Duyên Phận Đã Hết

Phần 2


1 năm


4.

Lý Tông Tuân nói được làm được, hắn đem tất cả những gì tốt nhất, đều ban cho Tống Minh Yên.

Tấm vải lụa được dệt độc nhất vô nhị trên thế gian, ban đầu hắn đồng ý sẽ tìm cho ta, cuối cùng lại đưa trên người Tống Minh Yên.

Bảo châu bảy màu ở Nam Hải, hắn nói phải tích góp đủ trăm viên cho ta trang điểm, cuối cùng cũng đều ở trên tóc Tống Minh Yên.

Ta có, Tống Minh Yên đều có.

Ta không có, Tống Minh Yên cũng không thiếu.

Phụ thân cùng ca ca biết ta ủy khuất, liền từ bên ngoài tìm rất nhiều bảo bối đưa tới cho ta.

Ta cầm lấy một khối da hổ bọc ở trên người, tay trái cầm nỏ Thiên Cơ, tay phải xách ống tiễn vàng.

Liên Chi nói nhìn ta giống như dã nhân có tiền sống trong rừng sâu núi thẳm.

Hai chúng ta cười với nhau.

Ta cười đến nỗi ngửa ra sau, nước mắt chảy ra.

"Trách không được mẫu thân luôn nói phụ thân là người lỗ mãng, ông ngốc ch.ết được, ca ca cũng ngốc, tặng đồ lung tung."

Ta ngã xuống giường, vùi đầu vào trong chăn, trên mặt đều là nước mắt, làm ướt chăn bông.

Liên Chi không còn cười, một lúc lâu sau hỏi ta: "Nương nương nếu nhớ nhà, không bằng mời phu nhân tiến cung ngồi một chút?"

Thấy ta không lên tiếng, muội ấy lại ra vẻ kinh hỉ mở miệng: "Oa, nơi này cất giấu một cái đuôi cáo nè, thật mềm thật thật dày nè nương nương, làm thành áo lông cáo khẳng định sẽ rất đẹp!"

Ta véo lòng bàn tay, đem tất cả khổ sở nuốt vào trong bụng.

Quay đầu cười với muội ấy: "Ngươi đi nói với bọn họ, làm cho ta áo choàng thêu cừu non, ta còn muốn thêu hưu, muốn mỗi phân mỗi tấc đều thêu thảo nguyên xanh thẳm..."

Ta nhớ phong cảnh bên ngoài.

Ta không muốn ở lại đây nữa.

5.

Trước khi mùa thu đến, áo choàng đuôi cáo của ta đã làm xong.

Liên Chi cầm nó, dọc theo đường đi cười khúc khích, khi thì nói cừu non đáng yêu, lúc lại nói cỏ xanh như đang chuyển động.

Cuối cùng cũng phải khen ta: "Phẩm vị của nương nương là tốt nhất."

Đi lên cầu Vòm Ngọc, rất không khéo, ta và Lý Tông Tuân gặp nhau.

Nhìn thấy ta, hắn hơi sửng sốt.

"Sao lại gầy như vậy?"

Hắn tiến về phía trước hai bước, đưa tay sờ về phía cổ tay áo của ta, ta nghiêng người né tránh, nghiêng người hành lễ.

Lý Tông Tuân khựng lại, dìu ta từ trên mặt đất lên, hắn nắm tay ta thế nào cũng không chịu buông ra.

Tính tình ta rất không tốt, lúc tức giận không có người dỗ dành nửa canh giờ cũng không tốt hơn.

Trước kia ta mất hứng, Lý Tông Tuân liền bá đạo ôm ta, hôn một cái, nháo một cái, ta mắng hắn đánh hắn, hắn cũng tiến tới trước mặt ta.

Lúc trước ta rất thích bộ dạng này của hắn, hiện giờ lại cảm thấy rất ấu trĩ, có chút phiền.

Lý Tông Tuân có lẽ nhìn ra ta không kiên nhẫn, hắn nhẹ nhàng buông tay, nhìn lòng bàn tay trống rỗng, biểu tình có chút bi thương.

Tống Minh Yên xách diều đuổi theo, nàng ta gọi thẳng đại danh của hắn, vội vàng oán giận: "Lý Tông Tuân! Bảo chàng tìm ta, sao lại chạy tới nơi này."

Chắc là hắn nhìn thấy ta, mới không đi tìm Tống Minh Yên.

Nhưng chuyện này sao có thể, ta mỉm cười tự giễu

Nụ cười này khiến Tống Minh Yên mất hứng.

Nàng ta ước chừng cho rằng ta đang khiêu khích, tròng mắt xoay tròn, ánh mắt liền dừng trên áo choàng đuôi cáo trong tay Liên Chi.

"Màu lông thật là xinh đẹp!"

Nàng ta kéo đuôi cáo, tiến vào lồng ngực Lý Tông Tuân, hưng phấn nói: "Thiếp muốn!"

Lý Tông Tuân nhéo nhéo mặt nàng, cười nói: "Được, đều được."

Nàng ta đã lấy đi quá nhiều thứ của ta.

Bất quá những thứ đó đều là của Lý Tông Tuân, hắn thích cho ai thì cho, ta không quan tâm.

Nhưng đuôi cáo là cha săn cho ta, ta không ai muốn lấy nó từ tay ta!

Ta bất chấp lễ nghi, nhào tới cướp áo choàng của mình, Tống Minh Yên gắt gao nắm không buông tay.

Trong lúc giằng co, nắm đấm của nàng ta đập vào trán ta.

Tai ta đột nhiên ù ù và chóng mặt.

Ta cắn răng đẩy một cái, Tống Minh Yên liền hét lên rơi xuống nước.

6.

Tống Minh Yên không có gì đáng ngại, chỉ là trời lạnh, nhiễm phong hàn.

Lý Tông Tuân yêu cầu ta tặng áo choàng cho nàng ta bồi tội.

"Minh Yên nói nàng ấy không trách nàng."

"Nàng ấy không cần gì nhiều, chỉ là thích cái đuôi cáo này."

"Chu Mị Ngư, nàng không nên bắt nạt Minh Yên, dù sao nếu không có nàng ấy, cũng sẽ không có nàng."

Hắn nói nếu không có Tống Minh Yên, sẽ không có ta...

Ta giống như bị người ta đánh, một cỗ khuất nhục trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng.

"Tống Minh Yên thích thứ gì đó, ta nhất định phải nhường cho nàng ta sao?"

"Ở trong mắt chàng, ta là thế thân của nàng ta, nàng ta không có ở đây, chàng mới đối tốt với ta, nàng ta trở lại, chàng phải đem tất cả những gì tốt đẹp nhất cho nàng ta."

"Nhưng chàng đừng quên, đuôi cáo là của ta, là cha ta cho ta! Không phải đồ của chàng, chàng dựa vào cái gì khoa tay múa chân với ta!"

Ta vứt bỏ tất cả dáng vẻ, khóc rống đá Lý Tông Tuân, đẩy hắn ra ngoài phòng.

“Chàng đi đi! Đi đi! Đừng bao giờ tới nữa, ta không bao giờ muốn gặp lại chàng nữa!"

Lý Tông Tuân cứng rắn ôm lấy ta, nhốt ta vào lòng hắn.

Hắn tức giận hỏi ta: "Tay nàng không đau sao? Náo loạn cái gì đó! Bất quá chỉ là một cái đuôi cáo...".

Đó không phải là một cái đuôi cáo!

Lý Tông Tuân! Nó không chỉ là một đuôi cáo!

Đó là tình yêu và phẩm giá còn lại của ta, đó là tình yêu và phẩm giá mà chàng sẽ không bao giờ trao cho ta nữa.

Nhưng bây giờ, ngay cả điều cuối cùng đó cũng bị Tống Minh Yên kéo hỏng.

Tất cả mọi thứ xung quanh đột nhiên rất không thực tế, hư hư thực thực, ta không thể phân biệt được.

Lý Tông Tuân ôm chặt thân thể xụi lơ của ta, ta nghe thấy hắn hoảng hốt kêu lên: "Chu Mị Ngư! Mị Ngư, nàng tỉnh lại..."

Giống như hắn vẫn còn quan tâm ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play