Tháng mười hai vừa mới bắt đầu, nhiệt độ không khí hạ thấp đến cực điểm, ở thủ đô gặp phải mùa đông lạnh nhất trong lịch sử, tất cả mọi người đều được an bài trong một tòa nhà, trong một phòng thường có mười mấy người vây quanh một cái bếp lò.
Càng thêm không xong là tang thi sau đợt ngủ đông vừa rồi, hiện tại đã bắt đầu hoạt động sôi nổi lên.
Những ngày đầu, công tác trợ cấp của khu an toàn đều là bánh màn thầu màu trắng sữa, hiện giờ đã biến thành màu vàng. Mỗi ngày đều có người bị đói chết hoặc đông chết.
Bọn Đường Mặc Kỳ hiện tại đã giảm bớt số lần ra ngoài đánh giết tang thi, cứ cách một đoạn thời gian bọn họ mới ra ngoài một lần, tứ hợp viện vẫn còn ấm áp như cũ, những rau dưa đang trồng vẫn kiên cường mà sống.
Theo số người bị đông chết ngày càng nhiều, thượng tầng căn cứ quyết định đào hầm ngầm làm chỗ tránh nạn. Chỗ tránh nạn được chọn là một đường đi xuống tàu điện ngầm, cần phải mở rộng đường tiếp tục đi xuống dưới, theo như kế hoạch, chỗ ở mới có thể chứa được hơn hai mươi vạn người.
Mọi người trong tứ hợp viện cũng tham dự công trình lần này, trừ bỏ vài máy xúc đất, 80% công trình đều yêu cầu nhân loại đi hoàn thành.
Mỗi ngày đều phải di chuyển bùn đất ra ngoài, bả vai mỗi người đều bị ma sát ra một tầng chai sạn, nhưng là không một ai oán hận, mỗi người đều đang đấu tranh với thiên nhiên, chạy đua với thời gian, thêm một phần sức lực sẽ bớt đi một người bị đông lạnh chết.
Có thể là nhờ tác dụng của không gian, Đường Mặc Kỳ cảm thấy bản thân chịu lạnh giỏi hơn đời trước rất nhiều, ở đời trước dù đang ôm bếp lò vẫn bị đông lạnh đến run bần bật, mà bây giờ cùng mọi người làm việc liên tục dưới trời tuyết vẫn không cảm giác được rét lạnh.
Kết thúc một ngày lao động nặng nề, mọi người thở ra khói trắng, bọc kĩ quần áo trên người rồi chạy nhanh về nhà, nếu không nhanh chóng về nhà, đợi đến khi bản thân bị đông lạnh thì chỉ có khả năng bị kết thành băng bám lên trên người, tư vị kia không phải là dễ chịu gì.
Nhưng chờ tới khi bọn Đường Mặc Kỳ chạy về tới tứ hợp viện thì phát hiên ở đầu ngõ đặc biệt náo nhiệt. Hiện tại chỉ cần không có việc gì thì không ai nguyện ý chạy ra bên ngoài, một là thời tiết rất lạnh, hai là không đủ ăn, cần phải tận lực bảo tồn thể lực.
Nhưng mà hôm nay bên ngoài tứ hợp viện lại đứng đầy người đang run bần bật, cảm xúc bọn họ dâng trào, cổng lớn tứ hợp viện mở rộng ra.
Binh lính canh gác tên là Lâm Sâm, tính tình hiền lành, hướng nội, nửa ngày cũng không nghẹn ra được nửa câu. Lúc này đang đứng đỏ bừng mặt nôn nóng, nhìn thấy bọn họ trở về thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đồng thời đám đông kia cũng kích động hẳn lên, kêu la chen qua. Trần Vĩ Lương cùng mấy vị binh lính vội vàng che chở cho đội ngũ bị đám người chen vào.
"Lâm Sâm! Chuyện này rốt cuộc là sao?" Đường Kiếm Phong cau mày che chở cho Đường Mặc Kỳ, những người tới đây rõ ràng đều là không có ý tốt, mũ cùng quần áo giữ ấm trên người anh đều bị đám người xô đẩy lấy đi. Đường Mặc Kỳ thì thảm hại hơn, rất nhiều người nhìn thấy cậu dễ khi dễ hơn nên đều đem bàn tay hướng tới trên người cậu, áo khoác của cậu bị nhiều người trực tiếp xé rách.
Chóp mũi của Lâm Sâm đều đổ mồ hôi, nói: "Tôi cũng không biết, giữa trưa bọn họ đã tới đây rồi, ôm lấy cửa mà dùng sức đạp, sau khi tôi mở cửa liền muốn vào trong nhà, tôi đành phải lấy súng dọa bọn họ, nhưng những người này vẫn luôn không chịu đi, vẫn đứng ở đây phá cửa."
Đường Mặc Kỳ rốt cuộc bị Đường Kiếm Phong ôm vào trong ngực, hai người thoát ra khỏi đám đông, khi vào trong cửa đã chật vật bất kham. Diệp Trạch Việt còn bị lột cả áo ngoài, may mắn là Thẩm Giản Khê tay mắt lanh lẹ bắt được y, nếu không đã bị túm xuống mặt đất.
Mọi người sau khi trải qua một trận trắc trở mới an toàn vào cửa, Đường Kiếm Phong nghe tiếng chửi bậy ở bên ngoài thì ánh mắt âm trầm, anh đem quần áo cởi ra mang lên cho Đường Mặc Kỳ, cầm lấy súng đi ra ngoài.
"Phanh" "Phanh" "Phanh"
Ba tiếng súng vang lên tận trời, đám người mới an tĩnh lại, nhưng chỉ được mười mấy giây, tiếng ồn lại vang lên lần nữa, thậm chí còn xuất hiện tiếng la khóc.
Đang lúc Đường Kiếm Phong mất hết kiên nhẫn, một nữ nhân ôm một đứa bé lao ra, quỳ lên mặt đất ở trước mặt Đường Kiếm Phong. Đứa nhỏ chỉ mới năm sáu tuổi, lúc này trên mặt xanh tím, đã hôn mê lâu ngày.
Trên người nữ nhân ăn mặc đơn bạc, lúc này đã đông lạnh đến cả người run rẩy, hai con mắt sưng đỏ khóc không ra nước mắt, nữ nhân quỳ xuống rồi bắt đầu gào lên.
"Con trai tôi sẽ chết mất, cầu xin các người cứu nó, các người có than đá, có chỗ ăn ở rộng như vậy, hãy thương xót mà cứu nó đi, nó mới sáu tuổi thôi mà, các người nhẫn tâm sao?"
Đường Kiếm Phong mắt lạnh nhìn cô, trong mắt đều toàn là hàn khí. Những người này thấy Đường Kiếm Phong không nói lời nào, đều bắt đầu nhục mạ anh.
"Loại người như vậy khi chết sẽ không được tử tế, thấy chết mà không cứu, dựa vào cái gì bọn họ chiếm lấy tài nguyên nơi này, còn chúng ta sống sờ sờ mà bị đông chết, dựa vào cái gì?"
"Đệt! Dựa vào cái gì? Chúng ta đều là người, dựa vào đâu mà chúng ta chết còn bọn họ lại sống thoải mái như vậy? Mau kêu bọn họ đem đồ vật giao ra cho chúng ta!"
"Đúng! Mau giao ra đây!"
Cảm xúc của đám người ngày càng xúc động cùng phẫn nộ, Đường Kiếm Phong cau mày, tiến về phía trước hai bước, một phen bắt lấy nam nhân đang kêu gào, đem họng súng tối om chĩa vào gã ta. Nam nhân kia ngược lại không có sợ hãi, còn làm cho không khí thêm trầm trọng, một thân chính khí mà nói: "Tôi không sợ chết, chỉ cần giúp cho mọi người có được một cơ hội sống, tôi có chết cũng thấy vui vẻ!"
Diệp Cẩn đi ra, kéo Đường Kiếm Phong trở về, tuy rằng hắn biết Đường Kiếm Phong không có khả năng nổ súng, nhưng tốt xấu gì cũng phải làm dáng một chút. Đường Kiếm Phong thuận thế mà thu lại súng.
Diệp Cẩn vẫy vẫy tay ý bảo mọi người yên tĩnh, nói: "Các người sống chết như thế nào chúng tôi không biết, nhưng các người không thể cưỡng từ đoạt lí. Chúng tôi không có khả năng đem vật tư ra nhường cho các người, hôm nay tôi thông báo ở đây rồi, hiện tại mọi người trở về đi, chờ trời tối xuống, muốn về chỉ sợ cũng không được."
Những người này nghe Diệp Cẩn nói xong thì ồn ào một trận, Diệp Cẩn đợi vài giây, vẻ mặt trầm xuống, nói: "Các người hỏi dựa vào đâu? Dựa vào việc chúng tôi có súng, ai vọt vào một bước, tôi liền dám cam đoan hắn có đi không có về!"
Diệp Cẩn nói xong liền cùng Đường Kiếm Phong đi vào trong, để cổng lớn trực tiếp mở ra, ngược lại đám người kia lại không có ai dám xông tới.
Đường Mặc Kỳ trở về thay lại một bộ quần áo mới, đem quần áo của Đường Kiếm Phong cất đi. Đám người hùng hùng hổ hổ thật sự bắt đầu lui tan, chỉ còn nữ nhân đang ôm đứa nhỏ tuyệt vọng mà kêu khóc, ôm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng không chịu đi.
Đường Kiếm Phong ra hiệu một ánh mắt, Ngụy Vũ cùng một binh lính lặng lẽ đi ra ngoài. Đường Mặc Kỳ nhìn tình cảnh bên ngoài mà yên lặng thở dài. Nhân loại trước nay đều ích kỷ, vì sinh tồn mà chuyện gì cũng có thể làm được. Nhưng tình mẫu tử lại là vĩ đại nhất, vì đứa con mà người mẹ đều có thể hy sinh tất cả, thà rằng bản thân chết cũng không thương tiếc.
Đường Mặc Kỳ chú ý tới đối mắt nhỏ của Diệp Trạch Việt luôn dòm ra phía ngoài, sờ sờ lên ót của y.
Diệp Trạch Việt cười cười với cậu, theo đó mà buồn khổ thở dài, nói: "Kỳ ca, thật sự không thể cứu bọn họ sao?"
Diệp Cẩn tát lên đầu y một cái, quát lớn nói: "Đừng làm bậy!"
Diệp Trạch Việt ôm đầu trừng mắt nhìn anh trai, y phát hiện gần đây anh trai y luôn mặt xưng mày xỉa đối với y, không biết y đã chọc hắn ở chỗ nào.
Thẩm Giản Khê đứng ở một bên ôm cánh tay không liên quan mà yên lặng nhìn, khóe miệng lúc nào cũng lơ đảng gợi lên một độ cung nhỏ bé.
Đường Mặc Kỳ nghe bên ngoài kêu khóc, nhìn thoáng qua Đường Kiếm Phong, trong mắt Đường Kiếm Phong xẹt qua một tia sáng, ngay sau đó nhướng mày, đôi mắt sáng ngời có thần mà nhìn chằm chằm về phía Đường Mặc Kỳ.
Những người còn lại cũng có chút không đành lòng, dù sao cũng là một đứa trẻ, để nó sống sờ sờ mà bị lạnh chết ở trước cửa, ai nhìn thấy cũng không được dễ chịu, nhưng Đường Kiếm Phong chưa lên tiếng, ai cũng không dám lắm miệng.
Đường Mặc Kỳ nhìn một chút, cũng có chút không làm được, đúng là đã từng trải qua một đời trắc trở, cậu đã kiên cường hơn, lại cũng phóng khoáng hơn. Cậu đi tới nắm lấy vạt áo Đường Kiếm Phong, dùng sức hôn lên môi anh.
Lần này tất cả mọi người đều sợ ngây người, tất cả đều mang vẻ mặt như nhìn thấy quái vật mà nhìn Đường Mặc Kỳ. Tuy rằng trong tối ngoài sáng mọi người đều đã biết quan hệ của hai người, nhưng mà bên ngoài hai người bọn họ cũng không biểu hiện quá đà.
Phần lớn người ở đây đều biết Đường Kiếm Phong mặt dày mày dạng đeo bám Đường Mặc Kỳ đã mười mấy năm, Đường Mặc Kỳ cũng chưa từng nhìn qua anh. Không nghĩ tới cậu làm một lần, lại khiến người khác trố mắt đến như vậy. Đường Mặc Kỳ cảm thấy như vậy là đủ rồi, liền rời đi.
Đường Kiếm Phong bỡn cợt mà nhìn Đường Mặc Kỳ đỏ bừng lỗ tai, vì để ngừa việc cậu thẹn quá thành giận, anh không khó xử cậu. Trực tiếp mang theo hai người ra ngoài cổng đưa hai mẹ con kia vào.
Đường Kiếm Phong kêu người nâng hai mẹ con tới chỗ người gác cổng, chênh lệch mấy chục độ khiến người mẹ trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, khom lưng cúi đầu cảm kích bọn họ đến hèn mọn.
Trương Tử Thành mang theo hòm thuốc đi qua, đứa nhỏ ngoại trừ bị lạnh còn thiếu dinh dưỡng, Trương Tử Thành giúp nó truyền đường glucose, bảo nó có thể vượt qua giai đoạn này hay không đều dựa vào ý thức cầu sinh của nó.
Sau một phen lăn lộn, bọn Ngụy Vũ cũng đã trở lại.
"Đệt, đám người này khẳng định có dự mưu mà đến, hôm nay không ngừng tranh đoạt ở khu vực của chúng ta, rất nhiều nhà bị đổ, còn có mấy nhà trực tiếp bị đoạt đi.
Mọi người đều có cảm giác đây là một âm mưu, thời điểm này đúng là lúc mà cảm xúc của những người sống sót muốn hỏng mất, trừ bỏ rét lạnh cùng đói khát, tang thi thức tỉnh ở bên ngoài cũng tăng thêm gian nan cho nhân loại.
Người có tâm chỉ cần một bước châm ngòi, rất có khả năng tạo thành náo động phạm vi lớn, con người lâm vào tuyệt cảnh chuyện gì cũng có thể làm, thực dễ dàng bị người khác coi thành hòn đá kê chân.
Đường Kiếm Phong trầm tư một chốc, lại nói với hắn: "Các cậu thay phiên nhau nhìn đám người đó, tìm ra người đứng phía sau màn."
Mẹ Trương, Lâm Đạt đến tận khuya mới trở về từ bệnh viện, mang theo tin tức chứng thực điều tra của bọn Ngụy Vũ. Hôm nay rất nhiều người bị đả thương, đa phần đều là những "người giàu có".
Đứa nhỏ được mang về cả đêm lại phát sốt, mẹ Trương cùng Trương Tử Thành vội vàng cả đêm mới miễn cưỡng giúp đứa nhỏ ổn định lại bệnh tình. Vết thương trên người của đứa bé và người mẹ bắt đầu sưng to, cần phải được trị liệu nếu không sẽ bị thối rữa cảm nhiễm.
Sau khi cứu được người, thừa dịp người mẹ cũng ngất đi, Diệp Trạch Việt dùng dị năng giúp hai người họ giảm bớt tổn thương do giá rét, chỉ dám làm từng chút một, nếu không người khác sẽ hoài nghi.
Hai mẹ con này ở chỗ người gác cổng một tuần, đợi đến khi đứa nhỏ hoàn toàn bình phục mới rời đi. Chỉ là không ngờ mới rời đi được nửa ngày, một mình đứa nhỏ lại chạy trở về, trên người còn nhiễm đầy máu đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT