Cùng lúc đó, xe của Ninh Huyền đi vào trong biệt thự của Vệ Tắc Viêm. Vệ Tắc Viêm nghe được tiếng động liền đi ra ngoài, anh nhìn thấy hai người bố đang xuống xe, anh xoay người hướng về phía phòng khách kêu một tiếng: "Hàn Tê, bố em đến kìa."

Ninh Hàn Tê lập tức đứng dậy chạy một mạch về phía Ninh Huyền, tính toán đầy đủ thì cậu cũng chỉ mới hai mươi tuổi song vẫn giống một đứa trẻ chưa trưởng thành. Đôi mặt Hàn Tê cong cong, ôm lấy eo Ninh Huyền muốn làm nũng, đã bị cảm giác hơi nhô lên kia làm cho giật nảy mình. Cậu chạm vào bụng của Ninh Huyền và nói: "Woa? Nó đã lớn như vậy rồi sao? Mới hơn bốn tháng thôi mà?"

Mặc dù vóc người của Ninh Huyền không ra quá khác trước, nhưng khi sờ lên bụng cũng thấy nhô lên. Ninh Huyền cũng không ngăn cản cậu, mặc kệ cậu cứ sờ như vậy. Nói thật ông rất dung túng Hàn Tê, có thể nói là sủng từ nhỏ đến lớn. Vì vậy, cậu luôn giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng không có tâm nhãn gì cả. Ninh Huyền cảm thấy không có gì, ông luôn cảm thấy năng lực của mình có lớn như thế nào, trách nhiệm có lớn ra làm sao. Nếu như mình giống như bác giáo dục Ninh Kỳ mà dạy Hàn Tê, chỉ sợ mình phải chịu đựng nhiều như bác ấy. Không sai, Ninh Kỳ là liệt sĩ, bác cũng phải chịu đựng nỗi đau của người đầu bạc tiễn kẻ đầu đen.

Ông chỉ hy vọng Hàn Tê vui vẻ sống cả đời, tuy rằng hy vọng này cực kỳ ích kỷ, nhưng ông thật sự không hy vọng cậu giống như Ninh Kỳ gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy. Đây cũng là nguyên nhân ông dung túng Thần Hi không học võ, chưa chắc quyết định này đã đúng, nhưng xuất phát điểm nhất định là tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play