Duyên Phận Đã Hết

Phần 5


1 năm


16.

Lý Tông Tuân rốt cục biết ta bị bệnh nặng.

Hắn im lặng, xung quanh là một sự yên tĩnh đến nghẹt thở.

"Bệnh nan y? Vô phương cứu chữa? Ai a...".

Hắn đột nhiên nổi giận, giống như ác quỷ ăn thịt người, rút kiếm chém về phía đám thái y.

"Đám thái y vô dụng các ngươi! Lang băm! Ngươi nói ai sẽ ch.ết, hả! Các ngươi nói ai sẽ ch.ết!"

"Quý phi của trẫm trường mệnh trăm tuổi, nàng làm sao có thể sắp ch.ết!"

“Trẫm muốn cắt đầu lưỡi các ngươi! Trẫm muốn làm thịt các ngươi!"

Hắn đại náo trước giường bệnh của ta một trận, thật sự là ầm ĩ muốn ch.ết.

"Lý Tông Tuân."

Ta mở mắt nắm lấy y bào của hắn, đao trong tay hắn rơi xuống đất.

Hắn đáp một tiếng: "Trẫm ở đây, Mị Ngư, ta ở đây, không thoải mái chỗ nào sao? Đau ở đâu?"

Hắn đưa tay về phía ta, vẻ mặt khẩn trương cùng đau lòng.

"Đừng chạm vào ta." Ta nhẹ giọng mở miệng, không mang theo nửa điểm cảm xúc.

"Dù sao người chàng yêu là Tống Minh Yên, chính miệng chàng nói người trong lòng chàng là nàng ta."

Đồng tử Lý Tông Tuân run lên, hắn ôm đầu, chậm rãi phát ra tiếng bi thương thống khổ, từng tiếng từng tiếng, vừa bi thương vừa hối hận.

Có vẻ hắn đang nhớ lại những việc đã đối xử với ta trong khoảng thời gian này.

Nước mắt rơi xuống từng hạt từng hạt to như hạt đậu.

Hắn bỏ chạy.

Tên hèn này, hắn thậm chí không dám liếc mắt nhìn ta một cái.

Lý Tông Tuân biến mất suốt ba ngày.

Lúc xuất hiện, hai mắt hắn xanh bừng, mang gương mặt râu ria quỳ xuống bên giường.

Hắn cầu xin ta tha thứ, hắn nói hắn yêu ta, thật sự chỉ yêu ta.

Ta gần như không nôn ra được.

"Mị Ngư, là ta không tốt, ta luôn cho rằng, chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Có rất nhiều thời gian để làm gì? Giữ lại để cho hắn bắt nạt ta không ngừng sao?

Ta lười nói nhảm với hắn, cứ lặng lẽ lắng nghe như vậy.

"Ta làm sao có thể đến lúc sắp mất đi nàng, mới dám thừa nhận, ta không thể rời xa nàng."

"Ta vì áy náy với nữ nhân khác, ỷ vào nàng luôn nhân nhượng ta, không ngừng thương tổn nàng, là ta nợ nàng."

"Để ta bù đắp cho nàng, cầu xin nàng, Mị Ngư, để cho ta bù đắp sai lầm của ta."

Ta quay lưng lại với hắn, ngủ thiếp đi.

Khi ta thức dậy, hắn vẫn đang quỳ.

Cứ như vậy giằng co mấy ngày, hết người này đến người khác đến khuyên hắn: "Bệ hạ đối với quý phi tình thâm nghĩa trọng, nhưng cũng phải bảo trọng long thể."

Tình thâm nghĩa trọng? Có cái rắm.

Hắn đang tự cảm động chính mình.

Ta suy nghĩ một chút, vẫn phải tra tấn hắn thật tốt, cứ để hắn quỳ như vậy quá tiện nghi cho hắn.

Ta muốn hắn cười rồi khóc, khóc rồi cười, làm cho hắn đau đớn, làm cho hắn mệt mỏi, cho hắn hy vọng rồi để hắn thất vọng.

Ta ch.ết rồi, hắn cũng đừng hòng vui vẻ sống tốt.

17.

Ta nói với Lý Tông Tuân: "Chàng đứng dậy."

Đôi mắt của hắn sáng lên.

Ta nói ta muốn ngồi xích đu.

Biểu tình hắn cô đơn trong chớp mắt, giống như đang xin lỗi ta.

Sau đó lập tức động thủ, đem xích đu đã từng bị ta thiêu rụi sửa chữa lại một phen.

Ngày thứ ba, trong sân của ta có thêm một xích đu quấn hoa tử đằng.

Ta ngồi trên đó, lắc hai cái, phơi nắng rất thoải mái.

Lý Tông Tuân ở bên cạnh ta lải nhải không ngớt, nói hắn nhớ tới ngày xưa.

Lúc ta mới vào cung, rất ngại ngùng.

Một ngày nọ ta ngồi trên xích đu ngủ trưa.

Ai ngờ Lý Tông Tuân đột nhiên đến, ta gấp đến độ giày cũng không mang, đi chân đất lẻn vào tẩm điện, ở hành lang lưu lại một chuỗi dấu chân lầy lội.

Sau đó, chính tay hắn rửa sạch bụi bặm trên chân ta.

Hắn nói hắn chưa bao giờ nhìn thấy một cô nương sống động đến vậy.

Ta nhẹ nhàng mỉm cười.

"Người có sống động hơn nữa, cũng sẽ bị một chữ tình mài đến vô hồn, chàng nói xem, có phải không."

Lý Tông Tuân không lên tiếng.

Ta nhấc chân đứng dậy, khoát tay áo với hắn, bình thản mở miệng: "Tháo nó đi, nhìn thật chướng mắt."

18.

Cảm xúc của ta bắt đầu buồn bã.

Ta cố ý biểu hiện ra một chút khuynh hướng hoài niệm, Lý Tông Tuân đem những kỷ niệm tốt đẹp trong quá khứ, từng chuyện từng chuyện kể ra, ý đồ có thể dùng tình cũ làm cho ta cảm động.

Hắn đưa ta đi hái sen.

Một khắc trước ta còn cao hứng, nói với hắn, nhớ rõ trước kia ta vì hái sen cho hắn, tham chiếc lá sen xa bờ, sau đó tất nhiên ta bị rơi xuống nước, cuối cùng bị vớt lên bờ với cánh tay trống rỗng.

Lý Tông Tuân cười, hắn nói ta ngốc.

"Nàng chính là như vậy, đơn thuần không màng mọi thứ đối tốt với ta.

Nụ cười của ta mờ dần.

"Đúng vậy, ta đúng là ngốc, cho nên người khác mới không xem ta ra gì, Lý Tông Tuân, chàng biết ta vì chàng làm những chuyện ngu ngốc, có phải có cảm giác đặc biệt thành tựu không?"

Nụ cười của hắn cứng đờ.

Ta nói: "Nhảy xuống."

Hắn nhìn chằm chằm ta im lặng một lúc lâu, khổ sở nhếch khóe môi.

"Mị Ngư, là ta nợ nàng, ta từng nói những gì ta nợ nàng toàn bộ sẽ bù đắp."

Hắn lao xuống nước.

Hắn nói trước kia ta tổn thương vì hắn, hiện giờ đổi lại thành hắn, miễn là ta hạnh phúc, miễn là ta có thể mỉm cười.

Lý Tông Tuân ngâm mình trong nước hơn nửa canh giờ, đêm đó liền phát sốt cao.

Ta mặc kệ hắn vài ngày, sau đó mang cháo đến thăm, làm cho hắn cảm động.

Ta nói hắn đừng làm tổn thương bản thân mình, ta sẽ đau lòng.

Ta dùng một bát cháo trắng để tạo ra ảo ảnh cho hắn.

Có lẽ hắn nghĩ rằng sự hy sinh rẻ tiền của hắn thực sực có thể cứu vãn trái tim ta, có thể bù đắp những tổn thương mà hắn tạo ra cho ta.

Ta thuyết phục hắn, miễn là hắng làm tổn thương bản thân mình, ta sẽ mềm lòng.

Từ đó trở đi, không cần ta mở miệng.

Phàm là ta không vui, không uống thuốc, ăn không được cơm, hắn liền tự giác làm ra một thân thương tích.

Sau đó nhìn ta dối trá rơi hai giọt nước mắt, nói một câu đau lòng, cười với hắn mấy ngày, hắn liền cảm thấy cái gì cũng đáng giá.

Ta không ngừng xác nhận với hắn: "Lý Tông Tuân, có phải chàng rất yêu ta không? Có phải không có ta chàng sẽ không sống nổi không?"

Sau đó, hắn không ngừng nói với ta: "Mị Ngư, nếu không có nàng, trẫm không sống nổi."

Hắn hình như thật sự lừa gạt mình, tin tưởng mình là một đại tình thâm.

Hắn đối với ta gần như là nói gì nghe nấy, bao dung vô hạn.

19.

Mùa hè oi bức, nhưng thái y nói ta không thể tham lạnh, tẩm điện của ta không được có quá nhiều đá.

Lý Tông Tuân mồ hôi đầm đìa ngồi bên giường, quạt dỗ ta ngủ.

Có người tiến đến, lặng lẽ nói với hắn: "Hoàng thượng, vị trong Trình Nguyên cung kia nói, muốn gặp ngài."

Lý Tông Tuân có chút chột dạ nhìn ta, không kiên nhẫn phất tay, đuổi người tới đi.

Trong Trình Nguyên cung, có Tống Minh Yên.

Trên mặt ta không gợn sóng, kỳ thật móng tay đều sắp chọc thủng lòng bàn tay.

Nhìn xem trí nhớ thối rữa của ta này, suýt nữa thì quên mất nàng ta.

Ta chọn lúc Lý Tông Tuân bận rộn nhất, dẫn Tống Minh Yên đến Dã Miêu Cương ở ngoại ô Kinh thành.

Nơi đó âm trầm u ám, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng mèo kêu thê lương.

Ta cởi miếng vải trên đùi nàng ta, để lộ máu thịt mơ hồ.

Đã có mấy con mèo hoang ngửi thấy mùi vị, chúng nó cũng không phải là mèo bệnh nhỏ, không ngoan ngoãn được như vậy.

Tống Minh Yên không còn kiêu ngạo như trước, nàng ta ôm chân ta, gào khóc cầu xin tha thứ.

Ta một chân đạp nàng ta.

"Tống Minh Yên, ngươi thật là nhát gan! Mèo bệnh nhỏ thân thiết với ngươi như vậy, ngươi còn từng ôm nó, sao ngươi có thể nhẫn tâm giết nó?"

"Ngày đó ngươi nhìn nó ở dưới tay ngươi khổ sở giãy dụa, cảm giác bắt nạt người yếu kém hơn mình rất thống khoái sao? Chắc ngươi chưa từng nghĩ tới báo ứng sẽ đến nhanh như vậy, vật nhỏ đã từng bị ngươi giẫm dưới chân, cũng có thể lấy mạng của ngươi."

Một đám mèo hoang nhào vào trên người Tống Minh Yên gặm cắn, nàng ta kéo hai chân, thét chói tai bò ra ngoài hố.

"Cứu ta, cầu xin ngươi, nương nương, ta không dám nữa, cầu ngươi cứu ta..."

Mèo con của ta, nó không thể nói chuyện, nhưng thời điểm đó nó bò về phía ta, chắc chắn cũng nghĩ rằng ta có thể cứu nó.

Nó đã phạm phải sai lầm gì, tại sao phải chịu tội đó.

Sai lầm duy nhất của nó, có lẽ là gặp ta.

20.

Khi trở lại cung điện, trời đã tối.

Lý Tông Tuân đang chờ ta trong tẩm điện.

Ta và hắn bình tĩnh nhìn nhau trong bóng tối.

Hắn nhất định biết, ta giết Tống Minh Yên.

Nhưng ta vẫn muốn nói, ta chính là muốn chính miệng nói cho hắn nghe, ta chính là muốn làm cho hắn khó chịu!

"Tống Minh Yên bị mèo hoang ăn. Chân nàng ta đều đã bị gặm sạch vẫn còn sức lực mắng ta."

"Trước khi nàng ta ch.ết, một mực gọi tên chàng, ta đoán chừng, nếu chàng chạy tới còn có thể cứu hơn phân nửa thân thể nàng ta..."

Lý Tông Tuân trầm giọng lên tiếng: "Đừng nói nữa."

Ta bưng trà trên bàn lên, thưởng thức một ngụm, trào phúng: "Sao vậy, tiếc?"

Hắn đưa tay ra lau nước mắt cho ta.

"Mị Ngư, đừng khóc, ta đau lòng."

"Nàng làm đúng, là Tống Minh Yên đáng đời, nàng muốn làm thế nào cũng được, chỉ cần nàng cao hứng."

Thật kinh tởm, thật kinh tởm.

Nhớ lúc trước hắn thề son sắt nói, không phải Tống Minh Yên thì không được, lại nhìn bây giờ, vì làm cho ta vui vẻ cái gì cũng không quản.

Nam nhân ích kỷ, đạo đức giả!

Ta cầm lấy tách trà đập vào đầu hắn, căng thẳng hét lên: "Chàng nghĩ ta sẽ tin những lời quỷ của chàng sao? Chàng chỉ cần đi khuất mắt ta ta liền cao hứng, mau cút đi!"

Ta thường tự mình hối hận, sớm biết có ngày ta có thể đùa bỡn Lý Tông Tuân, ta đã làm sớm hơn rồi.

Đáng tiếc chân tình luôn không giữ được, hết lần này tới lần khác giả nhân giả nghĩa, hắn lại rất hưởng thụ.

Đồ chó má!

21.

Ngày sinh nhật của ta, sáng sớm ta đã bắt đầu chảy máu, đúng là không phải là điềm tốt gì.

Thật ra ta đã sớm đoán được, nếu ta có thể ch.ết hôm nay, vậy sau này mỗi năm người trong nhà cũng chỉ cần đau khổ một lần này.

Rất tốt.

Lý Tông Tuân nắm tay ta trước giường, nước mắt chảy như thật.

Hắn từ trong lồng ngực lấy ra một đôi nhẫn, khóc lóc đeo lên ngón áp út của ta.

Tay ta buông thõng trên mép giường, chiếc nhẫn vàng trượt xuống ngón tay, đập vào thành giường.

Ta đã gầy đến nỗi không giữ lại được gì.

"Mị Ngư, Mị Ngư, chúng ta phải sống cùng giường, ch.ết cùng huyệt."

"Sao không đeo được, sao lại không đeo được!"

Hắn gào khóc, tê tâm liệt phế, rất ồn ào, cũng rất sảng khoái.

"Lý Tông Tuân...".

Ta gọi hắn đến trước mặt, lạnh lùng nhìn hắn.

"Chu Mị Ngư ta đời này, chưa từng cúi đầu cùng ai."

"Lúc chàng sủng ái ta, ta phong quang vô hạn, vạn người theo đuổi, chàng không yêu ta, ta ngã vào vũng bùn cũng không cần ai thương xót."

"Lần duy nhất ta cầu xin chàng, ta nói chàng đừng mang mèo của ta đi, chàng mang nó đi, ta sẽ ch.ết..."

"Chàng biết rõ ta chưa từng nói dối, nhưng chàng không quản ta."

"Lý Tông Tuân chàng nhớ cho kỹ, là chàng gi.ết ta, là chàng gi.ết Chu Mị Ngư!"

Ta từng ngụm từng ngụm thở dốc, Lý Tông Tuân lắc đầu khóc rống: "Mị Ngư, tất cả là lỗi của ta, nàng mau khỏe lại, ta trả cho nàng một ổ mèo, chúng ta ở trong cung nuôi một đám mèo."

"Trẫm không phải không yêu nàng, trẫm yêu nàng, trẫm yêu nàng.

"Kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa ta đều chuộc tội cho nàng, nàng đừng bỏ ta..."

Giọng nói của hắn dần dần trở nên xa xôi.

Ta nghe thấy tiếng mèo nhỏ, mèo bệnh nhỏ của ta đến đón ta.

Ta không cần bất kỳ con mèo nào khác ngoài nó.

"Nhưng Lý Tông Tuân, ta không yêu chàng nữa, ta chỉ cảm thấy chàng ghê tởm."

"Đời đời kiếp kiếp, chàng và ta, đừng gặp nữa."

Ta không còn gì hối tiếc nhắm mắt lại.

Ta muốn cho hắn biết, hết thảy những việc hắn làm, hắn móc tim móc phổi nỗ lực, đều là uổng phí.

Lý Tông Tuân lắc lư người ta, khóc rống thất thanh.

"Đừng đối với ta tàn nhẫn như vậy, Mị Ngư, mấy lời nàng nói đều là lời tức giận, không phải thật!"

"Nàng sẽ sống, nàng cho ta thêm chút thời gian, nàng sẽ tha thứ cho ta."

"Nàng tỉnh lại đi, nàng đừng ngủ..."

Không cam lòng cùng hối hận, sớm muộn gì cũng sẽ lấy mạng hắn.

22.

Liên Chi đốt xác mèo bị bệnh nhỏ thành tro bỏ vào quan tài ta.

Cha đến đón ta.

Ông nói với Lý Tông Tuân xin từ quan, ông không muốn làm Trấn Quốc Hầu nữa, cũng không muốn thay Đại Tề trấn thủ biên cương nữa.

"Thần không có tình cảm cao thượng gì."

"Trước kia ở sa trường liều ch.ết giết địch, mất đi một con mắt, thiếu một bàn tay, đau không? Đau. Sợ không? Sợ."

"Nhưng thần nghĩ, chịu thêm một phần khổ, khuê nữ của thần có thể khiến bệ hạ xem trọng một phần."

"Nha đầu thật là ngốc, thích chui vào lồng sắt, thần sợ nó không được phu quân yêu thương, trong lòng khổ sở."

"Thần muốn nó vui vẻ, bình an sống đến già, nhưng nó cứ như vậy ch.ết đi..."

"Nó cứ như vậy mà ch.ết, để lại lão già vô dụng như thần!"

"Nói cái gì bảo vệ quốc gia, khuê nữ ta cũng không còn, con mẹ nó ta còn bảo vệ nhà ai, giữ quốc cho ai!"

Lý Tông Tuân gắt gao bám vào bên quan tài, lảo đảo chạy theo phụ thân, trong móng tay đầy máu.

"Ai dám mang Mị Ngư của ta đi, ta liền gi.ết hắn!"

"Không phải, không phải, ta sai rồi, đừng mang nàng đi, đừng mang nàng đi, lão tướng quân, thương xót ta..."

Mấy vị công công tiến lên ngăn cản hắn, thấp giọng khuyên: "Bệ hạ, để nương nương yên nghỉ đi."

......

Ta đã theo cha trở lại Biên Cương như ta muốn.

Ông nuôi đàn gia súc và cừu ở một nơi xa không người ở.

Mỗi ngày chúng nó đều sủa trước phần mộ của ta, giống những con mèo bệnh nhỏ chạy điên cuồng trên thảo nguyên, ta thấy trong lòng rất thoải mái.

Chưa trên chiến trường được hai năm, ca ca đã lén lút chạy đến đoàn tụ với chúng ta.

Mãnh tướng Đại Tề, ngoại trừ phụ thân, cũng chỉ có ca ca ta, một người rồi lại một người từ quan.

Năm năm sau, biên giới thất thủ.

Hai năm nữa, hoàng thành cũng bị phá.

Khi Lý Tông Tuân bị quân địch phát hiện, đã ch.ết trong tẩm cung của quý phi.

Trong tay hắn nắm chặt một cái hà bao dính máu, còn có hai chiếc nhẫn vàng, bị người ta tháo đi, nhét vào túi làm của riêng.

Làm rất tốt.

Rất tốt.

(TOÀN VĂN HOÀN) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play