lên, dùng một chân chặn lại cánh cửa mà Ninh Huyền đang chuẩn bị đóng lại, nhướng mày nói: "Lão tam, cậu không muốn nhìn thấy tôi như vậy sao? Tôi không phải người hại cậu năm đó, tại sao cậu lại nhốt tôi bên ngoài?"

Trên mặt Ninh Huyền lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó biểu lộ vui mừng hiếm có, nói: "Lão nhị? Tại sao lại là anh?"

Mập mạp khịt mũi và nói: "Vậy em nghĩ là ai? Như thế nào? Không định mời anh vào nhà sao?"

Ninh Huyền lập tức mở cửa mời mập mạp vào. Ninh Hàn Tê từ trong phòng thò đầu ra hỏi: "Bố, ai tới vậy?"

Ninh Huyền còn chưa kịp nói chuyện, mập mạp hai bước đã vọt tới bên cạnh Ninh Hàn Tê, không coi mình là người ngoài, lớn tiếng nói: "Ôi, cháu trai đã lớn như vậy sao? Cháu trai, bác là bác hai của cháu!"

Ninh Hàn Tê không hiểu gì hết, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Hả? Bác hai từ nơi nào tới?"

Ninh Huyền không nói nên lời, suy nghĩ của ông trôi về những ngày thanh xuân khi ông mới vào Đại học Thanh Hoa. Lúc đó mới vào trường ông còn ngại ngùng, cái gì cũng thấy mới lạ, làm gì cũng thấy bỡ ngỡ. Cũng may có mấy người bạn cùng ký túc xá chăm sóc ông rất tốt, ngoại trừ một người không ở ký túc xá vì lập gia đình sớm, hai người còn lại đều trở thành bạn rất thân với ông.

Hơn nữa lúc ấy những người trẻ tuổi tràn đầy tinh thần, điều đầu tiên họ làm khi bước vào ký túc xá là hỏi han tuổi tác. Ninh Huyền nhỏ hơn hai tuổi vì ông nhảy lớp hai lần liên tiếp, vì tuổi nhỏ nhất nên tự nhiên ông sẽ là lão tam. Mập mạp tên là Hàn Lương Đống, ông ta lớn hơn Ninh Huyền hai tuổi, đứng ở hàng thứ hai. Mập mạp luôn cãi nhau với ông, nói rằng ông trông giống cô gái nhỏ, liên tục gọi ông là tam muội muội.

Đến cả lão đại...

Suy nghĩ của Ninh Huyền đột nhiên quay trở lại, ông lập tức dùng sức ngăn chặn ký ức, giới thiệu với Ninh Hàn Tê: "Hàn Tê, đây là chú hai của con, bạn học đại học của bố."

Ninh Hàn Tê lập tức nói: "À, thì ra là bạn học đại học của bố! Đây là lần đầu tiên bạn học đại học của bố đến nhà chúng ta. Chào chú hai, để cháu đi pha cho chú một cốc trà."

Nhưng mà mập mạp lại không tha cho cậu, ông ta tiến lên khoác vai Ninh Hàn Tê nói: "Gọi chú hai làm gì! Gọi bác hai, là bác hai, bác là bên nhà ngoại của bố cháu."

Trong lòng Ninh Hàn Tê có chút nghi hoặc nhìn Ninh Huyền, nhưng trên mặt Ninh Huyền không có biểu hiện gì khác thường, Hàn Tê đoán chừng chỉ là nói đùa mà thôi. Ninh Huyền bất đắc dĩ nói với cậu: "Con tuỳ theo ông ý đi!"

Ninh Hàn Tê đành phải gọi một tiếng: "Bác hai..."

Ninh Huyền nói với Ninh Hàn Tê: "Con đi làm việc của con đi! Bố sẽ nói chuyện với bác... bác hai của con."

Ninh Hàn Tê gật đầu, thầm nghĩ bạn học cũ lâu như vậy không gặp, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói. Vì vậy, cậu quay trở lại phòng một mình, nhìn chằm chằm vào Vệ Tắc Viêm, cùng với Vệ Tắc Viêm mắt to trừng mắt… nhắm. Nhìn chằm chằm khiến cậu cảm thấy nhàm chán, cậu nói với Vệ Tắc Viêm: "Viêm Viêm, anh nằm đây trước đi, lát nữa tôi sẽ quay lại. Tôi đi nghe lén xem bố và bác hai đang nói chuyện gì mà cố ý đánh lạc hướng tôi. Cái gì? Anh cho rằng tôi làm như vậy là trái đạo đức sao?" Ninh Hàn Tê đưa tay lên môi nói: "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta, được không?"

Sau đó, cậu móc lấy ngón tay út của Vệ Tắc Viêm và móc tay với anh ta.

Ninh Hàn Tê lặng lẽ đẩy cửa ra sau khi làm xong những gì mà bản thân cho là bí mật, lén lút trốn dưới gốc cây đào ở góc tường trước cửa sổ phòng chính để nghe ngóng. Ngày xưa đào mọc thưa thớt, không che được cái gì. Bây giờ cây đào đã trổ đầy hoa, vừa lúc dùng làm hàng rào.

Mập mạp trong phòng nhìn trái nhìn phải, đi vòng quanh phòng hai lần mới nói: "Tính cách của lão tam cậu vẫn không thay đổi! Sau khi cậu rời đi, thầy Lưu đã nói với tôi tám trăm lần rằng lúc đó thầy ấy rất thích cậu, nói rằng thầy ấy muốn cậu trở thành nghiên cứu sinh của thầy ấy bất cứ giá nào. Thầy ấy thậm chí không nhận được tin tức gì từ cậu kể từ khi cậu rời đi. Đến cả lễ kỷ niệm của trường cậu cũng không xuất hiện, vì vậy thầy ấy rất buồn.”

Ninh Huyền trải ra một tờ giấy và viết: Dưới bóng tùng hỏi thăm chú tiểu.

Bất cứ khi nào ông không thể bình tĩnh, ông sẽ viết những lời này. Dưới bóng tùng hỏi thăm chú tiểu, ông cũng tự hỏi chính trái tim mình. Cuối cùng ông cũng đặt bút xuống, ngẩng đầu hỏi: "Anh tới đây chính là vì nói cho tôi biết sự tiếc nuối năm đó của giáo sư sao?"

Mập mạp không thể không dừng bước chân đang loạng choạng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn trà. Ông ta hắng giọng nói: "Không có, tôi tới nói cho cậu biết... lão đại đã trở lại."

Khi nhắc tới lão đại, trên mặt Ninh Huyền không có biểu tình gì khác, xoay người ngồi ở một bên khác của bàn trà, nhấp một ngụm trà, nói: "Vậy thì sao?"

Mập mạp đột nhiên cười nói: "Lão tam! Cậu không sợ lão đại tới tìm cậu sao?"

Ninh Huyền nói: "Nếu như anh ta tới, anh ta đã sớm tới rồi, hiện tại đã hai mươi năm không tới chứng tỏ mối quan hệ này nhất định không có gì đáng để anh ta cảm thấy tiếc."

Mập mạp ngừng cười: "Nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng có những lý do khiến anh ấy không đến gặp cậu trong hai mươi năm không?"

Ninh Huyền nói: "Tôi đương nhiên biết khó khăn của anh ta, nếu không tôi đã không rời đi. Anh ta không cần dùng cái gọi là thủ đoạn để được người nhà đồng ý, tôi cũng sẽ không để anh ta phải khó xử. Anh ta đã có sự lựa chọn, vậy tại sao tôi phải cố chấp. Anh ta đã được tự do, không cần lại có gánh nặng.”

Ninh Hàn Tê đứng ngoài cửa sững sờ, bọn họ... bọn họ đang nói về người cha khác của cậu sao? Quả nhiên bố cậu đã trải qua rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Mập mạp khẽ thở dài, chuyển chủ đề, nói: "Lão tam, chúng ta đã không gặp hai mươi năm, cậu có từng nghĩ tới anh trai như tôi không?"

Ninh Huyền cũng buông chủ đề nặng nề vừa nãy xuống, nói: "Tôi làm sao quên được? Nhị ca, mấy năm nay anh thế nào?"

Mập mạp cười to đến mức nếp nhăn trên mặt nổi lên đến da đầu, ngay cả gáy cũng nhăn lại, ông ta nói: "Ha ha, lão tam, nhị ca của cậu rất phong độ, dù sao tôi cũng có nhà có công việc, có tiền có quyền, không cha mẹ, không vợ con, có vậy đời này mới đáng sống. Ha ha!"

Ninh Huyền luôn biết tính cách của mập mạp, ông ta luôn chủ trương rằng nếu một người no, cả nhà sẽ không đói. Còn không thích bị gia đình con cái lôi kéo, cứ để ông ta kiếm tiền là được, ông ta kiếm được nhiều tiền là được. Nhưng... để ông ta chăm sóc vợ con còn tệ hơn là giết ông ta. Lại nói, hồi còn đi học mập mạp cũng được coi là một người nổi tiếng, rất nhiều nữ sinh đều thích phong cách đại ca của ông ta. Nhưng ông ta cũng rất thần kỳ, có thể giữa một đám nữ sinh thích mình nhận một đống em gái. Cuối cùng không một cô gái nào trách ông ta, sau đó còn trở thành em gái tốt của ông ta. ( truyện trên app T𝕪T )

Ninh Huyền biết cách thuyết phục ông ta, mập mạp cũng là tính tình như vậy, cho nên ông cũng không nhiều lời.

Nhưng sau khi mập mạp nói xong về mình, liền chuyển chủ đề sang chuyện vừa rồi. Ông ta sắc mặt nghiêm túc hỏi Ninh Huyền: "Lão tam, lúc trước cậu đi chỉ nói là về quê cưới vợ, ngay cả tạm biệt với lão đại cũng không có. Sao cậu không hỏi những năm này đã xảy ra chuyện gì với anh ấy? Dựa trên những gì cậu biết về anh ấy, cậu nghĩ rằng liệu anh ấy có làm điều gì có lỗi với cậu không?"

Ninh Huyền vốn chưa bao giờ tức giận, đột nhiên lại mất bình tĩnh, giọng nói đột nhiên cao lên: "Anh ta có làm hay không làm đều đã rồi! Cho dù anh ta bị ép buộc, bất đắc dĩ, vậy thì như thế nào? Nếu như tôi không thể nhẫn nhịn thì tôi sẽ không thể chịu đựng được! Hơn nữa, anh ta nếu không có tôi chắc chắn sẽ sống tốt hơn!"

Ninh Hàn Tê nấp sau hoa đào, mày nhíu chặt. Năm đó cái gì đã xảy ra với bố cậu? Là một người cha khác đã phản bội ông ấy sao? Nếu vậy, ông ấy chắc chắn sẽ không thể chấp nhận nó. Bố cậu tuy rằng tính tình ôn hòa, nhưng cậu biết về phương diện tình cảm, ông tuyệt đối sẽ không chịu đựng được phản bội. Điều này không giống như Trần Kiến Nhân đang đùa giỡn với chính cậu, nếu như đã động lòng mà cuối cùng lại nhận được sự phản bội thì tổn thương kia không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Đặc biệt là những người như nhà họ Ninh, không thể làm gì khác hơn là ra đi.

Mập mạp nhìn ra ngoài cửa sổ, che nửa cửa sổ lại, nói: "Nhỏ giọng một chút, đừng làm cháu ngoại của tôi giật mình."

Ninh Huyền lúc này mới ý thức được mình mất bình tĩnh, quay đầu nói với mập mạp: "Xin lỗi, lão nhị, em không phải cố ý công kích anh."

Mập mạp thản nhiên nói: "Tôi biết, tôi cùng cậu còn không hiểu nhau sao? Có thể thấy được những năm này cậu sống rất không tốt. Nếu không phải vì chuyện này, có lẽ cả đời tôi đều sẽ không tới gặp cậu. Thật đáng buồn, rõ ràng ba người chúng ta quan hệ tốt như vậy, lại kết thúc như vậy. Lão tam, trong lòng tôi thật sự trách các cậu. Cậu còn nhớ hồi đại học chúng ta cùng nhau tham gia câu lạc bộ sao? Câu lạc bộ cấm yêu đương, bởi vì nếu như phát hiện, nhất định sẽ khai trừ một người, người còn lại thì sống dở chết dở. Thế thì tốt, nhân sự cốt cán của chúng ta đã đoàn kết lại với nhau. Tôi mập mạp nhìn có vẻ vô tâm, nhưng tình yêu to lớn của tôi thì các cậu ai cũng không ôm nổi. Tình anh em năm sáu năm của chúng ta, chỉ vì chuyện lộn xộn của hai người mà hai mươi năm không gặp. Nên lúc cậu ra đi tôi không tiễn. Khi anh ấy đi, tôi cũng không tiễn.”

Ninh Huyền biết mập mạp quả nhiên là loại người như ông ta nói. Ông ấy coi trọng tình nghĩa, thậm chí vì anh em mà mạng sống cũng không cần. Ông cúi đầu im lặng, ông biết chuyện này quả thực là đả kích lớn đối với mập mạp.

Mập mạp tiếp tục nói: "Lão tam, chuyện năm đó của các cậu, tôi chỉ biết một chút ít bên ngoài. Nhưng mấy năm nay lão đại đều không gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng không hỏi tại sao ư?"

Trong lòng Ninh Huyền đột nhiên nhảy lên, một số cảm xúc giấu kín mấy năm nay đột nhiên hiện lên. Ông biết rằng những gì ông đang cố gắng che đậy chỉ là sống một cuộc sống yên bình trên tiền đề không còn hi vọng về ông ta. Một khi ông ta xuất hiện trở lại trong cuộc sống của ông, tất cả sự phòng thủ của ông sẽ sụp đổ.

Ninh Huyền có chút do dự hỏi: "Anh ta... Anh ta có thể như thế nào nữa? Anh ta có gia đình, sự nghiệp lớn, còn có thể như thế nào nữa? Anh ta không tới tìm tôi, chính là bởi vì vướng bận chuyện gia đình thôi!"

Mập mạp cẩn thận nhìn ông, lắc đầu. Ninh Huyền hỏi: "Vậy thì vì sao?"

Mập mạp giơ tay phải lên, tạo thành hình súng, chĩa vào đầu mình, miệng kêu một tiếng: "Bang..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play