Nụ cười trên mặt Đường Phỉ Phỉ bỗng nhiên cứng đờ.
Cô ta khiếp sợ nhìn Đường Bội, hình như không dám tin những lời mình vừa nghe thấy.
“Mày nói cái gì?!” Đường Phỉ Phỉ không phát hiện, giọng nói của cô ta rất sắc bén, hoàn toàn không giống vẻ dịu dàng, ôn hòa, dễ gần lúc nãy.
“Tôi nói…” Đường Bội thản nhiên nói: “Nhận được sự xem trọng của đạo diễn Tần, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
“Mày dám?!” Đường Phỉ Phỉ nói: “Mày đừng quên…”
Cô ta còn chưa nói xong thì đèn flash xung quanh đã nhấp nháy liên tục, trên mặt các phóng viên đều lộ ra sự hưng phấn.
Tiết Trạch vội vã bước lên, chắn ở phía trước Đường Phỉ Phỉ, che ống kính của các phóng viên, tay phải ấn lên vai cô ta như trấn an, thấp giọng nói:
“Phỉ Phỉ…”
Giọng nói của Tiết Trạch trầm thấp, Đường Phỉ Phỉ thở hổn hển hai cái, tuy rằng vẫn oán hận nhìn về phía Đường Bội, nhưng đã bình tĩnh hơn một chút.
Có lẽ cô ta cũng phát hiện sự luống cuống ban nãy của mình, trên mặt hiện lên chút hoảng loạn, vội vã đưa tay vén tóc, lặng lẽ tránh ở sau lưng Tiết Trạch.
Trong lòng Đường Bội lại rất vui sướng, trước giờ Đường Phỉ Phỉ vẫn giữ nguyên tính cách đại tiểu thư của mình, phát cáu cũng không phân biệt thời gian, địa điểm, xem ra hôm nay cô ta thực sự bị mình chọc tức rồi.
“Đạo diễn Tần.” Tiết Trạch an ủi Đường Phỉ Phỉ, lạnh lùng nhìn Đường Bội, lại nói với Tần Hạo Diễm: “Đổi diễn viên? Chúng ta có thể thương lượng lại một chút không? Ba tháng trước, khi Phỉ Phỉ nhận kịch bản này đã tận tâm chuẩn bị cho vai diễn, bây giờ anh nói muốn đổi diễn viên là đổi ngay, trong khi đó cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp, tôi nghĩ như thế không có lợi cho phim điện của anh.”
Lời hắn nói nửa mềm nửa cứng, trong thời gian ngắn, ngay cả Tần Hạo Diễm cũng không thể phản bác lại.
Đường Bội cười rạng rỡ, bình tĩnh nói: “Không biết cô Đường đã chuẩn bị gì cho bộ phim này?”
Theo như cô biết, điều duy nhất mà Đường Phỉ Phỉ chuẩn bị cho bộ phim này là ném kịch bản cho cô, không chút khách khí kêu cô phải học thuộc lòng, hơn nữa khi quay phim còn phải đánh võ.
Ánh mắt của Tiết Trạch lạnh lùng, con nhỏ này luôn ngoan ngoãn nghe lời làm công cụ của Đường gia, hôm nay phát điên cái gì không biết.
Lúc này, Đường Bội vẫn mặc đồ cổ trang, Hạ Tử Diệu đóng vai nam chính đứng bên cạnh cô. Trong tay anh ta cầm trường kiếm, trường kiếm dài, sắc bén, lộ vẻ oai hùng phi phàm. Mà trong phim, vai Tiêu công chúa của Đường Phỉ Phỉ cũng là một nữ anh hùng không thua đấng mày râu, cho nên cũng phải dùng kiếm.
Cô mỉm cười với Hạ Tử Diệu hỏi: “Ảnh đế Hạ, có thể cho tôi mượn kiếm một chút không?”
Hạ Tử Diệu cười, hai tay đưa kiếm đến trước mặt cô.
Đối với Hạ Tử Diệu, vai nữ phụ ai diễn cũng không quan trọng, nhưng mà chuyện thâm sâu hôm nay đã gợi lên lòng hiếu kỳ của anh ta, hoặc nói, gợi lên tâm trạng xem kịch vui của anh ta.
Anh ta không quen Đường Phỉ Phỉ, chỉ tình cờ chạm mặt một lần trong hoạt động công chúng, nhưng chưa từng nói chuyện. Trong giới giải trí chưa bao giờ thiếu trai đẹp gái xinh, nhất là khuôn mặt bình hoa di động của Đường Phỉ Phỉ, rất khó để lại ấn tượng cho anh ta.
Nhưng mà, cô gái đang nhận kiếm từ tay anh ta lại không giống vậy, khi thì anh khí bức người, khi thì thư thái, mạnh mẽ, bây giờ lại cười giảo hoạt như hồ ly…
Ngay cả tim của ảnh đế Hạ cũng có chút ngứa ngáy.
Đường Bội nhận chuôi kiếm.
Trên người cô mặc chiến phục, vốn đã khí thế bức người, giờ cô cầm kiếm, ngón tay thon dài cầm chuôi kiếm, trên mặt anh khí bừng bừng.
Đây là điều mà Đường Phỉ Phỉ mãi mãi cũng không thể học được, đây là khí chất được nuôi dưỡng từ trong những cuộc chém giết sống chết.
Trong nháy mắt, Đường Bội giống như xuyên qua thời không, trở thành Tiêu công chúa thật sự, công chúa Chiến quốc tung hoành trong khói lửa của chiến trường.
“Mời.”
Đường Bội rút kiếm, lùi về phía sau một bước, khom người thi lễ với Hạ Tử Diệu.
Đây là phân cảnh cô với nam chính gặp mặt lần thứ hai, sau khi chia ly thì trùng phùng lần hai, không ngờ hai người lại trở thành kẻ địch. Biên cảnh gió lạnh từng cơn, nhưng người cảm thấy lạnh nhất có lẽ là Lạc Tu Vân và Tiêu công chúa.
Hai người thưởng thức tài nghệ của nhau, giờ lại rút kiếm chỉ về phía đối phương.
Trước kia, vũ khí Đường Bội học sử dụng chủ yếu là súng lục, vũ khí gọn nhẹ nhất là dao găm, nhưng đều hết sức tinh thông. Huống chi cô rất có thiên phú trong lĩnh vực này.
Lấy chút cảm giác, trường kiếm trong tay vung lên, đó là một bộ kiếm pháp lưu loát, làm người xem choáng váng.
Tần Hạo Diễm và Hạ Tử Diệu nhìn thấy đều híp mắt, cô gái mà ngay cả đến tên bọn họ cũng không biết, thật sự mang lại cho bọn họ quá nhiều kinh ngạc.
Thân thủ nhanh nhẹn như vậy không chỉ khiến cho bọn họ kinh ngạc, mà còn khiến cho sắc mặt của Đường Phỉ Phỉ trắng xanh, cuối cùng hóa thành thù hận.
Đường Bội múa xong, thản nhiên thu kiếm, thoải mái nhìn Đường Phỉ Phỉ, cười hỏi:
“Cô thử xem?”
Quả nhiên sắc mặt của Đường Phỉ Phỉ lập tức không còn một giọt máu, cô ta trừng mắt nhìn Đường Bội, lùi về phía sau từng bước. Trước đây khi quay phim, hễ là đến cảnh diễn động tác mạnh, đều là Đường Bội diễn thay cô ta, sao cô ta có thể để mình diễn những cảnh đánh nhau vất vả, mệt mỏi như thế!
Tần Hạo Diễm đã hoàn toàn hiểu được chuyện gì xảy ra rồi.
Anh ta xem trọng Đường Phỉ Phỉ, bởi vì cô có thể diễn cảnh đánh nhau rất tuyệt vời, mà trong bộ phim điện ảnh này, cảnh Tiêu công chúa múa kiếm cũng rất nhiều, thật ra, không phải diễn viên không thể dùng thế thân, nhất là những cảnh đấu võ, rất nhiều diễn viên đều dùng, giá trị con người càng cao, thì diễn những cảnh đánh nhau trong phim đều dùng thế thân.
Nhưng Đường Phỉ Phỉ không thể diễn cảnh đấu võ, ngay cả cảnh bình thường cũng không diễn được, vậy còn giữ lại cô ta để làm gì?!
“Đạo diễn Tần.”
Tiết Trạch nhíu chặt mày, Đường Bội thay đổi đột ngột khiến hắn trở tay không kịp nhưng tuyệt đối không thể từ bỏ, đợi giải quyết xong chuyện này rồi tính sổ với Đường Bội sau.
Nhưng hắn vừa mới nói hai chữ đã bị Tần Hạo Diễm không kiên nhẫn ngắt lời: “Không cần nói nữa, nhân vật này tôi đã quyết định giao cho….” Lúc này anh ta mới nhớ bản thân mình còn chưa biết tên của Đường Bội:
“Cô tên là…”
“Đường Bội!” Đường Bội mỉm cười, chủ động tự giới thiệu: “Tôi tên là Đường Bội!”
Cũng là họ Đường, mặt mũi lại có vài phần tương tự, Tần Hạo Diễm đăm chiêu nhìn Đường Bội, nhưng cũng không hỏi nhiều:
“Vai Tiêu công chúa sẽ do Đường Bội đảm nhận, lát nữa tôi sẽ thương lượng hợp đồng với cô.”
Nói tới đây, Tần Hạo Diễm dừng một chút, thật sự cảm thấy phiền khi nhìn thấy Tiết Trạch và Đường Phỉ Phỉ, bổ sung thêm một câu: “Tôi thấy hình như cô rất quen thuộc với kịch bản, mong chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Sắc mặt của Tiết Trạch và Đường Phỉ Phỉ trở nên xanh mét, Đường Bội không nghe lời bọn họ nói, còn cướp mất nhân vật mà nhà họ Đường khó khăn lắm mới giành được được cho Đường Phỉ Phỉ, thậm chí còn phơi bày chuyện cô ta nói dối, dùng người thế thân…
Đường Phỉ Phỉ đã sớm kiềm nén không được, trước đó cô ta còn cố gắng nhẫn nại, vì muốn hợp tác với Tần Hạo Diễm, không muốn đắc tội với vị đạo diễn có thế lực.
Nếu đối phương đã giúp đỡ đứa con hoang này, còn không nể mặt muốn đổi vai diễn của cô ta, thì cô còn khách sáo làm gì?!
Cô ta tiến lên một bước, muốn nói gì đó, nhưng Tiết Trạch đã ngăn cô ta lại, lạnh giọng nói: “Đạo diễn Tần, chúng tôi tôn trọng cái nhìn của anh, cũng biết anh là người rất có năng lực, nhưng lần này Đường gia rất coi trọng việc đại tiểu thư tham gia bộ phim điện ảnh này, nếu như Đường tổng biết được vai của đại tiểu thư bị người khác thay thế, không thể cách nào tham diễn, nhất định sẽ rất thất vọng!”
Ngụ ý là, nếu như không cho Đường Phỉ Phỉ đóng vai chính, Đường gia sẽ rút tiền đầu tư.
Sắc mặt của Tần Hạo Diễm lạnh xuống.
Đường Bội cũng mỉm cười, nhà họ Đường miễn cưỡng được xem như một trong những gia tộc đứng đầu ở thành phố S, nhưng chỉ với năng lực của bọn họ mà muốn uy hiếp Tần Hạo Diễm, thì thật sự là quá ngây thơ.
Quả nhiên Tần Hạo Diễm đáp lại, giọng nói còn lạnh lẽo hơn Tiết Trạch ba phần: “Vậy thì mong Đường gia rút tiền đi.”
Anh ta dừng một chút, lại hờ hững nói: “Nhà họ Tần đương nhiên sẽ bù vào lỗ hổng này.”
———- Hết chương 10 ———-