Sắc mặt Đường Phỉ Phỉ cực kì khó coi, nhưng cuối cùng cô ta còn nhớ mình là người của công chúng, hơn nữa có Tiết Trạch ở bên cạnh, cho nên miễn cưỡng đè nén lửa giận.

Thật ra, Đường Bội rất hiểu cô ta, nếu như cô ta thua trong tay người khác chứ không phải thua trong tay cô, thì cô ta sẽ không tức giận như thế.

Khóe môi cô cong lên nụ cười nhàn nhạt, mặc chiến phục đứng bên cạnh Tần Hạo Diễm cũng đủ khiến cho Đường Phỉ Phỉ phát điên.

Đường Bội nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, Đường Phỉ Phỉ có vài trợ lý, tuy rằng Đường Phỉ Phỉ vẫn chưa thực sự nổi tiếng trong nước, nhưng thanh thế cũng không thua bất kì người nào.

“Hôm nay tạm thời cứ như vậy đã!” Tần Hạo Diễm không quan tâm đến bọn người Đường Phỉ Phỉ mà quay mặt nói với Hạ Tử Diệu và Đường Bội:

“Có lẽ kịch bản phải thay đổi một chút, cho nên tôi sẽ đưa kịch bản cho hai người sau!”

Sau đó quay sang nhìn Đường Bội hỏi: “Người đại diện của cô đâu? Bảo họ liên lạc với phó đạo diễn.”

“Tôi không có người đại diện!” Đường Bội cười xinh đẹp: “Tôi chính là người đại diện của mình.”

Tần Hạo Diễm sâu sắc nhìn cô một cái.

Anh ta mặc âu phục thủ công thẳng thớm cao cấp, tuy rằng trong lúc quay phim, tính tình hơi nóng nảy khiến cho người khác không chịu được, nhưng anh ta là một người đàn ông rất anh tuấn.

So với Hạ Tử Diệu đẹp theo phong cách cổ điển của nước Anh, anh ta có phần ngang bướng hơn. Nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ phát hiện tròng mắt của anh ta hơi vàng, sóng mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy hơn người Châu Á, có cảm giác giống con lai.

“Vậy cô để lại số điện thoại và địa chỉ cho tôi đi.” Tần Hạo Diễm cũng không hỏi nhiều về việc riêng của Đường Bội, anh ta chỉ cần một diễn viên tốt, một diễn viên phù hợp với yêu cầu của mình, điều này quan trọng hơn chuyện riêng của diễn viên.

Đường Bội để lại địa chỉ và số điện thoại cho anh ta.

Hôm nay đấu một trận với Đường Phỉ Phỉ, xem như cô đã kết thúc trong thắng lợi, thuận lợi đoạt được nhân vật mà cô ta coi trọng, còn phơi bày chuyện cô ta sử dụng thế thân. Tuy rằng vẫn chưa làm rõ, nhưng đây là chỗ nào, giới giải trí là một nơi không cần gió cũng có thể dậy sóng, huống chi tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi!

Nhất là Tiết Trạch, hắn nhất định sẽ lợi dụng quan hệ của Đường gia, tạo áp lực với những phóng viên, tối nay cô muốn trở về khách sạn cũng hơi khó khăn.

Nghĩ như vậy, khi Đường Bội đứng bên ngoài trường quay chuẩn bị bắt xe về, trên mặt là một nụ cười nhạt.

Vị trí của phim trường lần này không quá hẻo lánh, nhưng cũng không nằm trên khu vực sầm uất. Đường Bội đứng khoảng 5, 6 phút vẫn chưa bắt được xe, cô đang chuẩn bị gọi điện thoại kêu xe thì một chiếc Bentley màu đen dừng lại trước mặt cô.

Cửa xe mở ra, Hạ Tử Diệu bước xuống.

Trước đây, Đường Bội đã nghe nói về Hạ Tử Diệu, tuy rằng anh ta là một người khiêm tốn, nhưng mà ảnh đế trẻ tuổi, đẹp trai, giàu có cũng dủ khiến cho người ta say mê.

Lúc này, anh ta đã cởi bỏ lớp quần áo và trang điểm, trở về với một Hạ Tử Diệu của hiện đại, mặc một bộ âu phục màu xám đậm. Bộ âu phục rất vừa vặn, ôm lấy vóc người cao lớn rắn rỏi. Trên mặt vẫn mang theo nụ cười lịch sự, nhã nhặn, khiến người ta vừa nhìn thấy đã yêu thích, đôi chân dài thẳng tắp, dường như anh ta sinh ra để mặc âu phục.

Ảnh đế như vậy, so với ảnh đế trong phim, càng thêm mê hoặc.

Anh ta bước tới trước mặt Đường Bội, mở cửa xe ra, hơi khom người, dùng đôi mắt thâm thúy, mê người nhìn Đường Bội, dịu dàng cười hỏi: “Tôi có vinh hạnh đưa cô Đường một đoạn không?”

Đường Bội bị dáng vẻ của anh ta chọc cười.

Hôm nay tâm trạng của cô không tệ, vì thế hơi cúi người, không hề từ chối mà bước lên xe của Hạ Tử Diệu.

Tính năng xe vô cùng tốt, vững vàng khởi động, nhanh chóng chạy vào nội thành.

“Có muốn nghe nhạc không?” Tuy rằng Hạ Tử Diệu hỏi, nhưng đã tiện tay mở nhạc lên.

Tiếng nhạc piano quanh quẩn bên tai bọn họ, tiếng nhạc không lớn, nhưng vẫn khiến cho người ta thả lỏng.

“Xin chính thức giới thiệu.” Hạ Tử Diệu quay đầu liếc mắt nhìn Đường Bội một cái, cười nói: “Tôi tên Hạ Tử Diệu.”

“Đường Bội.” Đường Bội cười đáp.

Hạ Tử Diệu chính là một người như vậy, gia giáo tốt, gia đình giàu có, anh ta là một người chỉ cần bản thân chấp nhận thì sẽ gặp vô cùng ôn hòa với người kia.

Khoảng cách từ trường quay đến nội thành cũng không ngắn, nhưng hai người nói chuyện một lát, trong nháy mắt đã đến trung tâm thành phố.

Đường Bội thuê khách sạn cách trung tâm thành phố không xa, khách sạn đó nằm cạnh một công viên nổi tiếng, cảnh quang rất tốt, giao thông cũng thuận tiện.

Hạ Tử Diệu nhìn nhà cao tầng càng ngày càng nhiều, nhún vai thở dài nói: “Chưa gì đã đến nơi rồi, tôi còn chưa kịp mời người đẹp ăn cơm.”

Đường Bội không nhịn được bật cười.

Ở Đường gia cô đã tiếp xúc với không ít người trẻ tuổi, có rất nhiều người ưu tú, xuất sắc, nhưng nếu so sánh vẫn thua kém Hạ Tử Diệu.

Lúc chờ đèn giao thông, Hạ Tử Diệu quay mặt nhìn về phía Đường Bội, đôi mắt mang theo ý cười, dịu dàng hỏi: “Tôi đây đành phải đường đột hỏi người đẹp một  câu. Không biết cô Đường có nể mặt đi ăn tối với tôi không?”

Đường Bội vừa chuẩn bị nói chuyện, mắt đột nhiên ngẩn ra.

Lúc này bọn họ đang ở trung tâm thành phố S, đoạn đường phồn hoa nhất, khắp nơi đều là nhà cao tầng.

Đối diện với bọn họ là một tòa nhà cao tầng, trên tầng cao nhất của tòa nhà có một chiếc TV khổng lồ, quanh năm quảng cáo hàng xa xỉ.

Lúc này trên màn hình lớn, trong bóng tối từ từ hiện ra một cái gì đó không rõ hình dạng.

Mặc dù hơi mơ hồ nhưng Đường Bội có thể nhìn thấy rõ, đó là mặt bên của một người con gái. Hiệu ứng ánh sáng vô cùng tốt chiếu lên chiếc cằm khéo léo của cô, cần cổ tao nhã giống như thiên nga trắng, cùng với bờ vai mượt mà, xinh đẹp như được gọt dũa.

Màn ảnh kéo càng lúc càng gần, dừng lại trên con bướm màu tím đang vỗ cánh muốn bay.

Cẩn thận nhìn kỹ, sẽ phát hiện con bướm trông rất sinh động ấy, là hình xăm trên vai cô.

Đường Bội không nhịn được đưa tay chạm lên vai trái của mình.

——— Hết chương 11 ———-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play