Không đợi Diệp Cẩn đi gõ cửa, Diệp Trạch Việt đã mở cửa ra, nhìn thấy Diệp Cẩn đứng ở ngoài còn cảm thấy thực ngoài ý muốn.
"Ca, anh cũng tới tìm Thẩm đại ca? Em vừa mới cho anh ấy chút đồ ăn, hai người có việc gì cứ nói trước với nhau đi."
Thấy Diệp Trạch Việt thoải mái hào phóng, ngược lại Diệp Cẩn lại có chút không được tự nhiên. Quả nhiên chính mình bị đôi cẩu nam nam Đường Kiếm Phong ảnh hưởng. Cư nhiên lại hoài nghi em trai mình...
Nếu như Diệp Cẩn biết được tiên đoán của hắn là đúng, hắn nhất định đã chém chết Thẩm Giản Khê từ sớm.
Mọi người sau khi ồn ào vui vẻ một trận, sau đó mới tự trở về phòng riêng nghỉ ngơi.
Bởi vì trận tuyết lớn, hơn nữa khu an toàn lại cấm đi lại ban đêm, cho nên vào buổi tối, toàn bộ khu an toàn trở nên phi thường an tĩnh, bên ngoài tường thành mơ hồ có thể nghe được tiếng tang thi gào rống.
Tứ hợp viện cũng rất an tĩnh, trên nóc nhà được Đường Mặc Kỳ trang bị máy móc năng lượng mặt trời, hiện tại bị tuyết bao trùm, cho nên mấy ngày nay bên trong tứ hợp viện đều tối sầm, hoàn toàn lâm vào bóng đêm.
Nhưng mà hắc ám cùng an tĩnh lại không thể xây dựng được không khí an toàn, tương phản đó, chúng nó là nơi khởi đầu cho mọi dục vọng tội ác.
Hai binh lính gác đêm đang đứng nói chuyện với nhau, độ ấm ban đêm đã thấp dưới mười độ, nhưng bên trong tứ hợp viện lại ấm áp, người gác cổng cũng cảm thấy dễ chịu, ngẫu nhiên mà quan sát trận tuyết lớn ở bên ngoài.
Một đời trước cả hai vị binh lính này đều đi theo Đường Kiếm Phong một đường từ Nam ra Bắc. Đường Mặc Kỳ muốn Trần Vĩ Lương đưa cấp dưới của Đường Kiếm Phong đến nơi này cũng vì cậu ý thức được, những người đã từng là vũ khí của quốc gia nhưng nay đã thành vũ khi tư nhân của người nào vì tư dục cá nhân mà vào sinh ra tử, không bằng đem những người này lại đây, để cho bọn họ sống vì chính mình.
"Nhóc An, cậu nhìn cái gì vậy?" Ngụy Vũ nằm trên mặt đất hướng thụ địa long ấm áp, không kiên nhẫn mà oán hận một câu. Chu An vẫn như cũ mà đi tới đi lui, không ngừng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ngụy Vũ phiền không chịu được, Chu An liếc nhìn Ngụy Vũ một cái, cũng không nói chuyện.
Ngụy Vũ chống mí mắt ngồi dậy, nói với hắn: "Tối nay lạnh muốn chết, làm gì có ai nghĩ quẩn mà liều mạng ra ngoài, cậu không cần nhìn chăm chú như vậy."
Chu An không để ý đến hắn, vẫn như cũ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngụy Vũ không bao lâu liền ngủ mất, toàn bộ thế giới bây giờ chỉ còn lại tiếng hít thở của hắn.
Chu An vẫn không nhúc nhích đứng bên cửa sổ hai giờ đồng hồ, cho đến khi nghe được một âm thanh "Lách cách" rất nhỏ, Chu An cứng đờ thân thể đột nhiên giật mình. Hắn cảnh giác mà nhìn thoáng qua Ngụy Vũ đang nằm ngủ trên mặt đất, thấy Ngụy Vũ thực sự không có ý thức mới thả lỏng lại.
Cửa sổ an tĩnh bên ngoài đột nhiên xuất hiện một bóng người, Chu An gật đầu với bóng người, sau đó đi ra ngoài cẩn thận mở cửa.
"Người đâu?" Người tới cong eo, đè nhỏ thanh âm hỏi.
Chu An đen mặt lắc đầu, nói: "Đều ngủ như chết, tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ ăn uống xong rồi đi ngủ."
Người tới nghe vậy lập tức gật đầu, huýt sáo với đám người đằng sau. Trong bóng đêm có một đám người im ắng mà xuất hiện. Chu An tránh thân ra, những người này nối đuôi nhau từ cổng lớn mà vào, trong tay đều xách theo đao kiếm chói lọi, có người còn mang theo súng.
Chu An gật gật đầu với người nam nhân đi cuối cùng, lại quan sát bên ngoài một chút rồi đóng cửa lại, cũng đi vào trong.
Toàn bộ tứ hợp viện im ắng, cũng tối đen, giống như không hề có một người nào, mấy chục người cùng nam nhân đi cuối cùng ra hiệu đè thấp hơi thở, không tiếng động mà đi về các phòng ngủ.
Lúc Chu An cùng nam nhân kia khí định thần nhàn mà đứng một bên chờ đợi, những người đi vào đều đại kinh thất sắc mà chạy ra.
"Này, bên này của tôi không có ai."
"Bên này của tôi cũng không có!"
Thấy mọi người đều mang vẻ mặt kinh hoàng thất sắc chạy ra, Chu An cùng người dẫn đầu đều thay đổi sắc mặt.
"Không có khả năng! Tôi đã hạ dược, cũng tận mắt nhìn thấy bọn họ uống hết." Âm điệu của Chu An thay đổi, tức muốn hộc máu mà đá văng cửa phòng của Thẩm Giản Khê, quả nhiên bên trong không có một bóng người.
"Mẹ nó! Bị lừa rồi!" Nam nhân dẫn đầu cảm thấy không ổn, xoay người muốn bỏ chạy, bên ngoài cũng ồn ào lên, một người lập tức chạy tới nói: "Đệt! Chúng ta bị chơi xỏ rồi, bên ngoài có rất nhiều người của Trần gia."
Người dẫn đầu nghe được thì sắc mặt trắng bệch, bắt lấy cổ áo Chu An hất ngã hắn xuống mặt đất, chất vấn nói: "Con mẹ nó không phải cậu nói Trần gia cùng các người đàm phán thất bại rồi sao?"
Chu An hiểu rằng bản thân đã bị bại lộ, mặt như tro tàn nằm trên mặt đất nửa ngày, không nhúc nhích, người bên ngoài đã vọt vào, dẫn đầu đúng là người thừa kế Trần gia, Trần Dương Duy.
Trước mạt thế, quyền thế ở quân đội của Trần gia không hề thua kém Thẩm gia. Nhưng khi virus bùng nổ, Trần lão gia tử, mẹ của Trần Dương Duy cùng em trai Trần Dương Duy đều bị cảm nhiễm virus, người Trần gia nhất thời tự loạn trận tuyến, vì vậy bị Thẩm gia nhanh chiếm tiên cơ.
Lần này Trần Dương Duy tự mình mang quân đội đến đây, là bởi vì Đường Mặc Kỳ đã từng đảm bảo với hắn trên tay cậu có chứng cứ lật đổ Thẩm gia. Trần Dương Duy nhìn đám người đứng trong nhà liền cười.
"Gì đây, đường đường là Dương đại tá cũng tới đây làm khách vào buổi tối?" Trần Dương Duy nói chuyện, đằng sau cũng ra chỉ thị cho cấp dưới.
Vì thế, còn không đợi Dương đại tá nói chuyện, người đã được huấn luyện qua được Trần Dương Duy mang lại đây vây quanh bọn họ, họng súng thẳng tắp mà chĩa vào đầu.
Mà lúc này, đám người Đường Mặc Kỳ mất tích trước đó lại bước vào từ cổng lớn, bao gồm Thẩm Giản Khê. Dương đại tá vừa thấy Thẩm Giản Khê lập tức kích động mà mắng: "Cái thứ ăn cây táo rào cây sung..."
Không đợi hắn mắng hết câu, Trần Dương Duy đã bắn một phát đạn thủng bờ vai của hắn, Dương đại tá lập tức che lại bả vai ngã xuống mặt đất. Những người đang ngo ngoe rục rịch khác cũng thành thật lại.
Người Trần gia đem những người này trói lại mang lên xe, Thẩm Giản Khê cùng Trần Dương Duy đi ra khỏi tầm mắt mọi người. Trước mạt thế hai người cũng coi như là đối thủ, sau lại đứng ở loại cảnh ngộ này thì cũng có chút thưởng thức với đối phương.
Thẩm Giản Khê đem bút ghi âm giao cho hắn, Trần Dương Duy nhìn chằm chằm Thẩm Giản Khê, nói: "Cậu thật sự quyết định như vậy?"
Thẩm Giản Khê tự giễu mà cười một tiếng, nói: "Tôi đã sớm không còn đường lui, Thẩm Huy nếu đã muốn lấy mạng tôi, tôi đây chỉ có thể mượn tay Trần gia của cậu mà trừ bỏ ông ta."
Trần Dương Duy tiếp nhận bút ghi âm, sau đó vỗ mạnh lên vai hắn, mang theo người rời đi. Trần Dương Duy đi đằng trước gật đầu chào Đường Kiếm Phong, hai bên hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Trần gia mang theo người của Thẩm gia rời đi, việc hai nhà kia ngầm đánh nhau như thế nào Đường Mặc Kỳ không định nhúng tay vào, cũng không muốn nhúng tay, nhưng đối với Chu An còn đang đứng ở trong sân của bọn họ thì không chắc.
Đường Kiếm Phong tự mình thẩm vấn Chu An, dù sao cũng là cấp dưới của anh, tuy rằng Đường Kiếm Phong đã sớm đoán trước, nhưng khi sự thật đặt trước mặt vẫn khiến anh có chút không thoải mái.
Buổi tối đúng là Chu An đã hạ thuốc vào rượu, nhưng không nghĩ tới Đường Mặc Kỳ có không gian, trong chớp mắt rượu bị hạ thuốc đều được cậu thay đổi sạch sẽ, lại thừa dịp Ngụy Vũ kéo dài thời gian, mang theo mọi người đi vào thông đạo của hầm ngầm ra bên ngoài.
Đường Kiếm Phong không mất bao nhiêu thời gian đã hỏi ra được hết thảy mọi chuyện từ miệng Chu An.
Sự việc rất đơn giản, đó chính là lấy thân nhân ra uy hiếp. Tiết Sĩ Minh phát rồ, đã sớm thèm nhỏ dãi với thân thể Đường Kiếm Phong, trong lúc vô ý tìm thấy em gái Chu An, sau đó mới lấy nó ra để áp chế Chu An, chuyện dị năng của Đường Kiếm Phong cũng bị bại lộ từ đây.
Không nghĩ tới sau đó viện nghiên cứu xảy ra chuyện, Tiết Sĩ Minh cũng mất tích, mà em gái Chu An lại rơi vào tay Thẩm gia. Thẩm Giản Lâm lấy em gái mà uy hiếp Chu An để đánh lén tứ hợp viện.
Đường Kiếm Phong không xử lý Chu An, mà đuổi hắn đi.
Đường Mặc Kỳ cũng có chút cảm khái. Đời trước Chu An cũng là thề chết thề sống đi theo Đường Kiếm Phong, cuối cùng lại hy sinh ở trên đường trở về phía bắc. Mỗi lần Đường Mặc Kỳ nhớ tới những thảm trạng ở đời trước, cậu luôn tràn ngập cảm kích cùng áy náy đối với cấp dưới của Đường Kiếm Phong.
Không nghĩ tới một đời này không có trải qua sinh tử, hai bên cuối cùng lại ân đoạn nghĩa tuyệt, đôi bên trở thành người lạ. Thế sự vô thường, khi đối diện với cám dỗ cùng dụ hoặc, một khi đi lệch khỏi điểm mấu chốt, thì sẽ không còn đường lui.
Ngày hôm sau, nhà cũ Thẩm gia bị vây lại, nghe nói suốt đêm Trần Dương Duy đã tập hợp mấy thế lực lớn của khu an toàn để mở họp khẩn cấp, ngay hôm sau liền đem Thẩm Huy cùng Thẩm Giản Lâm, lấy tội phản nhân loại mà bắt giữ.
Ngày hôm qua Thẩm gia vẫn là người đứng đầu khu an toàn, mà hôm nay đã trở thành tù nhân, các cao tầng trong căn cứ đấu đá tranh giành quyền lợi cùng với thiếu thốn vật tư ngày càng khẩn trương, khí hậu ngày càng ác liệt.
Thẩm Giản Khê luôn ở trong phòng không ra ngoài, cuối cùng cả nhà Thẩm gia đều bị đuổi ra khỏi khu an toàn, thế lực Thẩm gia cũng bị chia cắt. Sau đó, Đường Kiếm Phong cũng đưa ra lời mời với Thẩm Giản Khê, mời hắn gia nhập tiểu đội bọn họ, Thẩm Giản Khê suy xét một hồi liền đáp ứng, dù sao cũng vẫn phải sống sót.
Hơn nữa hắn cảm thấy tiểu đội này của Đường Kiếm Phong không giống với những người khác, không hề mang theo chết lặng, mà là đem đến hy vọng.
Nói chính xác hơn là lương tri.
Những người này sống trong tuyệt cảnh nhưng vẫn như cũ, đều còn có lương tri. Thẩm Giản Khê cảm thấy rằng, nếu hắn sinh hoạt cùng đám người này sẽ không cần phải lo lắng cho bản thân phải tuyệt vọng vì bị nhân tính cắn nuốt.
Sau trận rung chuyển này, rốt cuộc mọi người cũng đã có thể an tâm mà ra ngoài thu thập vật tư. Nhưng trong lòng Đường Mặc Kỳ vẫn cảm thấy có chút bất an. Ngoại trừ kẻ điên Tiết Sĩ Minh đã biến mất kia, còn có con tang thi trẻ em trong phế tích của viện nghiên cứu, thời gian qua lâu như vậy, cư nhiên lại không thấy chút bóng dáng.
Không chỉ có bên trong khu an toàn, mà là bên ngoài cũng không có tung tích. Đường Mặc Kỳ không biết phán đoán của mình có lầm hay không, cậu vẫn luôn hoài nghi con tang thi kia có chỉ số thông minh. Hơn nữa, theo nhiệt độ không khí giảm xuống, sau khi tang thi thích ứng vượt qua được giai đoạn này, virus tang thi sẽ nghênh đón lần biến dị thứ ba. Đến lúc đó, nhân loại nên đi về đâu.
Quan trọng nhất là lần trước Đường Kiếm Phong hôn mê cực kỳ bất thường, thuốc kia rốt cuộc là thứ gì, có thể lưu lại di chứng gì hay không, trong lòng Đường Mặc Kỳ ẩn ẩn có chút lo lắng.
Những lo lắng của cậu Đường Kiếm Phong đều hiểu, nhưng anh cũng không có để ý. Đối với anh mà nói, có thể ở bên cạnh Đường Mặc Kỳ, thoát ly khỏi sự khống chế của Đường gia, có năng lực bảo vệ người mà anh muốn bảo vệ, như vậy là đã đủ rồi.
Đường Kiếm Phong trở về Đường gia một gia một lần, Đường lão gia tử rốt cuộc cũng từ bỏ. Thời điểm này ông không buông bỏ cũng vô dụng. Bởi vì ông hiểu rõ rằng linh hồn của Đường Kiếm Phong đã bị Đường Mặc Kỳ hoàn toàn nắm giữ. Web đọc 𝑛ha𝑛h tại ﹍ T 𝘙ÙMT𝘙𝗨YỆN.𝘷𝑛 ﹍
Sự xuống dốc của Thẩm gia cũng làm ông thông suốt một số việc. Mạt thế đến, đối với nhân loại, sống sót mới là việc quan trọng nhất, sức mạnh quyền thế một phần nào đó đã trở thành trói buộc với nhân sinh của nhân loại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT