Khi Đường Phỉ Phỉ thấy Đường Bội bước ra, thừa dịp mọi người không chú ý, từ từ đi vào.

Dường như Đường Bội vẫn chưa phát hiện ra, chỉ cười khẽ nhìn về phía phim trường.

Tiết Trạch nhìn theo.

Rõ ràng là trang phục giống hệt với Đường Bội, hơn nữa trang điểm còn tinh xảo hơn cô, nhưng mà khi Đường Phỉ Phỉ ngồi xuống đối diện Hạ Tử Diệu, thì giống một tiểu thư nhà quan hơn là một đại tướng quân.

Trước đây, độ nổi tiếng của cô ta đều tích lũy được từ phim thần tượng và đĩa hát, hơn nữa còn có Đường gia chống lưng, từ trước đến nay giống như công chúa trên phim trường. Phim thần tượng thôi mà, cũng không đòi hỏi quá nhiều kỹ thuật diễn xuất, huống chi đạo diễn đa số đều làm theo yêu cầu của Đường Phỉ Phỉ, không có chỗ nào không dựa vào hình ảnh hiền lành, tốt bụng như thiên sứ của cô ta. Đường Phỉ Phỉ giả bộ hiền lành cực kì xuất sắc.

Đường Bội có chút khinh thường nhìn người chị có khuôn mặt giống mình, chỉ thấy cô ta học động tác ban nãy của cô, nhấc vò rượu lên rót đầy hai chén. Nhưng vì chưa từng làm việc này, cho nên khi cầm vò rượu lên, tay của cô ta hơi run, rượu  cũng chảy ra ngoài không ít.

Động tác của Đường Bội làm nhẹ nhàng, phóng khoáng bao nhiêu, thì động tác của cô ta dong dài, dây dưa bấy nhiêu, ngược lại còn thành bắt chước bừa.

Không chỉ Hạ Tử Diệu, ngay cả Tần Hạo Diễm cũng không kiên nhẫn.

Tiết Trạch im lặng nhìn cảnh này, dường như cũng cảm thấy có cái gì đó không hợp. Hòn ngọc quý trên tay Đường gia vốn không cần làm những việc này, cũng không cần có kỹ thuật biểu diễn xuất chúng, không cần phải chịu khổ như thế này.

Hắn đè thấp giọng, nhìn Đường Bội, nói: “Bên Mỹ vừa gọi điện thoại qua.”

Đường Bội nhướng mày.

Cô nhanh chóng nghĩ ra, biết trước Tiết Trạch muốn nói cái gì.

Quả nhiên, Tiết Trạch nói tiếp: “Bệnh của Đường thiếu, gần đây hình như không ổn định. Cậu ta thích ứng với phương pháp trị liệu mới, chỉ có điều vẫn cần chút thời gian. Nhưng mà…”

Hắn nói đến đây thì dừng lại một chút, người Đường gia biết sự điểm mạnh của Đường Bội, cũng biết điểm yếu duy nhất của cô chính là người em trai có sức khỏe không tốt kia.

Tiết Trạch cười lạnh, hắn thấy tay Đường Bội nắm chặt thành quyền, tưởng mình đạt được thắng lợi, hắn nói tiếp:

“Đường tổng nhất định sẽ mời chuyên gia giỏi để trị bệnh cho cậu ta thật tốt, chỉ cần cô…”

Lửa giận của Đường Bội dâng lên, em trai của cô đã chết rồi, nhưng vẫn bị bọn họ lấy làm công cụ để uy hiếp cô.

Đường Phong Ngôn như thế.

Ngay cả Đường Phỉ Phỉ cũng như thế.

Mắt của cô dần trở nên lạnh lẽo, một người là ba ruột, một người là chị ruột cùng cha khác mẹ, vậy mà lại táng tận lương tâm, lợi dụng con gái của mình, lợi dụng em trai ruột của nó để uy hiếp nó.

Ngón tay cô càng ngày càng dùng sức, nghĩ tới mình của kiếp trước, nghĩ đến mẹ và em trai mất sớm, ánh mắt cô hơi nheo lại, khi mở miệng, tuy rằng thanh âm rất thấp, nhưng cũng không thể khiến người ta xem nhẹ:

“Anh muốn như thế nào?”

Trên mặt Tiết Trạch lộ ra nụ cười thắng lợi: “Rất đơn giản, một lát nữa nếu như Tần Hạo Diễm muốn dùng cô để thay cho Đường Phỉ Phỉ, cô phải từ chối.”

Trên mặt Đường Bội lộ ra nụ cười lạnh, nhìn về phía Tiết Trạch: “Anh cũng cảm thấy đạo diễn Tần sẽ dùng tôi, mà không phải là cô ta?”

Trong mắt cô tràn ngập khinh thường và trào phúng, chọc giận Tiết Trạch, sắc mặt hắn thay đổi, lạnh lùng nói:

“Anh ta muốn dùng ai, và cuối cùng phải dùng người nào là 2 việc khác nhau. Đường Bội đừng quên cô có thân phận gì, cô ấy có thân phận gì!”

Đường Bội cười lạnh, nhưng không nói nữa.

Anh ta xoay đi, cho nên không phát hiện, trong phút chốc khi anh ta xoay người, ánh mắt của Đường Bội đã thay đổi. Không có nhẫn nại, phẫn nộ, mà chỉ có khinh thường và mỉa mai—

Muốn lợi dụng em trai để áp chế cô sao? Cô sẽ khiến cho người Đường gia trả giá đắt!

Lúc này, cảnh quay của Đường Phỉ Phỉ cũng chấm dứt.

Hạ Tử Diệu hình như đã nhẫn nại đến cực hạn, nếu như không phải ý thức của diễn viên chuyên nghiệp không cho phép anh làm vậy, có lẽ anh ta đã sớm bảo Tần Hạo Diễm kêu ‘Cut’ rồi.

Tần Hạo Diễm đứng lên, phim trường lập tức trở nên yên tĩnh, các phóng viên được phép đi vào lúc này cũng bắt đầu cầm máy ảnh và giơ thiết bị ghi âm lên.

Thân phận của Đường Phỉ Phỉ, cũng là tin tức được quan tâm trong làng giải trí. Lúc này nếu như Tần Hạo Diễm không để ý đến thân phận nhà đầu tư của Đường gia, kiên trì dùng một nữ diễn viên mới thay cho Đường đại tiểu thư, hơn nữa nữ diễn viên ấy còn có vài nét giống với Đường Phỉ Phỉ.

Bị đạo diễn đích thân mở miệng muốn đổi diễn viên, cộng thêm từ trước đến giờ Đường Phỉ Phỉ luôn có hình tượng ngoan ngoãn hiền lành, không dùng thế thân khi quay phim, nếu bị phơi bày trước công chúng, đây tất cả đều là giả dối, thì tiêu đề này, sẽ thành chuyên mục hot nhất của báo sáng mai.

Các phóng viên xoa tay, chuẩn bị ghi lại tin tức này.

Đường Phỉ Phỉ từ từ đi tới cạnh Tiết Trạch, hắn an ủi cô ta, cô ta thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nhìn Đường Bội, khiêu khích hất cằm.

Đèn flash chợt lóe, có người đã chụp được cảnh này.

Tiết Trạch nhíu mày, nhìn về phía đèn flash sáng lên, nhưng trước mắt có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết, chờ giải quyết xong chuyện này, hắn sẽ xử lý đám phóng viên kia.

Dường như Tần Hạo Diễm không quan tâm đến không khí đang sôi trào mãnh liệt như mạch nước ngầm trước mắt, anh ta chỉ nhìn Đường Bội, giọng điệu kiên định hỏi:

“Sao? Có tự tin không?”

Tiết Trạch cảnh cáo nhìn Đường Bội, trong lòng cũng không căng thẳng.

Hắn không tin Đường Bội dám làm ra chuyện chống lại Đường gia, dù sao bọn họ cũng nắm được điểm yếu của cô.

Đường Bội mỉm cười, sự đắc ý trong mắt bọn họ cô cũng nhìn thấy rõ.

Cô nhìn lướt qua Hạ Tử Diệu, Đường Phỉ Phỉ rồi cả Tiết Trạch, nhìn ý cười càng lúc càng rõ ràng trên mặt Đường Phỉ Phỉ, cuối cùng cô nhìn Tần Hạo Diễm.

Cô khẽ cười, đôi môi anh đào xinh đẹp mở ra, nói: “Có được sự coi trọng của đạo diễn Tần, tôi…”

Đường Phỉ Phỉ cong môi, câu tiếp theo sẽ là từ chối?! Chờ trở về Đường gia, tao sẽ tố cáo mày trước mặt ba, nghe nói mấy ngày trước ba kêu nó đi trộm thứ gì đó nhưng lại thất bại, nợ mới hận cũ, không tin ba sẽ không nghiêm phạt mày.

Tròng mắt của Đường Bôi chuyển động, Đường Phỉ Phỉ đang nghĩ gì, cô có thể đoán được tám chín phần, cô hơi dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:

“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Từng chữ kiên định rõ ràng, tuyệt không cho người khác cơ hội cứu vãn.

——— Hết chương 9 ——–

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play