Một người là Tô Tịnh An vừa phát biểu xong tinh thần sảng khoái, đầy năng lượng. Một người là Cao Tịch Huy vừa ngủ đã bị lãnh đạo gọi dậy.

Vốn dĩ là cuộc đối đấu mạnh mẽ.

Nhưng lúc này đây rõ ràng khí thế Cao Tịch Huy đã yếu xìu. Bà ngẩn người nhìn Tô Tịnh An, đưa tay lên dụi mắt. Đây thực sự không phải mơ sao? Vì Tô Tịnh An thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của bà, cảnh tượng này cũng đã từng có. Vì vậy nên Cao Tịch Huy thực sự có hoài nghi, chẳng biết là đang tỉnh hay đang mơ.

Động tác này khiến cho tất cả mọt người ở đó đều cười.

Lãnh đạo đứn đầu cười nghiêng ngả: "Ayda, được rồi, tôi thấy lão Huy như thế có thể phối hợp tốt đấy. Được rồi, không chiếm dụng thời gian của mọi người nữa. Tan họp thôi."

Lệnh vừa đưa xuống, mọi người đều đứng dậy, nói chuyện rồi chuẩn bị rời đi. Cuộc họp kép dài nửa ngày, cả người đều cứng đơ hết rồi.

Cao Tịch Huy vẫn còn nhìn Tô Tịnh An. Ánh mắt bà dần lấy lại được tia sáng, mang theo tia nhìn chất vẫn nhìn bà ấy chăm chăm.

Tô Tịnh An nhẹ nhàng gật đầu: "Cục trưởng Cao, lát nữa tôi đến chỗ người nhận việc."

Cao Tịch Huy hít sâu một hơi, bà quay người, sắc mặt trở nên trắng bệch. Sao bà ấy lại đến đây? Nếu không sai, năm sau bà ấy thăng chức mà! Bên trên đã quyết định rồi, bà ấy còn là trẻ con sao? Lấy tiền đồ ra làm trò đùa???

Tô Mẫn ở bên cạnh nhìn mà hoảng sợ. Tình huống gì thế này?

Khi Cao Tịch Huy về đến phòng làm việc, trực tiếp ném quyển sách lên bàn. Tô Mẫn chẳng dám làm gì, đứng ở bên cạnh. Tiểu Tương ở bên ngoài vừa vào hỏi xem có chuyện gì sắp xếp không, vừa nhìn thấy như thế, cô lập tức như chân có tự gắn động cơ mau chóng đóng cửa lui ra.

Tô Mẫn:....

Đúng là được.

Theo lý mà nói, bình hường lãnh đạo mới đến, lại còn là dì mình với cấp bậc thế kia, Cục trưởng Cao nhất định phải biết từ trước. Sau này cũng thành thành viên cùng ban, phải phối hợp làm việc. Hôm nay bà như bị che mắt, chẳng biết gì cả, nhất định là Tô Tịnh An cố tình giấu mới thế này. Bà như bị một cục máu kìm nén trong cổ họng, tiến thoái lưỡng nan.

Đợi mười phút, Tô Tịnh An bảo sẽ đến nhận việc vẫn chưa thấy đâu. Bà gọi điện cho Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn, qua đây giúp gì chuyển đồ."

Tô Mẫn nhìn Cao Tịch Huy một cái, nhanh chóng chuồn.

Phòng làm việc của Tô Tịnh An ở phía đối diện phòng Cao Tịch Huy. Thậm chí nếu không kéo rèm cửa sổ thì loại thủy tinh trong suốt đó, nhìn qua có thể thấy được người bên trong.

Cao Tịch Huy khoanh tay, sắc mặt xanh xao nhìn người đối diện.

Tô Tịnh An kéo theo một vali lớn vào phòng làm việc. Bà dến đây mặc dù không được thăng chức nhưng dù sao cũng là cán bộ cấp cục, đến đây chức vụ cũng không có gì thay đổi. Mọi người nhìn thấy vẫn tôn trọng gọi bà "Cục trưởng Tô". Người đơn vị bà trước kia có tầm nhìn hạn hẹp thế sao? Đến cả người tiễn bà cũng không có?

Cao Tịch Huy hai tay chống nạnh, vô cùng tức giận, chuẩn bị tí nữa gọi điện thoại quở trách mấy người bên đó.

Tô Mẫn đi vào thấy dì như thế cũng đau xót. Nàng quỳ xuống dưới đất: "Dì, để con thu xếp, dì qua kia ngồi đi."

Tô Tịnh An lắc đầu, thấp giọng nói: "Không được, chỉ có như vậy bà ấy mới không nổi giận."

Tô Mẫn:.....

Tình yêu gì đó, quả nhiên vẫn tồn tại trên người dì.

Đồ của Tô Tịnh An không ít, đại đa số đều là đồ dùng văn phòng làm việc, vật cá nhân chỉ có một cuốn sổ dày, hai người sắp xếp nửa tiếng đã khá ổn. Bà lau mồ hôi: "Mẫn Mẫn, kéo rèm cửa sổ lên."

Tô Mẫn ngờ vực kéo rèm lên, vừa rồi dọn đồ không kéo, giờ mới kéo, dì lại định làm gì thế?

Mắt nhìn tấm rèm hoa bách hợp được kéo lên, Tô Tịnh An đi rửa tay, bà pha trà cho Tô Mẫn: "Uống đi, nghỉ ngơi chút."

Tô Mẫn:.....

Bà thầm lặng đồng tình với Cao Tịch Huy ở phía bên kia. Chắc bà ấy đau lòng lắm?

Tô Tịnh An hỏi Tô Mẫn đơn giản vài câu về tình hình bên ấy. Lông mày bà thỉnh thoảng chau lại, như đang phân tích điều gì. Tô Mẫn nói hết những gì mình biết. Tô Tịnh An uống một nhụm trà, tổng kết; "Bên đó bà ấy rất tốt. Quan hệ với mọi người không phức tạp như bên chỗ ta."

Tô Mẫn nghe vậy có chút xót: "Dì, con nghe nói....dì vốn sắp được thăng chức rồi."

Dì đã đợi cơ hội này bao nhiêu năm rồi.

Nếu tăng cấp là sẽ bằng cấp bậc với Cao Tịch Huy rồi.

Ánh mắt Tô Tịnh An nhàn nhạt. Bà dựa lên sofa, nhìn cháu gái: "Mẫn Mẫn, con đến độ tuổi của ta thì sẽ biết. Tiền bạn quyền lực đều không bằng người mà mình thật sự yêu thương. Ta đã quyết định thì sẽ không hối hận."

Tô Mẫn gật gật đầu.

Tô Tịnh An An nhìn dáng vẻ nàng như vậy liền cười; "Hơn nữa đến đây đối với ta mà nói, chưa hẳn đã không phải là một khởi đầu tốt đẹp."

Tô Mẫn chớp chớp mắt: "Là ý gì ạ?"

Tô Tịnh An cong khóe môi như đang nghĩ đến điều gì: "Dưới bóng cây lớn mát lạnh lắm. Bà ấy sẽ bảo vệ ta."

Tô Mẫn:.....

Trời ạ.

Nàng lại còn thấy sự thẹn thùng của thiếu nữ trên khuôn mặt thản nhiên mạnh mẽ của dì???

Tô Mẫn vẫn còn chút lo lắng: "Cục trưởng Cao vậy..."

Hai mắt Tô Tịnh An như nhìn thấu trái tim nàng: "Ta biết. Bà ấy nghĩ không đơn giản như thế, chính là sự cứng nhắc, thói quaen sẽ không khiến cho bà ấy thành thật sòng phẳng như thế. Con cứ đợi đi."

Tô Mẫn:....

Được, nàng chời đợi xem.

Đợi đến một tiếng đồng hồ, Tô Tịnh An bấm giờ. Bà cảm thấy giờ này Cao Tịch Huy cũng bớt giận rồi. Bà bắt đầu thay quần áo.

Tô Mẫn ở bên cạnh nhìn, nhìn Tô Tịnh An trịnh trọng thu bộ đồng phục trước đây, trái tim nàng vẫn quặn lại. Bà ở nơi đó làm đã hơn hai mươi năm, có thể không quyến luyến sao?

Tô Tịnh An thay đồng phục mới vào. Bà đứng trước gương chỉnh lại một lượt, cài cúc cẩn thận, quay người nhìn Tô Mẫn: "Buổi tối con dạy ta mua đồ Taobao. Ta làm chẳng tốt gì cả."

Tô Mẫn: "Dì cần mua gì? Con giúp dì."

Tô Tịnh An: "Đồ ngủ bằng satanh trắng."

Tô Mẫn:.............

Người lớn tuổi có cần phải kích thích vậy không?

Hơn nữa....dì cũng đã thay đổi quá nhiều.

Nhiều năm như vậy cuối cùng Tô Mẫn cũng có thể nhìn thấy tình cảm trên khuôn mặt dì mà trước đây như luôn có vẻ mặt khó gần người khác.

Hóa ra dì không phải là trời sinh đã cô đơn lạnh lùng, chỉ là không có ai khiến bà mở được lòng.

Lúc ra ngoài Tô Tịnh An nhận được điện thoại của La Hân.

Tô Tịnh An vốn đang ngồi trên sofa, nhưng giọng La Hân lớn quá, qua điện thoại của dì mà truyền ra ngoài.

"Hu...Cục trưởng Tô, người không cần tôi nữa sao? Thực sự không đưa tôi đi theo sao?"

Tô Mẫn loạng choạng, suýt nữa thì rơi khỏi sofa, đây là La Hân sao? Người phụ nữ lạnh lùng nóng tính luôn đứng như sào tre đấy sao?

Thanh âm Tô Tịnh An rất hiền hòa: "Cô cứ bình tĩnh, ta đang nói với lãnh đạo mới. Năn sau cô điều chỉnh chức vụ, cứ làm tài xế theo ta mãi, không phải là con đường phát triển tốt."

La Hân càng khóc dữ dội hơn, thỉnh thoảng còn có tiếng xịt mũi: "Tôi không muốn, tôi muốn đi theo người."

Trời ơi.

Nghe vậy.

Tô Mẫn cảm thấy hôm nay tam quan đều bị va đập.

Tô Tịnh An vẫn ôn nhu như cũ: "Đừng có tính trẻ con nữa."

La Hân nghẹn ngào: "Người có ơn đối với tôi, không có người, giờ tôi chẳng là gì cả. Tôi nhất định sẽ đi. Tôi tự đi tìm thủ trưởng, tôi không yên tâm người."

Nói xong, cô cxung thật tính trẻ con liền cúp máy rồi.

Tô Tịnh An nắm điện thoại trong tay lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên tia đau lòng.

Đứa trẻ này cũng thật trọng tình trọng nghĩa.

Điều chỉnh cảm xúc, Tô Tịnh An đi về phía phòng làm việc của Cao Tịch Huy.

Cao Tịch Huy đã ở trong phòng đợi đến nửa ngày rồi. Bà nhếch mông lên, hai tay che lại thành hình mắt mèo nhìn trộm, nhìn đến mười phút nếu như Tô Tịnh An vẫn không đến bà sắp thành người chột mắt mất.

Thấy bà đến, Cao Tịch Huy nhanh chóng chạy về ghế đẩu, ngồi vắt chéo chân.

Đóc tài như thế sao? Có phải rất có dáng điệu của cán bộ không?

Không được, bà ấy đã rất đáng thương rồi, như thế này có phải tàn nhẫn quá không?

Cao Tịch Huy lại đứng lên, khoanh tay, như thế này có phải tốt hơn không?

Không được!

Bà không thể đồng tình thương cảm được.

Cao Tịch Huy dựa lên ghế đẩu, bình thản nhìn cửa, đợi chờ Tô Tịnh An gõ cửa.

Vừa lát sau, cửa đã được gõ.

Trái tim Cao Tịch Huy đột nhiên nhảy lên: "Vào đi."

Tô Tịnh An mở cửa đi vào. Khi còn trẻ bà rất trắng, tuổi cao rồi càng dưỡng da hơn, cả người trắng đến phát sáng. Bộ đồng phục mặc trên người bà đương nhiên mang theo khí chất chính trực ngay thẳng.

Cao Tịch Huy vừa nhìn liền quay đầu đi, trong lòng thầm nguyền rủa, lúc đi làm ăn mặc thế này đúng là giống hệt những người còn trẻ, chiêu ong dụ bướm.

Tô Tịnh An đứng trước mặt Cao Tịch Huy, vô cùng kính trọng: "Cục trưởng Cao, tôi đến báo cáo."

Trong lòng Cao Tịch Huy "úi chà". Nghiêm túc thế làm gì? Ai mà không biết ai?

"Ngồi đi."

Đã giả bộ như thế, Cao Tịch Huy cũng bày ra dáng vẻ của lãnh đạo. Tô Tịnh An nhìn bà, đi đến trước ghế sofa ngồi xuống.

Đúng là dáng vẻ rất cung kính.

Cao Tịch Huy nhịn không được mà suy nghĩ, Tô Tịnh An đến đây có phải là vì bị lãnh đạo nam nào nhìn trúng không, nên mới đến đây trốn? Bà ấy dụ người như thế, rõ ràng là đồng phục quy củ nghiêm túc, sao mặc vẫn trên người bà vẫn có bộ dạng khiến tim gan người khác ngứa ngáy?

Tiểu Tương đi vào phòng làm việc, trên tay còn mang tách cafe còn nóng: "Cục trưởng Cao, đến giờ cafe rồi ạ."

Mỗi buổi chiều,Cao Tịch Huy đều uống một ly cafe cappuchino đậm đặc. Theo lời bà nói hương vị nồng đậm thơm mượt lan tỏa khoang miệng, mỹ vị, ngọt cả người, vui vẻ cả một ngày.

Tô Tịnh An nhìn cafe, nheo nheo mắt Bà quay đầu dữ dội nhìn Cao Tịch Huy. Khi còn trẻ, bà ấy thích đồ của những người trẻ tuổi. Lúc đó cafe rất ít, đột nhiên có người bạn mang đến nếm thử hương vị tươi mới, đều là cafe xay ]. Lúc đó Cao Tịch Huy quản không nổi cái miệng của mình, mấy lần uống quá nhiều hoặc là bụng trống rỗng mà uống nên đau dạ dày. Tô Tịnh An tức giận với bà khá nhiều.

Cao Tịch Huy gần như theo bản năng ngồi thẳng dậy: "Uống cafe cái gì? Đổi trà đi."

Tiểu Tương:???

Cao Tịch Huy:.....

Bà ấy đang làm gì thế?

Đến tuổi này rồi, bà ấy còn sợ bà sao?

Bây giờ họ đã không còn quan hệ gì, bà không cần dùng cách thức hồi trẻ sống chung mà đối xử với bà ấy!

"Ồ, vậy tôi mang đi đây." Không đợi Cao Tịch Huy, tiểu Tương mang cafe đi. Làm người khác giận nhất là không chịu đóng cửa, cô kêu lên một tiếng: "Mẫn Mẫn, uống cafe."

Cao Tịch Huy:....

Tô Tịnh An cúi đầu. Mặc dù không nhìn rõ biểu cảm nhưng Cao Tịch Huy biết bà nhất định là đang cười.

Cao Tịch Huy ổn định lại khí thế, bà đứng dậy, từ trên cao xuống nhìn Tô Tịnh An: "Cục trưởng Tô đang làm rất tốt ở đơn vị cũ, tại sao lại đến đây?"

Vấn đề cực kỳ sắc bén được ném ra luôn trực tiếp.

Tô Tịnh An gật đầu: "Cục trưởng Cao cũng biết đội của chúng tôi thường nói là binh lính quân doanh kiên cường. Tôi đã ở đó hơn hai mươi năm rồi, tạm thời chấp nhận việc chuyển giao tổ đội cũng là điều bình thường."

Lời nói này thật sự khách sáo, Cao Tịch Huy nhàn nhạt: "Yêu cầu của tôi đối với cấp dưới rất đơn giản, điều đầu tiên là cần thành khẩn với nhau."

Tô Tịnh An cong môi "Ồ, vậy Cục trưởng Cao, người có thể thành khẩn nói cho tôi biết, nười nghĩ rằng vì sao tôi đến đây?"

Ánh mắt đối diện thời gian.

Sấm chớp chói lòa.

Cao Tịch Huy nhìn bà một hồi, quay đầu: "Vì Mẫn Mẫn?"

Haha.

Tô Tịnh An biết bà ấy sẽ như thế. Bà gật đầu: "Đúng vậy."

Cao Tịch Huy tự tìm sự khó chịu, vậy thì giúp bà toại nguyện.

Không thể nhận ra, bàn tay Cao Tịch Huy để phía sau nắm thành nắm đấm, ờ, rất tốt.

"Cục trưởng Tô có thể để Mẫn đưa đi khắp nơi xem xét một lượt, mau chóng quan với môi trường. Cường độ công việc của tôi không ít đâu."

"Vâng."

"Bốn giờ chiều mở một cuộc họp ban. Tôi sẽ giới thiệu cô với các thành viên khác trong ban. Cục chúng ta phụ tá trên dưới tổng cộng tính cả tôi cô là năm người."

"Được."

.............

Cao Tịch Huy càng nói càng như xát lửa. Bà có cảm giác như bản thân dùng nắm đấm đánh lên sợi bông vậy. Cục trưởng Tô được lắm, bà mạnh mẽ, bà biết tính cách của Cao Tịch Huy, hoàn toàn tránh xa khỏi ánh sáng chói rọi của bà, lấy ra bộ dạng lão nương đây chỉ có giải quyết việc chung, cô có làm thế nào cũng không hủy được tư thế của tôi.

Tô Mẫn đi vào đưa văn kiện. Nàng nhìn Cao Tịch Huy ký tên, lại nhìn dì đang ngồi trên sofa, trái tim đang treo lơ lửng được hạ xuống, tốt tốt, không có chiến tranh mịt mù thuốc súng như nàng tưởng tượng.

Dặn dò Tô Mẫn vài câu, Cao Tịch Huy quay đầu nhìn quần áo của Tô Tịnh An: "Quần áo có hợp không?"

Sao lại cảm thấy lồng ngực có chút căng thẳng.

Trước mặt Tô Mẫn, Cao Tịch Huy biểu hiện vô cùng công tu phân minh, không có chút quan hệ nào với Tô Tịnh An, giống như quan hệ cấp trên cấp dưới.

Tô Tịnh An cười nhạt, Cục trưởng Cao bắt đầu chẳng biết nói gì nhưng vẫn muốn nói. Bà tiện tay cởi cúc áo, mắt đen nhìn Cao Tịch Huy: "Cũng không phải thích hợp lắm."

Cổ họng Cao Tịch Huy ngứa ngáy, tránh ánh mắt bà: "Mẫn mẫn đo cho dì con, rồi báo lại với tiểu Vu."

Lúc này tiểu Tương lại bước vào. Cô đến tìm Cao Tịch Huy xin con dấu, vì dạo gần đây trong cục đang điều tra nghiêm ngặt, con dấu ở chỗ Cao Tịch Huy người khác muốn dùng phải được bà phê duyệt.

"Mấy người trẻ không biết đo đâu." Tô Tịnh An nhìn Cao Tịch Huy, nhìn bà cúi đầu: "Kích thước tôi hồi trẻ với bây giờ giống nhau, không có gì thay đổi cả."

Tô Mẫn: "Vậy kích thước là gì ạ, dì có còn nhớ không?"

Tô Tịnh An nhìn Cao Tịch Huy: "Ta không nhớ. Cục trưởng Cao có còn ấn tượng không?"

Sự chú ý của Cao Tịch Huy đều tập trung chỗ tài liệu tiểu Tương mang tới. Bà đóng dấu lên, đầu cũng không ngẩng lên, buột miệng nói: "93:65:94."

..............

Trầm lặng.

Lời này nói xong, bầu không khí chết chóc như bao trùm cả phòng làm việc.

Không biết đã qua bao lâu.

Cao Tịch Huy từ từ...từ từ ngẩng đầu lên. Bà cảm thấy mình như con vịt bị bóp chặt yết hầu, bị người ta nhấc lên giữa không trung.

Tô Mẫn là một sinh viên đơn thuần, nàng nghi ngờ nhìn dì, lại nhìn Cao Tịch Huy: "Đây là số mấy?"

Bên cạnh, tiểu Tương chậm rãi cầm tài liệu lên, bình thản nhìn Tô Mẫn: "ba vòng."

Tô Tịnh An nhìn Tô Mẫn, ánh mắt nặng nề như đang ám hiệu điều gì đó.

Tiểu nhân trong lòng Tô Mẫn đã sụp đổ rồi, thời khắc quan trọng, nàng phải đứng về phía dì. Nàng ngẩng đầu nhìn Cao Tịch Huy, vô cùng chân thành hỏi: "Cục trưởng Cao, sao người lại biết ạ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play