Duyên Phận Đã Hết

Phần 4


1 năm


10.

Vào mùa đông, vua Tây Bình vào Kinh để cống nạp.

Tống Minh Yên theo Lý Tông Tuân tham dự cung yến, gặp ta trên con đường nhỏ.

Nàng ta mặc một chiếc áo choàng mới, đuôi cáo ở cổ áo, lớn hơn, mềm mại hơn của ta.

Nàng ta khiêu khích cười cười, đảo mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón áp út của ta, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Lý Tông Tuân, nhẫn của nàng ta và chàng là một đôi? Sao chàng có thể đeo nhẫn đôi với nữ nhân khác?"

Thanh âm của nàng ta khẽ run lên, giống như là chịu hết ủy khuất.

"Ta mặc kệ, cái đuôi cáo kia nàng ta không cho thì thôi, nhưng hôm nay cho dù bẻ gãy đầu ngón tay của nàng ta, cái nhẫn kia cũng phải cho ta!"

Chiếc nhẫn này là vật định tình của ta và Lý Tông Tuân.

Ta tự tay làm hai cái, một cái ta đeo, một cái ta thừa dịp Lý Tông Tuân ngủ, vụng trộm đeo lên tay hắn.

Khi đó hắn lập tức bắt được ta, cười trêu ta: "Ta biết nàng lén lút, chắc chắn không làm chuyện gì tốt."

Ta không phục mà nghiến răng với hắn.

"Sao lại không phải chuyện tốt, dựa theo phong tục biên cương của chúng ta, đeo nhẫn là muốn sống cùng giường, ch.ết đồng huyệt, chàng không muốn thì thôi."

Hắn giơ tay lên nhìn chằm chằm nhẫn rất lâu, sau đó xoay người đưa lưng về phía ta,

"Luận theo lý nàng nói, cũng không biết làm một kiểu dáng cho nam tính, đeo thế này trẫm biết đối mặt với văn võ bách quan thế nào..."

Dù phàn nàn, nhưng vẫn đeo chiếc nhẫn mà không tháo.

Ta cười cười, dư quang thoáng nhìn thấy ngón tay Lý Tông Tuân, hiện giờ đã trống rỗng.

Cũng được.

Ta tháo nhẫn xuống, ném về phía sau, lười biếng nhìn Tống Minh Yên.

"Nếu muốn thì tự mình nhặt."

"Cứ y như ăn mày, cả ngày thèm muốn đồ đạc của người khác, cũng không ngại nó xấu xí khó coi."

Ta nhấc chân muốn đi, Lý Tông Tuân mạnh mẽ túm lấy ta.

"Ai cho phép nàng vứt đi!"

"Nhặt về cho trẫm."

Tầm nhìn của hắn rơi trên ngón tay ta, nơi có một vòng nhẫn để lại dấu vết siết chặt.

Mặc dù là thế thân, ta cũng là ta.

Ta bên cạnh Lý Tông Tuân hơn ba năm, không ai dám nói, ta chẳng lưu lại được vết tích nào trong lòng hắn.

Tống Minh Yên luống cuống, vội vàng cầm tay hắn, ủy khuất nói: "Quên đi, cũng không phải thứ gì đáng giá, chàng đừng tức giận vì ta, cẩn thận tổn thương thân thể."

Lý Tông Tuân hơi sửng sốt, hắn quay đầu lại nhìn ta, cười lạnh phất tay áo rời đi.

11.

Cùng với Tây Bình Vương còn có một vị thuật sĩ tên là Ngọc Chương.

Nghe nói hắn am hiểu lý luận chiêm tinh, là một người có năng lực có thể xuyên qua quá khứ, thấy được tương lai.

Hắn một thân bạch bào xuất trần tuyệt thế, ngồi ở trong đám người, đừng nói có bao nhiêu chói mắt, ngay cả Tống Minh Yên mắt luôn cao hơn đỉnh đầu, cũng nhịn không được nghé mắt nhìn hắn.

Hắn lại không thèm nhìn ai.

Chỉ là nâng má, nghịch chén rượu, nhìn thẳng vào ta.

Nhìn thẳng vào ta, không chớp mắt.

Ta như mới tỉnh mộng, vội vàng thu hồi tầm mắt, cũng không biết mình đã nhìn chằm chằm hắn bao lâu.

Đột nhiên có người kéo ta một cái, lúc phục hồi tinh thần, ta đã bị Lý Tông Tuân kéo vào trong ngực.

Cử chỉ phù phiếm như vậy, hắn tựa như một vị hôn quân, mà ta là yêu phi tội đáng vạn chết.

"Rất đẹp sao, nhìn đến xuất thần như vậy."

Hắn nhíu mày bóp eo ta.

"Mị Ngư, sao dạo này nàng nhẹ vậy, ăn không ngon sao?"

Cằm của hắn đặt trên vai ta, dán tai nói những lời thân mật với ta, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hướng của Ngọc Chương.

Lý Tông Tuân giống như một con sói đói tuyên bố chủ quyền, nhìn chằm chằm vào tất cả những kẻ có thể xâm lược.

Ta hỏi ngược lại: "Bệ hạ đang ghen?"

Biểu tình của hắn thay đổi, "Làm sao có thể."

Ta đẩy đầu hắn ra, đứng dậy, cúi xuống bên tai hắn lạnh lẽo nói: "Vậy thì đừng như vậy, thật ghê tởm."

Biểu tình của Lý Tông Tuân cực kỳ khó coi.

Ta đặc biệt hạnh phúc khi hắn không vui vẻ.

12.

Lý Tông Tuân là một người đặc biệt thù dai.

Ta làm hắn không vui, hắn tự nhiên sẽ không làm cho ta hạnh phúc.

Cánh đồng hoa lan do chính tay ta trồng bị hắn san bằng, đổi thành mẫu đơn Tống Minh Yên thích.

Vọng Viễn đình hắn xây dựng cho ta cũng bị khoanh vùng, chỉ cho phép Tống Minh Yên ra vào du ngoạn.

Nơi ta thích đi, không còn lại gì.

Cung điện này, biến thành một cái lồng giam cầm ta.

Nhưng không sao, ta sắp ch.ết, ch.ết rồi sẽ được giải thoát.

Ngày hôm đó, Triệu tổng quản mang theo người đến cung ta, nói muốn tháo dỡ giá xích đu do Lý Tông Tuân tự tay làm cho ta.

Ta suy nghĩ một chút, đổ một xô dầu lên trên rồi châm lửa.

"Không cần phiền như vậy, trực tiếp đốt đi, đốt sạch sẽ."

Ta ngồi trên ngưỡng cửa nhìn một nhóm người luống cuống tay chân đưa nước dập lửa.

Đến khi ngọn lửa được dập tắt, xích đu cũng chỉ còn lại những thanh sắt bị thiêu rụi đến đỏ bừng, trơ trụi.

Triệu công công than thở, đại khái là không biết nên trả lời như thế nào.

Trước khi đi, hắn ôm ôm thắt lưng, thở dài nói với ta: "Nương nương, người đừng trách lão nô nhiều lời."

"Hoàng Thượng làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản là vì trong lòng có nương nương, nên mới nháo giận với người."

"Nương nương, người chịu thua đi, chỉ cần người nói một câu, cuộc sống khẳng định sẽ tốt hơn trước."

Ta nhếch khóe môi, trong lòng Lý Tông Tuân có ta?

Vậy thì tốt rồi, như vậy đến cuối cùng, hắn mới cảm thấy đau.

Ta đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm, chỉ nói: "Đồ đạc của bệ hạ ta không quan tâm, bệ hạ muốn thế nào thì lấy hết đi."

13.

Góc áo màu vàng sáng xoay qua vách tường, Lý Tông Tuân cười lạnh.

"Quý phi thật là cốt khí, thật khiến trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa."

"Nếu nàng cái gì cũng không quan tâm...".

Hắn nghiêng đầu, nói với Tống Minh Yên: "Minh Yên, hôm nay nàng muốn cái gì, trẫm đều thưởng cho nàng."

Trái tim ta đập thình thịch.

Sắc mặt Tống Minh Yên cũng không dễ nhìn, nàng ta không thích bị người ta coi là công cụ trút giận.

Nhưng nàng ta nhìn ta, vẫn là nhẹ nhàng đáp ứng.

Đầu ngón tay xoay một vòng, cuối cùng chỉ về phía con mèo bệnh nhỏ trong lòng Liên Chi.

Ta gần như hét lên: "Không! Nó là của ta!"

Lý Tông Tuân châm chọc nhìn ta, phong khinh vân đạm nói: "Quý phi quên rồi sao? Tất cả mọi thứ trong cung, đều là của trẫm."

"Chỉ có cái gì trẫm thưởng cho nàng, mới là của nàng."

Hắn phải biết ta thích con mèo con này đến mức nào.

Tống Minh Yên cũng biết, cho nên nàng ta muốn cướp nó đi.

Nàng ta sẽ cướp đi tất cả những gì có thể làm cho ta hạnh phúc.

Bởi vì ta chỉ là thế thân của nàng ta, một kẻ thế thân, làm sao dám kiêu ngạo, sao dám cười.

Nàng ta muốn trả thù ta, nàng ta muốn ta không cười được nữa.

Con mèo bệnh nhỏ bị ném vào lồng, nó hoảng loạng kêu meo meo.

Móng tay nó bám vào tấm sắt, như cào vào trái tim đã sớm tan vỡ của ta.

Tống Minh Yên sẽ không đối xử tốt với nó, ta biết.

Ta rơi nước mắt, ta nhận thua với Lý Tông Tuân: "Là ta sai rồi, ta nhận thua, được không, đừng mang nó đi."

Mỗi ngày được nhìn nó, ta mới có thể sinh ra một chút hy vọng sống sót.

"Không có nó, ta sẽ ch.ết..."

Ta ngã xuống đất, khóc như một đứa trẻ.

Lý Tông Tuân không ngờ ta lại quan tâm đến một con mèo như vậy.

Hắn giật mình tại chỗ, cau mày thở dài, giống như là không biết nên làm gì với ta mới tốt.

Ta có thể hiểu được vẻ mặt của Lý Tông Tuân, hắn sẽ buông tay, hắn sẽ không lấy con mèo bị bệnh nhỏ của ta.

Ta lau nước mắt, ngẩng một khuôn mặt tươi cười khó coi với hắn, cẩn thận cầu xin: "Đừng lấy nó đi? Được không?"

Tống Minh Yên lại đột nhiên ngồi xổm trước lồng sắt, cười hì hì nói: "Lý Tông Tuân, chàng có nhớ không, khi còn bé chàng làm mất mèo của ta, nó chính là dáng vẻ này, ta đoán nó không bỏ được ta, cho nên chuyển kiếp đến báo ân."

Giọng nói nàng ta mềm mại như vậy, nhẹ nhàng nhìn ta.

Nàng ta tự tin nhạo báng, dập tắt hy vọng của ta.

Ta mắt thấy biểu tình Lý Tông Tuân thu lại, chậm rãi trở nên lạnh nhạt.

Hắn vẫn lấy con mèo của ta.

Rõ ràng ta đã nói, nếu không có nó, ta sẽ ch.ết.

14.

Lý Tông Tuân đặt con mèo bệnh nhỏ ở Dưỡng Tâm điện.

Triệu công công thỉnh thoảng gửi cho ta một lá thư, nói nó hiện giờ sống rất tốt, ăn ngon mặc ấm, còn có thợ thủ công khéo léo làm cho nó rất nhiều đồ chơi.

Ta vụng trộm đi xem qua nó, đúng là như vậy, nhưng cũng buông tha ý niệm muốn mang nó về trong đầu.

Nếu không khi ta sẽ ch.ết rồi, nó sẽ đi đâu.

Vào đầu xuân, đại thần trong triều nhao nhao tấu lên, nói trung cung trống đã lâu, nên lập hậu.

Tống Minh Yên là tất yếu.

Phượng bào còn chưa mặc trên người, đã đến cùng ta diễu võ dương oai.

"Làm quý phi nhiều năm, sống ch.ết không chịu làm hoàng hậu, trong lòng nên khó chịu biết bao."

"Không sao, Lý Tông Tuân nói, ngày đại hôn của chúng ta, đặc biệt cho phép ngươi ở ngoài tẩm điện hầu hạ, cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện của ngươi..."

Ta thực sự không còn sức lực đấu khẩu với nàng ta.

Những ngày gần đây, ta luôn bị sốt liên tục, sốt đến nỗi cả người suy sụp.

Lý Tông Tuân đến hai lần, mỗi lần hắn đến, ta đều ngủ.

Hắn dường như cuối cùng đã nhận ra sự bất ổn của ta.

Nghe Tôn thái y nói ta buồn bực trong lòng, hắn đại phát từ bi mang mèo nhỏ tới cạnh ta.

Buổi chiều khi mèo nhỏ đến, ta cảm thấy mình giống như ánh sáng trở lại, cả người đều có sức mạnh.

Ta bận rộn trước sau, cho nó uống sữa ăn thịt, gãi ngứa cho nó.

Nó nằm trong vòng tay ta, làm ta cảm thấy đặc biệt mãn nguyện.

Ta ngủ trưa với nó trên sàn nhà, lúc thức dậy mặt trời đã gần như lặn, thời gian trôi qua thực sự quá nhanh.

Mèo nhỏ không nỡ rời đi.

Ta cũng không nỡ để mèo nhỏ đi.

Ta ôm nó không buông tay, còn cắn cánh tay Lý Tông Tuân vươn tới.

Hắn mắng ta: "Vô lại."

Sau đó phất tay áo mà đi, ngược lại còn được lợi cho ta.

15.

Nghe nói Tống Minh Yên vì mèo nhỏ nên đã nổi giận với Lý Tông Tuân.

Lý Tông Tuân lần đầu tiên phạt nàng ta.

Có lẽ là bạch nguyệt quang trở thành hạt gạo, ngày ngày nhìn thấy, cũng sẽ sinh chán ghét.

Một buổi sáng sớm, Liên Chi hớn hở đánh thức ta dậy.

"Nương nương, tin tốt, cha Tống Minh Yên bị điều tra, tham ô nhận hối lộ, cưỡng đoạt dân nữ, đã áp giải vào đại lao."

"Nàng ta cuối cùng cũng không thể làm hoàng hậu, còn muốn trèo lên đầu chúng ta, ta khinh."

Ta mơ mơ màng màng đáp: "Ai điều tra?"

"Còn có thể là ai, đương nhiên là người thương người nhất trên đời này, Hầu gia anh minh thần võ!"

Ta nhếch khóe môi, cuộn chăn, lười biếng cười.

Khi còn bé cha ta đã nói, mặc kệ là ai bắt nạt ta, cho dù ở chân trời góc biển, ông cũng phải lấy lại công bằng cho ta.

Ta nghĩ, nếu không phải bởi vì Lý Tông Tuân là hoàng đế, nếu không vì một câu trung quân báo quốc, cha ta có thể đã vặn đầu hắn xuống.

Nếu không phải bởi vì hắn là hoàng đế, bản thân ta cũng phải vặn đầu hắn xuống.

Ôi thật là....

Hôm nay tâm tình của ta cực tốt, bưng bát sữa dê chậm rãi thưởng thức.

Đột nhiên nghe thấy trong viện một trận kêu thảm thiết thê lương, hình như là... Tiếng của mèo con?

Liên Chi chạy ra ngoài trước một bước, chờ ta hoảng hốt đi theo, muội ấy giang tay chắn trước mắt ta, sắc mặt trắng bệch.

"Nương nương. Đừng nhìn."

Ta đã thấy rồi.

Đó là con mèo bệnh nhỏ của ta.

Nó lê chân sau bị gãy bò về phía ta, rốt cục bò không nổi, té trên mặt đất, cả người co rút, trong miệng phun ra bọt màu hồng nhạt, sau vài giây liền cứng đờ...

Ta ôm nó lên lắc nhẹ, nhưng nó không cử động nữa....

Ta muốn gọi nó dậy, nhưng nhận ra ta còn chưa đặt tên cho nó.

Bởi vì ta sợ đặt tên cho nó rồi, lại không nỡ buông nó ra.

Vậy mà, vẫn là không nỡ buông ra.

Ta nhìn nó, nó vẫn như thường lệ, lặng lẽ nằm trong vòng tay của ta.

Nhưng mà, nhóc con này, sao ngươi lại trở nên lạnh như vậy, lạnh đến mức ngay cả răng ta cũng run rẩy...

Ngươi xem ngươi đó, sáng nay lúc ra cửa ta đã bảo ngươi không được chạy loanh quanh, sao ngươi lại không vâng lời...

Nước mắt rất nóng, nóng đến nỗi khiến người ta đau lòng.

Sao có thể nói mất là mất....

Tống Minh Yên, khẳng định là Tống Minh Yên!

Ta cầm roi ngựa xông thẳng về phía tẩm điện của Tống Minh Yên, từ xa đã nghe thấy nàng ta cười đến đặc biệt vang dội.

"Cha ta làm sao, không phải là tham thêm hai quan tiền, nạp thêm hai thiếp sao? Trên đời này nam nhân nào không như vậy!"

"Lão già Chu gia kia dám tính kế ta, cũng đừng trách ta không để cho nữ nhi của lão thư thái!"

"Ta hôm nay giết mèo của ả, ngày mai còn muốn giết luôn tỳ nữ của ả, thứ mà ả thích, một món cũng đừng hòng giữ lại!"

Tống Minh Yên hình như điên rồi.

Cũng đúng, mọi thứ trong tầm tay, đột nhiên tan thành mây khói, giống như đột ngột tỉnh mộng.

Nhớ lúc trước khi ta nhìn thấy nàng ta, cũng thiếu chút nữa phát điên một hồi.

Thế nhưng, dù nàng ta có điên, cũng không ngăn được ta muốn đánh ch.ết nàng ta.

Ta cũng không biết mình lấy khí lực từ nơi nào, vung roi ngựa, từng chút từng chút quất lên người nàng ta.

Trước mắt ta là mèo bệnh nhỏ bị người ta đập nát chân sau, cho nên ta nhìn chằm chằm hai chân Tống Minh Yên, hung hăng đánh!

Tâm tình tồn đọng từ lâu, vào giờ khắc này hoàn toàn bộc phát.

Ta không biết mệt mỏi vung roi, cho đến khi Tống Minh Yên máu thịt mơ hồ, tiếng la hét dần dần nhỏ đi...

"Đủ rồi!"

Lý Tông Tuân cướp roi từ trong tay ta, ta mới nhìn thấy long bào của hắn đã bị ta đánh ra hai vết rách.

“Nàng nháo đủ chưa! Bất quá chỉ là một súc sinh mà thôi, nàng là muốn mệnh của Minh Yên đó!"

“Đúng!."

Ta điên cuồng hét: "Tất cả là vì nàng ta! Là vì nàng ta, vì chàng! Là hai người các người, hủy hoại ta...".

"Mèo nhỏ không phải súc sinh! Các người mới là súc sinh!"

Cuối cùng ta cũng phát điên.

Lý Tông Tuân kinh ngạc nhìn ta, hắn đưa tay về phía ta, run giọng hỏi: "Mị Ngư, nàng, làm sao vậy...".

Ta cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mình không biết từ lúc nào hộc máu, máu tươi thấm đẫm cổ áo chảy dài.

Ta hoảng sợ, vội vàng che miệng lại, nhưng máu lại nhuộm đỏ kẽ ngón tay ta.

Ta không muốn bị thương hại! Đừng bao giờ thương hại ta!

Ta nhấc chân lên cố gắng chạy, nhưng bị vấp ngã trên mặt đất.

Ta không thể đứng dậy.

Con đau quá, cha, ca ca, con đau quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play