1.
Năm thứ ba ta làm quý phi, bạch nguyệt quang của Lý Tông Tuân trở về cung.
Nàng tên là Tống Minh Yên, người như tên gọi, sáng sủa yên nhiên, không biết câu nệ.
Từ sau khi nàng tiến cung, Lý Tông Tuân không đến tìm ta nữa.
Tất cả mọi người đang truyền, nói rằng ta sắp thất sủng.
Liên Chi thay ta xử lý mấy cung nữ vạ miệng, ngày hôm sau, Tống Minh Yên liền tới tìm ta hỏi tội.
Mấy nha đầu khắp nơi nói xấu ta, thì ra hầu hạ bên cạnh nàng.
Tống Minh Yên có khuôn mặt giống ta tám phần, nàng vừa thấy ta liền nở nụ cười.
"Ngươi chính là quý phi mà được ngài ấy nâng niu trong lòng? Ta đã sớm muốn gặp ngươi, ngài còn giấu diếm không cho ta gặp."
Nàng giống như đang nói A Miêu A Cẩu, khóe miệng mang theo không ngừng đắc ý.
"Vốn dĩ ta rất khổ sở, không nghĩ tới, thì ra quý phi nương nương là thế thân của ta, vậy ta yên tâm rồi."
Ta đột nhiên nhớ lại đêm đầu tiên của mình.
Lý Tông Tuân hôn môi ta, dịu dàng như đầm nước mùa xuân.
Hắn dán vào tai ta thì thào nói: "Yên......."
Ta nghĩ rằng hắn thèm thuốc lá(*), đỏ mặt từ giường đứng dậy, lấy một ống khói, đốt cháy đưa đến miệng hắn.
(*) Yên đồng âm với từ thuốc (yān)
Hắn im lặng cười cười, nhẹ nhàng kéo ta ngã xuống dưới thân hắn.
"Tiểu mọt đồ, sao nàng lại đáng yêu như vậy?"
Ánh nến đung đưa, ánh mắt của hắn tự do trên mặt ta, giống như đang nhìn ta, lại giống như không nhìn ta.
Yên... Tống Minh Yên.
Hóa ra.....
2.
"Lúc ngươi trừng mắt không dễ nhìn chút nào cả, đừng như vậy, Lý Tông Tuân sẽ không thích."
Tống Minh Yên cao cao tại thượng chỉ điểm ta, phảng phất như ta có được địa vị như hiện tại, tất cả đều dựa vào hào quang của nàng ta.
Ta ghét nàng ta.
Mà nàng ta đại khái còn không biết, phàm là người ta chán ghét, cuộc sống cũng sẽ không dễ chịu.
Ta buông chén trà trong tay xuống, trợn trắng mắt.
Liên Chi nhìn ra, một cước đá vào hốc đùi Tống Minh Yên, đè nàng ta quỳ gối trước mặt ta.
Lý Tông Tuân sủng Tống Minh Yên lên trời, chắc nàng ta cho rằng không ai dám động đến nàng ta.
"Ngươi làm ta đau, nếu Lý Tông Tuân biết...".
Nàng còn chưa dứt lời, Liên Chi liền tát một cái.
"Nương nương không cho ngươi nói chuyện, ngươi xem ngươi là thân phận gì, mà dám nhiều lời."
Ta nghiêng trên ghế, nhìn nửa khuôn mặt sưng lên của Tống Minh Yên, uất khí trong ngực có chút hòa hoãn.
3.
Từ nhỏ tính tình ta đã kiêu ngạo ương ngạnh, ngay cả công chúa thấy ta, cũng phải nhượng bộ ba phần.
Phụ thân ta là Trấn Quốc Hầu, ca ca là Phiêu Kỵ tướng quân.
Giang sơn Đại Tề, một nửa là dựa vào tổ tông nhà ta đánh xuống.
Ta là hài tử không có tiền đồ nhất trong nhà, bởi vì ta chỉ là quý phi, không làm hoàng hậu.
Khi Lý Tông Tuân đến, ta đang thêu hà bao (túi tiền), trên đầu ngón tay bị đâm rất nhiều lỗ kim.
Ta làm nũng, xem hà bao giống như bảo bối hiếm lạ mà dâng cho hắn.
Lý Tông Tuân nhìn cũng không thèm nhìn, thuận tay bỏ nó sang một bên.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, mấy thái giám áp giải Liên Chi ở bên chân hắn.
Hắn giẫm lên tay muội ấy, dùng sức nghiền, đau đến mức Liên Chi không ngừng hít sâu.
"Một tiện tỳ, cũng dám đụng vào Minh Yên."
Lý Tông Tuân không phải đến vì thăm ta, hắn đến vì thay Tống Minh Yên trút giận.
Hắn phạt Liên Chi, như đánh vào mặt ta.
Trái tim ta lạnh đi một nửa, lạnh lùng nói: "Nhấc chân chàng ra khỏi người Liên Chi."
Lý Tông Tuân sờ sờ chân mày đang nhíu lên của ta, rõ ràng là động tác nhu tình như nước, nhưng vẻ mặt của hắn tất cả đều là lãnh đạm xa cách.
"Quý phi, Minh Yên không có gia thế cũng không có địa vị, nhưng nàng có trẫm làm chỗ dựa, nàng cũng không thể bắt nạt nàng ấy.
Trẫm khi còn trẻ đã bỏ lỡ nàng ấy, hiện giờ có thể làm lại, tuyệt đối sẽ không để cho nàng ấy chịu ủy khuất."
"Trẫm muốn đem những gì tốt đẹp nhất, đều dành cho Minh Yên."
"Nếu nàng không phục, muốn khiêu chiến kiên nhẫn của trẫm, vậy cứ việc thử xem."
Hắn căn bản không quan tâm, có phải Tống Minh Yên đến chọc ta trước hay không.
Hắn chỉ không thể nhìn thấy nàng ta rơi một giọt nước mắt.
Trước khi Lý Tông Tuân rời đi, nhìn hà bao ném trên bàn, lại nhìn đầu ngón tay đầy vết thương của ta.
Hắn cười nhạo ta: "Thật vụng về, đừng thêu nữa."
Trước kia là hắn nói, nam nhân khác đều đeo hà bao do nương tử tự tay làm, hắn cũng muốn.
Ta từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, cung tên bắn đại điêu còn có tới hai cái, còn công việc thêu thùa thật sự là muốn mạng của ta.
Nhưng Lý Tông Tuân nói một lúc lâu, thật sự mài đến mức ta cắn răng đồng ý.
Hiện giờ hà bao mới thêu nửa đoạn, hắn lại nói hắn không cần.
Ta nhìn thấy bên hông hắn treo một hà bao mới, giống hệt Tống Minh Yên.
Ta hiểu được, hắn vẫn muốn nữ nhân của mình, tự tay thêu cho mình.
Hắn chỉ không cần ta.
Hình như có thứ gì đó rút ra khỏi trái tim ta, theo bóng lưng Của Lý Tông Tuân càng đi càng xa.
Góc áo của hắn mang theo làn gió biến mất trước cửa.
Ta dụi mắt, nước mắt dính lên mu bàn tay.
Nhặt hà bao trên bàn lên, như trút giận đâm kim tiêm vào.
Liên Chi khuyên ta: "Nương nương, đừng làm vậy, tức giận quá sẽ ảnh hưởng đến thân thể."
Ta nhịn xuống nghẹn ngào, mặt không chút thay đổi phân phó: "Bôi thuốc cho ta đi, bớt nói mấy lời thừa thải"
Ta, Chu Mị Ngư, trước giờ chưa từng bỏ dỡ việc mình đang làm.
Hà bao ta thêu, Lý Tông Tuân không cần, nhưng đầy người thèm muốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT