Đường Mặc Kỳ tựa hồ cảm giác được đỉnh đầu có gì di chuyển, không kiên nhẫn mà quơ quơ.
Đường Kiếm Phong bị động tác của cậu khiến cho cười đến ngực run lên, hung hăng mà xoa lên tóc cậu.
Đường Mặc Kỳ đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt trừng lớn nhìn nam nhân mặt đầy ý cười dưới thân.
"Ca!" Đường Mặc Kỳ thất thần mà nỉ non, Đường Kiếm Phong một tay đem cậu kéo xuống giường, đè lại cái ót, oán hận mà hôn xuống. Môi răng hai người gắn bó với nhau, Đường Kiếm Phong không chút khách khí mà mở miệng cậu ra, bá đạo đoạt lấy lưỡi cậu, sau khi Đường Mặc Kỳ phản ứng lại, cũng không cam lòng yếu thế, cùng anh môi lưỡi quấn lấy, tranh đoạt lãnh địa.
Đợi đến khi hai người đều thở hồng hộc mới ngừng lại được, trong mắt Đường Kiếm Phong tràn đầy ôn nhu cùng yêu thương, không ngừng mút hôn đôi mắt cùng mũi của Đường Mặc Kỳ. Cậu nhắm mắt lại thở dốc, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
"Mặc Mặc, Mặc Mặc." Theo giọng Đường Kiếm Phong nỉ non, Đường Mặc Kỳ không được tự nhiên mà muốn tránh thân ra chỗ khác, nhưng Đường Kiếm Phong gắt gao mà đè cậu lại, được một tấc lại muốn một thước mà đỉnh đỉnh eo về phía trước. Đường Mặc Kỳ hắc tuyến mà cảm giác được chỗ kia của Đường Kiếm Phong đã hoàn toàn thức tỉnh.
"Giúp giúp anh, Mặc Mặc." Đường Kiếm Phong mút hôn lên cổ cùng lỗ tai của Đường Mặc Kỳ, hạ thân không nhịn được mà cọ lên người cậu. Đường Mặc Kỳ cũng bị anh cọ ra lửa, hô hấp nóng bỏng của anh cứ như từng luồng điện không ngừng kích thích đại não cậu, làm cậu rùng mình từng đợt.
Đường Kiếm Phong nắm lấy bàn tay cậu đặt vào nơi cứng ngắt nhất của mình. Sau đó anh cũng cẩn thận mà bắt lấy Tiểu Mặc Kỳ.
Hai người không khống chế được mà gầm nhẹ thở dốc, cùng nhau phát tiết lên tay đối phương, Đường Kiếm Phong yêu thương mà ôm lấy Đường Mặc Kỳ vẫn còn chưa bình ổn lại.
Người trong ngực hai mắt đong đầy ánh nước, ửng đỏ trên mặt còn chưa biến mất, cánh môi lóng lánh ánh nước sưng to, Đường Kiếm Phong xoa xoa mông cậu, hận không thể xoa cậu hòa vào cơ thể mình.
Hai người ôn tồn một lát, Đường Mặc Kỳ mở miệng hỏi: "Ca, anh còn nhớ chuyện nổ mạnh ở viện nghiên cứu không?"
Đường Kiếm Phong nhìn cánh môi sưng đỏ của cậu, nhịn không được mà dùng ngón tay hung hăng xoa nhẹ một chút, thấy cậu nhăn mi lại mới thả nhẹ lực độ một chút, nói: "Vừa mới phát sinh thì anh có một chút ấn tượng, anh chỉ nhớ rõ bản thân không khống chế được dị năng, bên trong thân thể tràn ngập năng lượng, sau đó cũng không có ý thức."
Đường Mặc Kỳ đem chuyện nổ mạnh ở viện nghiên cứu, cùng với việc phát sinh sau đó ở đống phế tích miêu tả một lần, Đường Kiếm Phong cau mày nhớ lại, vẫn như cũ không có chút ấn tượng, nói: "Cậu của anh đã tiêm vào một loại thuốc, hẳn là thuốc kích phát dị năng còn chưa hoàn thành kia."
Đường Mặc Kỳ nghe được chữ "Cậu" sắc mặt liền đổi, Đường Kiếm Phong vẫn còn đang trong hồi ức, không chú ý tới khác thường của cậu.
Đường Mặc Kỳ khẩn trương ngồi dậy, hỏi: "Hiện tại thì sao? Cảm giác thế nào? Có chỗ nào cảm thấy không ổn hay không?"
Đường Kiếm Phong xem thấy vẻ mặt khẩn trương của cậu, cười lắc đầu, nói; "Đừng khẩn trương, không có việc gì cả, hơn nữa anh cảm thấy dị năng của mình thăng cấp."
Đang lúc hai người Đường Mặc Kỳ còn đang kiểm tra thân thể Đường Kiếm Phong, bên Thẩm gia đã loạn thành một nồi cháo, người cầm quyền Thẩm gia cũng là người lãnh đạo cao nhất của khu an toàn, Thẩm Huy, cũng là cha của Thẩm Giản Lâm, bác cả của Thẩm Giản Khê, ông ta đang nổi giận đùng đùng, ánh mắt đều là lệ khí, chỉ vào mặt Thẩm Giản Lâm đang ngồi một bên, mắng: "Cái đồ không có tiền đồ, một chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, để cho tên nghiệt chủng kia chạy trốn."
Trái với ông ta, vẻ mặt Thẩm Giản Lâm vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế gỗ đỏ, nửa ly rượu trong tay loạng choạng, nếu xem nhẹ băng gạc trên đùi hắn thì trông có vẻ như một nhân sĩ thành công. Đáng tiếc chân bị hỏng rồi, nhưng là điều này cũng không ngăn được tâm tình vui vẻ của hắn, không thèm để ý mà nói: "Con nói ba chứ, ba gấp cái gì? Tên kia bị trọng thương, dù chứng cứ có ở trên tay hắn, ba còn sợ Đường Mặc Kỳ và đám ô hợp kia có thể làm ra được đại sự gì sao?"
Thẩm Huy hung ác nham hiểm mà mà nhìn chằm chằm hắn một cái, nói: "Đường Cận Dân tuy rằng không nên thân, nhưng Đường Kiếm Phong con trai hắn cũng không phải người dễ chọc, hiện tại Đường Kiếm Phong chết không thấy xác, nói không chừng một lúc nào đó lại nhảy ra cắn chúng ta một ngụm, chúng ta tốt nhất vẫn nên giấu nghề, tiểu tử kia chính là máu trong tim của Đường Kiếm Phong."
Thẩm Giản Lâm không biết nghĩ đến cái gì, si ngốc mà cười, trong mắt tràn đầy ý tà dâm, nói: "Tên kia xác thực là nhanh nhẹn, bất quá lần này là do chính nó tìm tới cửa, không thể trách chúng ta ác độc."
Thẩm Huy có chút không tán đồng, nhưng Thẩm Giản Lâm lại châm thêm lửa mà nói: "Thẩm Giản Khê bị trọng thương như vậy, khẳng định là còn chưa tỉnh lại, lúc này chúng ta tìm tới cửa, muốn ghép tội sợ gì lại không có lí do, huống chi Thẩm Giản Khê còn đang trong tay bọn nó, vừa lúc có thể báo thù chuyện cũ."
Thẩm Huy cuối cùng cũng gật đầu, chỉ cần chứng cứ còn chưa được lấy về một ngày, ông cũng không yên tâm đi ngủ. Tuy rằng ở bên ngoài cả căn cứ đều thấy Thẩm gia đứng đầu, nhưng trên thực tế là Trần gia đã có thể cùng Thẩm gia so đấu, một khi được Trần gia bắt được nhược điểm, vị trí của Thẩm gia liền bị đánh đổ.
"Con nhanh dẫn người đi đem cái đứa bạch nhãn lang kia cùng đồ vật mang về đi, còn đứa nhóc của Đường gia, con xem sao mà làm."
Hai người Đường Mặc Kỳ ở trong không gian chơi đùa một trận, Đường Mặc Kỳ thấy anh xác thực không có khác thường, mới đưa anh ra ngoài không gian.
Còn chưa đợi Đường Mặc Kỳ thông báo tin tức tốt của Đường Kiếm Phong cho mọi người, bên ngoài đã ồn ào lên.
Thân thế của Đường Kiếm Phong còn chưa thể công khai, Đường Mặc Kỳ trước để anh ở trong phòng, chính mình lại ra ngoài xem đã có chuyện gì xảy ra.
Đường Mặc Kỳ vừa ra khỏi phòng, Trương Tử Thành cũng vừa chạy vào tới, hắn chỉ chỉ bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Người Thẩm gia tìm tới."
Đường Mặc Kỳ gật gật đầu, cùng hắn đi ra ngoài.
Diệp Cẩn, Trương Vân Phi cùng với binh lính ngay cổng của tứ hợp viện đang giằng co với người của Thẩm gia. Phía bên Thẩm gia cũng được trang bị võ trang hạng nặng, không khí hai bên giương cung bạt kiếm, có không ít người đứng trong tối ngoài sáng vây xem.
Thấy Đường Mặc Kỳ ra tới, chiếc xe đằng sau đám người Thẩm gia cũng mở ra, Thẩm Giản Lâm từ trên xe được người đỡ xuống, ánh mắt âm ngoan mà nhìn chằm chằm Đường Mặc Kỳ, người Thẩm gia cung kính cúi đầu.
Thẩm Giản Lâm âm trầm mà mở miệng, nói: "Đường Mặc Kỳ, cậu giỏi thật a, dám thiết kế hãm hại chúng tôi, Thẩm gia xem mặt mũi của Đường lão gia tử không so đo với cậu, nhưng không nghĩ tới cư nhiên cậu thật to gan lớn mật, dám bắt cóc anh trai tôi!"
"Cậu ngậm máu phun người!" Trương Tử Thành lập tức từ bên cạnh Đường Mặc Kỳ đi ra, chỉ vào mặt Thẩm Giản Lâm mắng to, Thẩm Giản Lâm cũng chẳng ảnh hưởng gì, tiếp tục nói: "Thức thời thì mau đem anh tôi giao ra đây, đừng chống đối với đao kiếm, lại tổn thương tới nhau."
"Anh trai anh đúng thật là ở đây, hay là để hắn ra mặt nói chuyện với anh đi." Nói xong, Đường Mặc Kỳ tránh ra, nhường chỗ cho Thẩm Giản Khê từ phía sau đi lên.
Thẩm Giản Lâm không thể tưởng tượng được mà nhìn Thẩm Giản Khê, bất quá cũng mau phản ứng lại, "Anh, chúng em tới đón anh về nhà, anh vạn lần đừng để bọn họ lừa gạt, bọn họ là muốn bắt cóc anh để kiếm chỗ tốt từ Thẩm gia."
Thẩm Giản Khê một ánh mắt cũng không thèm cho hắn, chỉ thưởng thức bút ghi âm trong tay, nói: "Ai muốn giết tôi, tôi đương nhiên biết rõ, Thẩm Huy lấy đoạt lấy đồ ở đây của tôi, vậy thì để ông ta tự tới đi."
Nói xong, Thẩm Giản Khê liền xoay người vào cửa, Thẩm Giản Lâm tức giận đến xanh mặt, đem một cái tát đánh lên mặt thủ hạ đứng bên cạnh, may là trên đùi hắn có thương tích, nếu không đã trực tiếp đá vào người rồi, hắn chỉ vào Đường Mặc Kỳ mắng: "Đường Kiếm Phong đã chết, các người cũng đừng nghĩ sống thêm được bao lâu, sớm hay muộn gì tôi cũng giết chết các người."
Thẩm Giản Lâm buông lời tàn nhẫn xong rồi dẫn theo một đám người xám xịt rời đi.
Đường Mặc Kỳ còn nghĩ không muốn chọc đến phiền toái, cũng bởi vì Thẩm gia nắm giữ một nửa võ lực ở khu an toàn, mà cậu còn muốn sinh hoạt ở trong này, nên không thể không thỏa hiệp.
Nhưng mà Thẩm Giản Lâm năm lần bảy lượt tới cửa khiêu khích, dù có là tượng đất cũng phải tức giận, huống chi là Đường Mặc Kỳ không bao giờ để bản thân chịu ủy khuất.
Đường Mặc Kỳ ra hiệu một ánh mắt với Diệp Cẩn, Diệp Cẩn gật gật đầu, nói nhỏ mấy câu với Trần Vĩ Lương đứng bên cạnh, sau đó Trần Vĩ Lương lại mang theo hai người đi ra ngoài.
Đường Kiếm Phong chán muốn chết mà ngồi ở trên giường, thấy Đường Mặc Kỳ trở về, lập tức nhào qua, không nghĩ đằng sau Đường Mặc Kỳ còn có Diệp Cẩn, sắc mặt Đường Kiếm Phong liền đen.
Diệp Cẩn tuy rằng có dự cảm Đường Kiếm Phong sẽ không xảy ra việc gì, nhưng nhìn thấy người sống xuất hiện trước mắt vẫn khiến hắn lắp bắp kinh hãi. Đấm một cái lên bả vai Đường Kiếm Phong, cười nói: "Tên này, bữa giờ đã chạy đi đâu."
Đường Kiếm Phong trừng mắt nhìn hắn một cái, ôm lấy Đường Mặc Kỳ ngồi xuống một bên, nói: "Dù sao cũng chưa chết, mọi người yên tâm được rồi."
Đường Mặc Kỳ đem không gian thẳng thắn nói cho Diệp Cẩn, điều này thật sự dọa sợ Diệp Cẩn rồi, chỉ vào Đường Mặc Kỳ hơn nửa ngày cũng không sử dụng được ngôn ngữ nào để biểu đạt khiếp sợ của hắn.
Mãi cho đến khi bị Đường Kiếm Phong cười nhạo một tiếng, mới nghẹn ra một câu "Cẩu nam nam", sau đó bị Đường Kiếm Phong đạp khỏi phòng.
Trong khoảng thời gian này Đường Mặc Kỳ vẫn luôn cùng ăn uống với mọi người, rau quả trong không gian cũng không có cơ hội lấy ra ngoài, nên đều bắt đầu chín rục.
Đường Kiếm Phong cùng cậu thu thập bên trong không gian một phen, nhưng những thứ này đều không nên lấy ra ngoài, cuối cùng cũng chỉ có thể đem những thứ được đóng gói làm đồ chua trước đó đem ra ngoài, lại một lần nữa đi ngâm chua cho rau dưa mới thu hoạch.
Buổi tối, Diệp Cẩn làm một bàn đồ ăn phong phú để hoan nghênh Đường Kiếm Phong trở về, sự xuất hiện của anh làm mọi người thập phần kinh hỉ, nhưng đều theo bản năng mà tránh đi những vấn đề mẫn cảm. Có một số việc trong lòng biết rõ ràng, nhưng không cần phải dò hỏi tới cùng, ngược lại chỉ làm cho mọi việc thêm xấu hổ.
Từ sau mạt thế, rất nhiều người đều không được ăn lại rau dưa hoa quả, nhìn một bàn đồ ăn rau chua, đều thập phần hoan nghênh, mọi người hi hi ha ha thỏa mãn mà ăn một bữa cơm.
Chờ Diệp Cẩn tìm một vòng mới phát hiện không thấy em trai hắn đâu, hỏi một vòng mới có một tiểu binh biết được.
"Bưng một mâm đồ ăn đi tiền viện."
Diệp Cẩn nhăn mày lại, chén rượu trong tay suýt nữa bị bóp nát, bất động thanh sắc mà đi về phía trước.
Thẩm Giản Khê có thương tích trong người, cũng không cùng chung chí hướng với bọn họ, buổi tối cũng chưa từng đến đây ăn cùng nhau, mà ở lại phòng ngủ nghỉ ngơi.
Diệp Cẩn đứng bên ngoài cửa sổ quan sát, quả nhiên Diệp Trạch Việt đang ở cùng Thẩm Giản Khê. Bệnh đệ khống tức thì phát tác, nổi giận đùng đùng mà đi vào bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT